ƯỚC HẸN THANH SƠN

Trần Kiêu và Trịnh Thanh Sơn trở về khách sạn.

Diệp Thải và những người khác đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về.

Trên đường về Tuyên Thành, Trần Kiêu ngồi xe của Trịnh Thanh Sơn.

Ninh Tưởng lên xe của Từ Minh Hữu.

Lưu Ly Ly cố chen vào xe của Trịnh Thanh Sơn.

Cả Trần Kiêu và Trịnh Thanh Sơn đều không phải là người nói nhiều.

Lưu Ly Ly mấy lần định bắt chuyện nhưng bị bầu không khí yên tĩnh ngăn cản nên đành phải bỏ cuộc.

Để tránh hiềm nghi, Trần Kiêu không ngồi ở ghế phụ mà ngồi sau lưng Trịnh Thanh Sơn, ngẩng đầu lên có thể thấy mái tóc đen được cắt tỉa gọn gàng.

Thấm thoắt đám người đã về đến Tuyên Thành.

Trần Kiêu tìm được một khách sạn gần đó để ở.

Hai ngày sau, ngày 5/5, sẽ là đám cưới của Diệp Thải.

Trước bình minh, nhóm bạn trung học bắt đầu trở nên sôi nổi, tiếng báo tin nhắn Wechat đánh thức Trần Kiêu.

Khi Trần Kiêu đến thì vẫn còn thưa thớt khách mời.

Diệp Thải bảo Trần Kiêu ngồi xuống, ngay sau đó Triệu Giai và những người khác cũng đến theo.

Gần trưa, Lâm Dục Hành cũng đến gửi lời chúc phúc.

Lâm Dục Hành liếc nhìn xung quanh một vòng.

Triệu Giai cười lớn, nhanh chóng nhường chỗ ngồi bên cạnh cô ấy, nháy mắt với Lâm Dục Hành: "Tôi biết cậu muốn ngồi bên này mà, qua đây đi."

Một số người trong bàn mỉm cười mập mờ.

Trần Kiêu nhìn chiếc ghế trống bên cạnh, cảm thấy xấu hổ.

Lâm Dục Hành không khách khí chút nào, trực tiếp ngồi xuống: “Trần Kiêu, đã lâu không gặp, nếu biết cậu đến sớm như vậy thì tôi cũng đã đến từ hôm qua."

Trần Kiêu nhẹ nhàng cười: "Ừm."

Cô cúi đầu nhấp một ngụm trà, không nói thêm lời nào với Lâm Dục Hành.

Việc cô đến Tuyên Thành sớm bạn bè đều nhắc đến trong nhóm chat, anh ta chẳng qua đang nói vài lời xã giao mà thôi.

Lâm Dục Hành bốc một nắm hạt dưa đưa cho Trần Kiêu: “Nghe Diệp Thải nói cậu có công ty thời trang à?”

Trần Kiêu khẽ gật đầu: "Vừa mới bắt đầu khởi nghiệp."

“Thật lợi hại.” Lâm Dục Hành khen ngợi, anh ta còn muốn nói cái gì, lại bị Vương Bằng Trình cắt ngang.

Vương Bằng Trình cười, huých cùi chỏ Lâm Dục Hành: "Cậu chỉ quen biết mỗi Trần Kiêu thôi đúng không, hay vì chúng tôi không đẹp nên cậu không thèm tiếp chuyện?"

Lâm Dục Hành vội nói: "Sao có thể được? Tôi đang định theo đuổi Trần Kiêu. Dù thế nào cũng phải bày tỏ thành ý chứ?"

Các bạn học cũ sau khi nghe những lời này cũng không khỏi ồn ào la ó.

Vô số ánh mắt đổ dồn vào Trần Kiêu, Trần Kiêu xấu hổ không dám ngẩng đầu.

Vương Bằng Trình: "Trần Kiêu, cậu nghĩ sao?"

Trần Kiêu không nói gì, nhanh chóng cầm túi lên, cúi đầu vội vàng nói: “Xin lỗi, tôi phải đi vệ sinh.” Không đợi ai đáp lại, cô vội vàng rời đi.

Vương Bằng Trình hỏi: “Không phải hai ngày trước cậu nói bận đi xem mắt nên không thể dự đám cưới bên này à, giờ lại chạy theo Trần Kiêu?"

Lâm Dục Hành trả lời gì đó nhưng Trần Kiêu không nghe thấy, cô vội đi vào nhà vệ sinh.

Khi cô trở về, Lâm Dục Hành và Vương Bằng Trình không còn nhắc đến cô nữa.

Chỗ ngồi ban đầu của cô đã bị Trịnh Thanh Sơn chiếm mất.

Anh mặc âu phục đen, ngồi thẳng lưng, một tay cầm tách trà đưa lên môi nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nghe Lâm Dục Hành nói chuyện bên cạnh, khẽ gật đầu.

Trần Kiêu sửng sốt, không ngờ Trịnh Thanh Sơn lại ngồi chỗ của mình.

Triệu Giai nhìn thấy cô, đứng dậy vẫy tay: "Trần Kiêu, mau qua đây."

Trần Kiêu bình tĩnh bước tới.

Lâm Dục Hành nói đùa với Trịnh Thanh Sơn: "Này, cậu chiếm chỗ bên cạnh mỹ nữ của tôi rồi đấy."

Trần Kiêu không muốn ngồi cùng Lâm Dục Hành nên đi nhanh về phía Triệu Giai.

Trịnh Thanh Sơn nhấp một ngụm trà hoa lài, không để tâm lời Lâm Dục Hành, cười đáp: “Cậu không biết rõ về tôi rồi, tôi không phải quý ông đâu."

Vương Bằng Trình bật cười nháy mắt với Trịnh Thanh Sơn.

Trịnh Thanh Sơn nhìn Trần Kiêu, thấy cô ngồi đối diện thì cụp mắt xuống, làm như không nhìn thấy ám hiệu của Vương Bằng Trình.

Trần Kiêu không nhịn được bật cười.

Cuối cùng, Vương Bằng Trình không nhịn được nói: “Lâm Dục Hành đang theo đuổi Trần Kiêu."

Trịnh Thanh Sơn quay đầu nhìn Lâm Dục Hành, sắc mặt không tốt lắm: "Làm phiền rồi."

Nhưng anh vẫn ngồi yên tại chỗ.

Bàn ăn im lặng một lúc, Vương Bằng Trình nâng ly chúc mừng đám cưới của Diệp Thải, không khí ngượng ngùng được phá vỡ.

Đám cưới của Diệp Thải diễn ra suôn sẻ, mẹ Diệp ngồi dưới không kìm được nước mắt khi thấy con gái mình nở nụ cười rạng rỡ.

Trần Kiêu ngẩn người, chợt nghĩ đến lúc cô kết hôn, có phải mẹ Trần cũng từng cảm động như vậy? Chỉ là ký ức đã quá lâu, cô không nhớ được tình huống ngày đó, cô chỉ nhớ mẹ cô vô cùng bận rộn, như thể liếc mắt là có thể nhìn thấy hạnh phúc sau khi kết hôn của cô.

Thật tiếc là cuối cùng cô lại không để mẹ được như ước nguyện.

Đang suy nghĩ thì một bó hoa rơi thẳng vào tay cô, Trần Kiêu chợt tỉnh táo lại, ngơ ngác nhìn bó hoa trước mặt mình.

Triệu Giai cao hứng: "Trần Kiêu, cậu nhận được hoa cô dâu rồi kìa."

Trần Kiêu giật mình, rất nhiều ánh mắt đổ dồn về làm cô cảm thấy khó chịu, chỉ cúi đầu không nói gì.

Diệp Thải cũng rất hào hứng, cầm micro gọi tên Trần Kiêu, đồng thời cũng chúc cô bạn thân của mình sớm tìm được hạnh phúc.

Trần Kiêu khẽ mỉm cười, cảm thấy bó hoa trong tay mình không đến nỗi gây rắc rối như vậy.

Sau bữa tiệc, Diệp Thải bận quá nên Vương Bằng Trình mời các bạn học cấp 3 đến chơi bài trong quán trà.

Ninh Tưởng đưa phong bì đỏ cho Diệp Thải, sau đó tạm biệt các bạn cùng lớp rồi rời đi không thèm ngoảnh lại.

Trần Kiêu liếc nhìn Trịnh Thanh Sơn trong đám đông, dáng người cao lớn, khi nói chuyện với Vương Bằng Trình thì cúi đầu, trong mắt nở nụ cười nhàn nhạt thường ngày.

Anh dường như chú ý đến ánh mắt của cô, ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt cô, khẽ gật đầu rồi lại quay sang nói chuyện với Vương Bằng Trình.

Trần Kiêu cũng quay mặt hướng khác.

Triệu Giai hỏi cô có muốn chơi bài cùng nhau không, Trần Kiêu gật đầu nói: "Được."

Mọi người đến quán trà.

Trần Kiêu không biết chơi mạt chược nên được Lâm Dục Hành mời tham gia đấu địa chủ.

Cái này cô biết chơi nhưng không giỏi, tạm thời có thể ứng phó với đám bạn học.

Triệu Giai nhắc nhở Trần Kiêu: "Trịnh Thanh Sơn chơi bài rất giỏi, đoán chừng hôm nay chúng ta không thể đánh bại được cậu ấy rồi".

Trịnh Thanh Sơn thản nhiên ngồi xuống.

Anh chọn chỗ ngồi bên cạnh cô.

“Có thể hôm nay tôi không có vận may đâu."

Đúng như anh nói, hôm nay thực sự không gặp may, ngược lại, Trần Kiêu, một người chỉ biết chơi sơ sơ lại liên tục thắng.

Cuối cùng Lâm Dục Hành thua nặng nhất, đành nói mọi người nghỉ giải lao.

Trần Kiêu hơi khát nước nên gọi chủ quán pha một bình trà.

Trên đường về, cô gặp Lâm Dục Hành từ xa, có thể thấy anh ta đã chờ cô một lúc lâu.

Cô đứng đó một lúc rồi chậm rãi bước tới: “Ra ngoài hít thở không khí trong lành à?”

“Không, tôi đang đợi cậu.” Lâm Dục Hành nói thẳng vào vấn đề, anh ta định đỡ lấy ấm nước từ tay Trần Kiêu nhưng cô né được, tay giơ lên không trung rồi từ từ thu lại.

Lâm Dục Hành bất lực xòe tay: "Trần Kiêu, tôi đã chủ động rồi, sao cậu còn không thể đáp lại? Cậu hẳn là biết ý tứ của tôi đúng không, tôi muốn theo đuổi cậu."

Tay Trần Kiêu dùng sức nắm chặt chiếc ấm.

Móng tay màu hồng nhạt chuyển màu trắng, cô không muốn cùng đối phương vướng mắc tình cảm nên nói thẳng: "Bạn học Lâm, không phải cậu theo đuổi thì tôi liền phải đáp ứng. Xin lỗi, tôi không có ý định này."

Lâm Dục Hành trợn tròn mắt, sửng sốt: “Tại sao?”

Trần Kiêu thở ra một hơi, ngẩng đầu lên, không né tránh mà nhìn thẳng vào mặt Lâm Dục Hành, đôi mắt trong sáng và lạnh lẽo, không có chút cảm xúc nào.

Cô nói: "Tại sao không? Cậu cho rằng cậu là sự lựa chọn tốt nhất tôi có bây giờ sao?"

Lâm Dục Hành im lặng một lúc, thản nhiên thừa nhận: “Không phải sao, Trần Kiêu, cậu là một người phụ nữ đã ly hôn Tôi có xe, có nhà, có công việc ổn định, cũng chưa từng kết hôn, còn gì để cậu cân nhắc nữa?"

Trần Kiêu không khỏi cười khẩy: "Ừ, tôi đã ly hôn. Nhưng cậu nghĩ bản thân mình tốt cỡ nào? Tôi có ngoại hình ưa nhìn, tự kinh doanh, có nhà riêng, gia đình căn bản. Cậu tính toán cái gì không phải tôi không biết, nhưng tôi không thèm vạch trần trước mặt bạn học là vì muốn giữ thể diện cho nhau."

Lâm Dục Hành á khẩu, mấy lần muốn nói nhưng lại không biết nên nói gì.

Trần Kiêu thu hồi vẻ sắc sảo, đi ngang qua anh ta trở về phòng với ấm trà trên tay.

Triệu Giai giúp cô bưng ấm và nhiệt tình rót nước cho mọi người.

Trần Kiêu cầm tách trà hoa cúc nhấp một ngụm. Lâm Dục Hành không hề quay lại, Triệu Giai tò mò hỏi: "Lâm Dục Hành nói đi tìm cậu, sao không thấy cậu ta quay lại?"

Trần Kiêu nhẹ lắc đầu: "Không biết, tôi không gặp."

Cô cụp mắt, đôi mắt phản chiếu trong tách trà.

Trịnh Thanh Sơn nhìn cô nhưng không nói gì.

“Không biết cậu ta xảy ra chuyện gì...” Triệu Giai lẩm bẩm, vừa định gọi điện cho Lâm Dục Hành thì nhận được tin nhắn của bên kia.

Trần Kiêu cũng không tò mò muốn biết.

Triệu Giai tức giận nói: "Cái gì vậy! Đột nhiên bỏ đi không nói một lời..."

Trần Kiêu ngẩng đầu lên: "Có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó."

Cô thở phào nhẹ nhõm, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh sáng và bóng tối xen lẫn nhau, rải rác trên toà nhà đối diện.

Phía dưới là dòng xe cộ tấp nập, đây cũng là bầu không khí độc đáo của thành phố này.

Trần Kiêu hiểu rất rõ tâm ý của Lâm Dục Hành.

Anh ta không thật sự chân thành với cô, nhưng vì cân nhắc lợi ích, anh ta quyết định theo đuổi Trần Kiêu. Vì vậy, sau khi bị từ chối thẳng thừng, anh ta chọn cách bỏ đi không cần giữ mặt mũi.

Trong mắt anh ta, cô là một người phụ nữ đã ly hôn, anh ta có thể dùng thái độ bề trên mà điều khiển cô.

Nhưng đối với Trần Kiêu, cuộc hôn nhân thất bại đó không còn để lại nỗi đau hay sự tự ti nữa, cô muốn một mối quan hệ bình đẳng.

Cô đang chìm đắm trong suy nghĩ thì một viên kẹo được đưa đến trong tầm mắt cô.

“Thử đi, kẹo cưới Diệp Thải tặng.” Giọng nói của Trịnh Thanh Sơn vang lên bên cạnh cô.

Tim cô lỡ một nhịp.

Cô chưa kịp nói gì thì Triệu Giai đã quay lại: “Các cậu đang nói gì vậy?”

Trần Kiêu tinh mắt nhanh tay đã chộp lấy viên kẹo.

Cô cầm kẹo, trả lời trong sự chột dạ: "Chúng tôi không nói gì cả."

Trịnh Thanh Sơn khẽ cười thầm bên tai, Trần Kiêu liếc nhìn, thấy ánh mắt anh cụp xuống, lộ ra nụ cười chân thành khác hẳn thường ngày.

Cô không khỏi nhếch khóe môi.

Trịnh Thanh Sơn âm thầm đút bàn tay vừa chạm tay cô vào túi quần.

Lòng bàn tay nơi cô vừa chạm qua có cảm giác nóng bỏng không thể kiềm chế.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi