KIM GIÁC QUÁI ĐÀM TẬP 1: ÔNG LÝ

Bộp một tiếng, tôi đập mạnh chiếc gương xuống bàn.

Hai tay ép chặt lấy nó, không dám động đậy, giống như ấn chặt yêu quái phía dưới.

Tay tôi bắt đầu không khống chế được run lên bần bật.

Tôi hiểu tại sao mấy ngày nay bố mẹ tôi lại có vẻ mặt như thế mỗi khi nhìn thấy tôi rồi.

Họ cũng sợ hãi, họ không dám đối diện, mỗi ngày họ cũng đã sống rất khó khăn.

Chúng tôi đều quá trì độn.

Với bộ não này của tôi, đã không đi học thêm, lại còn không đủ dinh dưỡng nữa, mỗi ngày chỉ thương nhớ đến “Dragon Ball” thì làm sao có thể học giỏi như thế được?

Tôi ôm hy vọng cuối cùng, đi ra phòng khách, lấy một cuốn sách về hóa học từ trên giá của bố tôi xuống.

Sau khi về phòng, tôi mở sách ra đọc.

Tức khắc rợn cả người.

Tôi còn chưa phải học môn hóa, cũng không hề có hứng thú với nó, vậy mà những thứ trong sách, tôi đều đọc hiểu, thậm chí còn phát hiện ra hai lỗi sai.

Tôi không dám ngủ nữa, càng không dám nói chuyện với bố mẹ.

Cảm giác như chỉ cần không đối diện với chuyện này, thì nó sẽ không tồn tại vậy.

Tắt đèn rồi, tôi ngồi một mình trong phòng mãi cho đến khi trời sáng.

Sáng hôm sau, tôi cúi đầu ăn cơm xong rồi vác cặp đi học.

Suốt cả ngày, tôi như một kẻ ngốc ở trường.

Lúc làm bài tập trên lớp, tôi quá buồn ngủ nên vừa viết vừa gà gật, thậm chí suýt ngã lộn cổ sang một bên.

Lúc phản ứng lại, mới phát hiện mình đã làm xong hết nhưng câu hỏi kia.

Tôi liếc nhìn nét chữ của mình.

Chữ viết của tôi luôn xấu xí xiêu vẹo, vậy mà không biết từ khi nào đã trở nên ngay ngắn như vậy.

Rốt cuộc là ai đang viết những thứ này chứ? Rốt cuộc là muốn làm gì hả?

Tôi bỗng thấy tức giận khó tả, tôi xé vở bài tập và tờ kiểm tra trước mặt ra thành từng mảnh.

Từ Lộ ở một bên còn không ngừng la hét, bảo tôi đang bắt đầu bành trướng rồi, muốn đi gặp cô Dương để tố cáo tôi.

Tôi chỉ liếc cô ấy một cái, cô ấy đã sợ đến mức lập tức không dám nói gì nữa.

Khi về đến nhà, cả nhà tôi đều trầm mặc ăn cơm, sau đó ai về phòng người nấy.

Không ai dám chọc phá bí mật này, mọi người đều giả vờ như không nhìn thấy nó.

Nhưng đó không phải là biện pháp…

Đêm đã khuya, tôi thấy có ánh đèn hắt ra từ khe cửa phòng bố mẹ, bố mẹ đang thì thào thảo luận.

Bố tôi hỏi: “Không phải trước đây nó đã ổn rồi sao? Tại sao lại thành ra thế này?”

"Không biết nữa, có lẽ là do hôm đó ăn thiếu một cái bánh ngọt nên chưa dứt sạch, sao mình không mua thêm một cái nữa chứ!”

"Tiền đâu mà mua? Lúc đó đi vay hết cả, giờ hối hận cũng muộn rồi, làm sao đây?”

Mẹ tôi bật khóc.

"Có lẽ ngày sinh của Kim Giác nhà ta sẽ vượng cho lão Lý, lão đã nhắm chắc chúng ta rồi, lão Lý mãi mà vẫn chưa chết là vì con mình vẫn còn sống, giờ chúng ta chỉ có thể cầu mong cho lão Lý sống lâu thêm mấy năm thôi.”

“Ý mình là sao?” Bố tôi còn chưa phản ứng kịp.

"Trước đây bọn họ mượn của ta, giờ là lấy trộm luôn rồi, giống như ăn cắp điện ấy mình hiểu không? Lão Lý bây giờ hôn mê, có lúc ba hồn bảy vía sẽ chui vào người con chúng ta, thành tích có thể không tốt được sao?”

"Chú Tư không phải đã cho thằng bé bùa hộ mạng rồi sao?”

Mẹ tôi càng khóc to hơn.

"Thế nên họ mới không thể hạ thủ với nhục thể của Kim Giác được, vậy mới nghĩ ra trò quỷ quyệt này.”

"Thế khi nào chú Tư mình mới đến?”

"Ông ấy ra ngoài có việc rồi, có khi mười ngày nửa tháng cũng không liên lạc được, tôi cũng không biết nữa.”

Hóa ra mẹ tôi đã liên lạc với ông Tư, nhưng ông ấy không có ở nhà.

Thời đó chưa có điện thoại di động, điện thoại bàn cũng chưa phổ biến, liên lạc với người thân luôn rất bất tiện.

Bố tôi nói:

"Đừng chờ nữa, mai mình đi về đi, nhờ cậu đưa mình đi tìm, thế nào cũng có thể tìm được, tôi sẽ ở lại trông Kim Giác.”

"Thế có được không?”

Bố tôi nói:

"Bất kể thế nào, đây là con của chúng ta, đều phải gọi tôi là bố cả.”



Ngày hôm sau, mẹ tôi xin nghỉ để về nhà.

Trước khi đi, mẹ ôm chặt tôi, bảo tôi với ba ở nhà trông nhau cho tử tế, mỗi ngày đi học về chỉ được chơi bên ngoài nhiều nhất một tiếng thôi, trước khi trời tối phải về nhà.

Lúc mẹ tôi nói với tôi những lời này, trên mặt toàn là lưu luyến, nhưng lại không dám nhìn vào mắt của tôi.

Sau khi tôi về nhà, nhìn thấy bố tôi đặt một cái ống thép dưới gối đầu của ông ấy, dài đến hơn một thước lận.

Tôi đang nhìn cái ống thép đó, bố tôi lập tức quát tôi:

“Nhìn gì mà nhìn? Vào phòng học bài đi!”

Tôi vội ngoan ngoãn về phòng làm bài tập.

Bữa sáng bữa tối đều là bố tôi làm, lúc ăn cơm, hai chúng tôi tổng cộng cũng chỉ nói không đến ba câu.

Điều duy nhất khác với trước là, mỗi lần trước khi đi học, bố tôi đều kiểm tra kỹ xem tôi có đeo bùa hộ mạng Tôn Ngộ Không trên người không.

Thời đó “Dragon Ball” rất thịnh hành, tôi như thế cũng không có gì bất thường cả.

Buổi tối, tôi lặng lẽ soi mình trong gương, hình như không có gì thay đổi, ngoại trừ việc tôi trông hơi giống ông Lý ra, điều duy nhất khiến tôi sợ chính là câu mẹ nói:

“Lão Lý mãi mà vẫn chưa chết, là bởi vì con của chúng ta vẫn còn sống.”

Ngày nào đó ông ta trộm hết mạng của tôi, thì chúng tôi sẽ phải cùng chết.

Tôi trằn trọc mãi không ngủ được, lúc dậy đi tiểu thì thấy phòng bố mẹ vẫn sáng đèn nên mở cửa đi vào.

Bố tôi đang nằm nhoài trên bàn viết lách gì đó, nghe tiếng động phía sau, lập tức cầm ống sắt bên cạnh nhìn tôi đầy cảnh giác.

Tôi nhanh chóng giơ tay lên.

"Bố à, là con…"

Bố tôi vẫn cầm ống sắt, nhìn tôi kỹ lưỡng một lúc rồi hỏi:

"Lại làm sao hả?"

Tôi liếc nhìn đồng hồ, đã hơn 3 giờ sáng rồi mà bố tôi dường như vẫn còn đang bận rộn với đống tài liệu.

Tôi chậm rãi bước tới, nhìn chồng bản thảo dày cộp trên bàn.

Lúc đó máy vi tính còn hiếm thấy, luận văn phải viết bằng tay, mỗi lần sửa lại phải chép lại, nên viết rất chậm.

Gần đây bố tôi sáng nào dậy mắt cũng đỏ, chắc là ông phải thức khuya để viết cái này.

Ai ngủ ba bốn tiếng một ngày thì tính khí cũng sẽ không tốt thôi.

Tôi chợt thấy có chút thương cho bố.

Tôi liếc nhìn tiêu đề thì thấy tên của tác giả không phải là bố tôi, mà là tên giáo sư Hà – lãnh đạo phòng thí nghiệm của ông ấy.

“Ba, giáo viên tiểu học còn không cho chúng con chép bài, tại sao giáo sư đại học lại nhờ người khác viết hộ ạ?”

"Trẻ con hiểu cái gì? Về ngủ đi." Bố tôi có chút không kiên nhẫn.

Tôi liếc nhìn những bản thảo sửa đổi lộn xộn và mấy tờ giấy vụn nhàu nát bên cạnh, đoán là ông ấy bế tắc rồi.

"Hai tham số này bố chuyển đổi nhầm rồi, có tính thế nào cũng không đúng được đâu.”

Những lời đó vừa nói ra, tôi cũng hơi kinh ngạc.

Bố tôi thậm chí còn ngốc luôn đương trường.

Tôi mặc kệ ông ấy, cầm lấy cây bút và một tờ giấy nháp trắng, dùng một tốc độ mà tôi thậm chí còn không thể tưởng tượng được viết lên đó, trong miệng bắt đầu lẩm bẩm một mình:

"Cái thí nghiệm này hắn bố trí ngu xuẩn quá, hại bố phải tốn không ít công sức, đổi mạch suy nghĩ khác thì không cần tính toán nhiều như vậy nữa rồi, sau đó thì tham khảo thêm mấy quyển sách này, trong thư viện có hết.”

Tôi viết liền một hơi tên của hơn mười cuốn sách trên giấy nháp, còn đánh dấu chi tiết từng chương.

Bố tôi lấy một cuốn "Hóa học hữu cơ nâng cao" bên cạnh, mở ra, nhìn lướt qua một cái rồi vội vỗ trán.

"A ha!"

Vỗ trán xong, bố tôi đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng lắm, lúng túng nhìn tôi, tôi cũng lúng túng nhìn ông.

Lại là một khoảng lặng.

Cuối cùng, bố tôi là người lên tiếng trước:

"Được rồi, còn lại thì dễ rồi, tối nay đi ngủ sớm đi.”

Tôi quay người đi ra cửa.

“Sợ thì ngủ ở đây đi.” Bố tôi bỗng nhiên nói.

Tôi quay sang nhìn bố, hỏi: “Bố không sợ sao?”

Bố tôi đáp, "Sợ gì hả?”



*Rõ là sợ mún chớt mà anh bố da dẻ quá à, đặt cả ống thép bên cạnh cơ mà. À mà mọi người chửi ông Lý ít thôi không tí lại không kịp đội mũ

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi