CUNG LƯỢC

Vó ngựa dồn dập, trong nháy mắt đã đến trước mặt. Hoàng đế tung người xuống ngựa, Quỳnh Châu vội nghênh đón, nhún người nói, “Chủ tử một đường vất vả, nô tỳ đã chuẩn bị canh nóng cho ngài, ngài tắm rửa một chút, xua bớt mệt mỏi đi ạ. Na Trinh cũng đã pha trà xong, một lát sẽ sai người đưa vào phòng trong.”

Hoàng đế không đáp lại, người xưa nói vua nào triều thần nấy, hôm nay những vương gia nội ngoại Mông Cổ đến đây vài vị là tân nhiệm, đối với bãi săn không quen thuộc, hoàng đế cũng vui vẻ làm người dẫn đường cho họ. Cầm roi ngựa chỉ điểm, dùng tiếng Mông Cổ giải thích, “Bãi săn Mộc Lan là một bãi săn trong bảy mươi hai bãi, phía bắc còn có Tương Quân Phao Tử, mười hai toà quân doanh, là một thắng cảnh săn thú bốn mùa rõ rệt. Năm xưa Liêu đế gọi nó là Thiên Lý Tùng Lâm (ngàn dặm rừng thông), đến triều Đại Anh thì đổi tên thành bãi săn Mộc Lan.”

Các vị vương gia thưa dạ đáp lời, “Như vậy thỉnh giáo Đại Bác Cách Đạt Hãn, từ “Mộc Lan” này xuất xứ từ đâu?”

Hoàng đế cười một cách trời quang trăng sáng, “Cũng do ngôn ngữ Mông – Mãn bất đồng, chẳng trách các ngươi hỏi. Mộc Lan ở Nam Uyển chúng ta có ý là săn nai, dụ ra để giết, giả làm nai đực, huýt sáo thu hút nai cái.” Sực nhớ ra gì đó, quay sang hỏi Quỳnh Châu, “Chỉ có hai người các ngươi sao?”

Quỳnh Châu thoáng sững sờ, mới hiểu ra hoàng đế đang tìm Tố Dĩ. Cơ hội ngàn năm một thuở, vội thưa, “Vừa rồi nô tỳ có thấy Tố Dĩ ở đằng trước, chắc lúc này còn đang ở đó.”

Hoàng đế lẩm nhẩm trong bụng, không lên tiếng, chỉ một mực đi đến trước. Đợi vòng qua mỏm núi trong miếu, nhìn thấy dưới cây thông già ngàn năm có hai người đang đứng, nói cười vui vẻ, lại còn tán gẫu đến việc nhà.

Hoàng đế nghe thấy trong lỗ tai ông một tiếng, máu giận sục sôi dâng lên. Sao lại có nhiều lời muốn nói như thế? Muốn lấp hết chỗ trống ư? Hai kẻ bẻn mép sáp vào một chỗ là như thể gặp được người thân tám đời không gặp vậy, chủ tử cũng không để vào mắt.

Quỳnh Châu để ý đến thần sắc trên mặt hoàng đế, hắn khẽ nhíu mày một cái. Cô ta vui như mở cờ trong bụng, mặc dù chỉ có thế, nhưng một lát đã đủ khiến cho Tố Dĩ nhận một bài học nhớ đời rồi.

Phía đông Miếu Cung không lớn lắm, một đám người chậm rãi đi tới, không nhìn thấy thì mù rồi. Đuôi mắt Tố Dĩ liếc thấy, sợ tới mức le lưỡi một cái, thầm nghĩ quả này tiêu rồi. Lúc này không phải thưởng đồ nữa, sợ là thưởng nàng đứng cột cờ chưa biết chừng.

Tiểu công gia xem như còn trấn định, dáng vẻ không sao cả lên nghênh đón. Gã sở trường lừa gạt, ngôn ngữ ngoại bang cũng không kém, rầm rì chốc lát liền bắt đúng tuyến với các vương gia Mông Cổ. Bàn cung bàn ngựa nói đến mây bay, chọc cho chúng hoàng thân quốc thích trong triều cùng đám Thát tử Vương gia cười ha hả.

Hoàng đế là quân vương thống trị bốn bể, làm gì cũng có một bộ điều lệ của hắn. Vào lúc như thế này không tiện nổi giận, thần sắc trên mặt như thường, vuốt ống tay áo Quỳ long nguyệt sắc bước vào chánh điện.

Trường Mãn Thọ tụt lại sau cùng, dựng thẳng một đầu ngón tay từ xa chỉ Tố Dĩ, rất có ý tứ giận người không tranh giành. Tố Dĩ rụt cổ, chuyện này còn phải trách Tiểu công gia, là hắn nói hoàng đế đi xem mặt trời lặn, ai ngờ sẽ về sớm thế, đã vậy còn đúng lúc chạm phải nữa! Nàng tiu nghỉu theo ở phía sau, tự mình suy nghĩ, ta nói ra khỏi cung quy củ sẽ lỏng lẻo nhiều hơn, nhưng hiện tại xem ra chả có thay đổi gì cả. Điều duy nhất thay đổi là Vạn tuế gia ngày càng nghiêm khắc, Quỳnh Châu ngày càng đáng ghét thôi. Trông vẻ mặt hả hê của cô ả, Tố Dĩ quyết định đêm nay sẽ tìm cách trị cô ta, giải mối hận trong lòng.

Trời tối, mọi người ai về lều người nấy, lục đục cúi chào giải tán. Hoàng đế tắm rửa có thái giám thiếp thân hầu hạ, cung nữ không có gì làm bèn tụ tập quanh ấm đồng đun nước sưởi ấm tay. Bởi vì có thái giám đang ở đây, Quỳnh Châu xem như yên tĩnh, không minh đao minh thương đến gây hấn. Tố Dĩ đã tính toán xong kế hoạch, cũng không vội đọ sức với cô ta.

Đêm trăng mờ gió lớn kiểu này, kể chuyện ma là thích hợp nhất. Thái giám khoái dọa người, cười hì hì kể, “Mấy cô cô phải cẩn thận đó, thời tiền triều từng có chuyện một đêm mất tích mấy chục người, vùng hoang vu dã ngoại, có niệm Phật cũng chẳng giữ được mạng….!”

Mọi người tay cầm chén nhìn nhau, “Mất tích mười mấy người? Là những ai?”

“Biết được thì đã không phải là chuyện quỷ quái rồi.” Nhìn bếp lò, thái giám xỉa xỉa răng, hất cằm về phía hồ chứa nước nói, “Còn có một chuyện, nói một tên lính canh kho súng do uống nhiều quá, nửa đêm ra ngoài đi tiểu. Nhìn thấy bên hồ nước có người đang hoa chân múa tay, hắn tưởng là người trong doanh trại, bèn đùa giỡn tiểu về phía đó. Tiểu xong, người kia mới xoay đầu lại, ai ngờ lại là một cái mặt lộn ngược, hắn sợ quá ngất ngay tại chỗ, hôn mê trên giường suốt bảy tám ngày, cuối cùng chết thẳng cẳng. Cho nên những nơi có nước phải coi chừng, lắm yêu ma quỷ quái, ăn thịt người kéo chân người, không phải chuyện lạ đâu.”

Mọi người đang nghe đến căng cứng cả cổ họng, Vinh Thọ từ đầu kia đi tới, gõ phất trần lên đầu tiểu thái giám, “Còn ở đây nói nhảm, đến phiên ngươi trực rồi kìa.” Liếc nhìn đám đàn bà con gái, “Đừng pha trò nữa, lúc này Vạn tuế gia trở về tẩm cung rồi.”

Bọn họ tất tả đi qua hầu hạ, hoàng đế nghỉ ngơi ở phía tây điện, vào cửa thấy hắn cầm một quyển tấu chương ngẩn người, cũng không dám lên tiếng, ai nấy tự động đứng sát góc tường.

Hoàng đế nhìn thấy người, từ từ gập tấu chương lại. Trong phòng ngọn đèn nhảy nhót rọi lên mặt hắn, khiến có chút mông lung, góc cạnh ôn hòa. Hắn ngồi xuống ghế dựa, Na Trinh bước lên dâng trà dâng điểm tâm. Tố Dĩ thầm nghĩ người dọn giường hẳn là không có việc gì làm, ai ngờ Quỳnh Châu bắt đầu vẫy đuôi chó ton hót: “Chủ tử mệt mỏi rồi, nô tỳ giúp ngài giãn gân cốt nhé!”

Hoàng đế giương mắt lên, “Ngươi biết xoa bóp?”

Đây là một chút kỹ xảo nịnh bợ chủ tử mà phải biết, mượn cớ kéo gần cự ly là tốt nhất. Quỳnh Châu cười nói, “Nô tỳ có biết một chút, khó trèo lên nơi thanh nhã, cầu chủ tử đừng ghét bỏ.”

Tố Dĩ cảm thấy Quỳnh Châu thật không đạo đức, một Tư khâm lại làm việc ngoài mức quy định, cô ta và Na Trinh tay chân bận rộn, chỉ còn dư lại mình nàng đứng không đó, trông như ăn không ngồi rồi. Nhưng nàng biết hoàng đế không thích người khác gần người, đoán là lúc này cũng không ngoại lệ, ai ngờ nàng đoán nhầm rồi, Vạn tuế gia ấy mà lại cho phép!

Quỳnh Châu cười rụt è, lúc nhấc chân thì liếc nàng một cái, như con chim cút thắng trận. Đi tới sau lưng hoàng đế, hai tay mềm mại khoác lên trên vai chủ tử, trông thật chướng mắt! Đây là xoa bóp hay chòng ghẹo thế? Giống như nhào bột thế, không sợ người ta buồn nôn sao? Chắc Vạn tuế gia sẽ bị ả ta nhào mềm mất thôi! Nam nhân thích nhất là trò này mà, Tố Dĩ nhớ tới câu chuyện xưa Na Trinh kể, ngoài vùng dã ngoại không có phương tiện, đàn ông rất có tinh thần ‘chín bỏ làm mười’ (xài tạm).

Nàng còn đang suy nghĩ lung tung, bỗng cảm thấy cả người không được tự nhiên. Vụng trộm vén vén mí mắt, quả nhiên thấy hoàng đế khép hờ mắt nhìn nàng, chẳng nói chẳng rằng, vẻ mặt âm trầm. Nàng biết toi rồi, lúc này thể nào cũng sẽ thu về tính sổ sau, nhưng nàng thật sự chẳng làm gì cả, chỉ nói đôi câu mà thôi. Phạm nhân trong ngục còn được cho phép kêu đói với cai ngục mà, tình cờ bắt chuyện, chẳng phải là nhân chi thường tình sao!

Nàng bèn rũ mắt xuống, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, điệu bộ lão tăng nhập định. Nhưng trong bụng thầm nghĩ, Vạn tuế gia đi đường kia, tám phần lại là Quỳnh Châu động tay chân đây mà. Cô ả xấu xa này, nàng khẽ nghiến răng nghĩ, Miếu Cung có rất nhiều vật sống, nhiều đến khiến lòng người sướng rơn. Một lát trở về sẽ ném vài con vào trong chăn cô ả, vậy da mềm thịt mịn kia thế là được hưởng thụ đủ rồi.

Nàng còn cười! Sắc mặt Hoàng đế giống như cuồng phong quét qua, càng bộc phát đến trở nên đáng sợ. Lưu manh! Mặt dày! Hoàng đế là người nho nhã có giáo dục, trừ những từ này ra, thật sự tìm không ra xưng hô khác để hình dung nàng. Nàng không có một chút giác ngộ đã làm sai chuyện sao? Hận không thể đứng lên gọi người xách ra ngoài đánh một trận, đánh cho nàng gào khóc thảm thiết mới hả giận. Nhưng lúc này đang trên đường đi, nhiều người ngoại bang nhìn, nói hoàng đế lòng dạ hẹp hòi đánh cung nữ, để người khác nghị luận sẽ khó coi. Trong bụng lại tức tối, đành phải cắn răng nhìn nàng chằm chằm.

Quỳnh Châu ở trên lưng hắn xoa rồi bóp, hắn cũng chẳng biết tại sao, định bụng bảo Tố Dĩ xem thử người ta hầu hạ chủ tử thế nào. Người cùng vào chung một ngày, cớ gì khác nhau lớn như vậy? Nhưng dần dần hắn có chút không kềm được nữa rồi, nàng hoàn toàn không nhìn tới đây, mình lại không quá thích nữ nhân gần người. Lại còn tay của Quỳnh Châu nữa, lăn qua lộn lại như gãi ngứa ấy. Hắn cau mày khoát tay bảo ngừng, “Được rồi, lui xuống đi!”

Quỳnh Châu ngượng ngùng dừng tay lại, Na Trinh nháy mắt ra hiệu với nàng, cúi đầu bèn lui xuống.

Bấy giờ Tố Dĩ mới hồi thần, giương mắt nói, “Chủ tử muốn nghỉ ngơi ạ? Nô tỳ đốt an tức hương (hương giúp ngủ ngon) cho chủ tử nhé, gần đây chủ tử ngủ không sâu, như vậy đối với thân thể không tốt. Mới nãy nô tỳ đã kiểm tra đệm giường rồi, kê gối cao hơn chút, chủ tử thử xem có khá hơn không.” Thấy hoàng đế đứng lên vội đến dìu, “Chủ tử muốn dùng bữa chưa ạ? Uống vài hớp rượu ấm, biết đâu có thể ngon giấc hơn.”

Hoàng đế muốn phát hỏa, nhưng giọng nàng ngọt ngào, đến từ đâu nhỉ? Hắn nương ánh sáng nhìn nàng, nàng dè dặt nâng khuỷu tay hắn lên, lông mi buông xuống, sườn mặt tú lệ… Hoàng đế hơi bần thần, thấy trên lỗ tai nàng vẫn là đôi hoa tai cũ, do dự một chút hỏi, “Đồ trẫm thưởng sao không mang?”

Nàng thưa, “Chủ tử thưởng đều là bảo bối, nô tỳ phải cất giữ cẩn thận, sau này mang về cho người nhà xem, lại làm một chiếc hộp mà chưng.” Vừa nói vừa cười như đứa trẻ, “Nô tỳ muốn xem nó là đồ gia truyền, mang vào thì xót quá…!”

“Xót cái gì, phần thưởng không mang lại đem đi bỏ đáy hòm, đối với chủ tử cũng là đại bất kính.” Hắn thản nhiên nói, “Mang hỏng thì thưởng nữa là được.”

Tố Dĩ nghe thế mừng thầm không thôi, xem ra bão táp trôi qua rồi, có thể thở mạnh được rồi. Lập tức thuận theo, “Chủ tử thật tốt, lần sau nô tỳ lập công nữa sẽ đến chủ tử đòi thưởng đấy. Nô tỳ không công không dám nhận lộc, không có mặt mũi không công cầm đồ của chủ tử đâu.”

Nói đi cũng phải nói lại, nghiêm túc so đo một phen, nàng có thể lập công gì chứ? Không gây họa là đã không tệ rồi! Hoặc là ở trong mắt người khác thì trầm ổn hào phóng, nhưng mình lại không ngừng bới lông tìm vết, cũng không biết là vì sao.

Đi qua cổng bán nguyện, đến trước giường bèn dừng lại. Hắn rốt cuộc vẫn lăn tăn chuyện kia không xua đi được, thở dài nói, “Ngồi một chút đi.”

Tố Dĩ có chút chột dạ, khom người thưa vâng, buông tay lui sang một bên nghe lệnh.

Hoàng đế chậm rãi bước đến giường sưởi kê dưới cửa sổ phía nam ngồi xuống, tay đặt lên mặt bàn con trên giường, nhíu mày, có chút không biết mở miệng từ đâu. Trầm ngâm hồi lâu nói, “Ngươi và Tiểu công gia, quen biết khi nào? Vừa rồi ở cạnh đình nói chuyện gì? Lại là kiến thức luyện ưng ư?”

Tố Dĩ nuốt nước miếng, “Chủ tử khoan hẵng tức giận.” Nàng lắp bắp, “Trong nhà nô tỳ xảy ra chút chuyện, vừa vặn Tiểu công gia biết được, nô tỳ mới hỏi thăm ngài ấy một chút, không nói gì khác cả ạ.”

Ngang dọc đều là viện cớ, hoàng đế sa sầm, “Trẫm quên mất hắn là mật thám, Tứ Cửu Thành không có tin nào hắn không biết… Trong nhà đã xảy ra chuyện gì?”

Chuyện ca ca đi kỹ viện nói ra cũng chẳng vẻ vang gì, vụ xấu xa này, sợ sẽ làm bẩn lỗ tai hoàng đế mất. Nàng đáp qua loa, “Gây ra vài chuyện kiện tụng, không đáng nói ạ.”

Hoàng đế nhìn nàng giấu giấu diếm diếm, khép hờ mắt nói, “Tiểu công gia thần thông quảng đại, có hắn khơi thông, trên đời này sẽ không có vụ án nào lớn cả, có đúng không? Quan hệ của hai ngươi thật tốt nhỉ, hôm nay lời của trẫm hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến. Tố Dĩ, không ngờ lá gan của ngươi lớn như vậy, xem ra là trẫm đã coi thường ngươi rồi.”

Tố Dĩ trong lòng đánh thót, rõ ràng đã nổi giận lôi đình, nhưng còn có thể dùng ngữ khí vững vàng như vậy biểu đạt ra. Càng như vậy càng khiến người kinh hồn bạt vía, bởi vì không biết ngay sau đó sẽ thế nào, như trong pháo kép nhét đầy thuốc nổ vậy, chạm nhẹ một cái thôi là sẽ nổ cho núi lở đất sụp. Nàng sợ tới mức không biết làm sao, bịch một tiếng quỳ trước mặt hắn, không đợi hắn mở miệng đã lệ rơi đầy mặt.

“Chủ tử…” Nàng thút tha thút thít nằm sấp xuống, cái trán chạm lên viên trân châu trên giày hắn, “Nô tỳ không dám xin chủ tử thứ tội, bởi vì đây là lần thứ hai rồi, nô tỳ biết bây giờ nên làm gì. Nô tỳ lập tức sẽ đi tìm Đại tổng quản lĩnh phạt, chủ tử bảo trọng thánh thể, vì nô tỳ ngu ngốc mà tức giận thật không đáng ạ.”

Nàng nhận lỗi cũng rất nhanh nhỉ, nắm tay hoàng đế hết siết rồi thả, thả rồi siết, “Ngươi định lĩnh phạt gì?”

Nàng ngồi dậy xoa xoa nước mắt, “Nô tỳ nói chuyện cùng với nam nhân, nô tỳ sẽ xin vả miệng, xin chủ tử bớt giận.”

Cung nữ không vả miệng, đây là quy củ tiền triều lưu lại. Mặt mũi của cung nữ so với mạng còn nặng hơn, trừ phi đã làm chuyện gì không biết xấu hổ, nếu không tuyệt đối không thể động đến nửa mặt.

Nàng dập đầu đứng lên toan đi, hoàng đế nhất thời nóng lòng, vươn tay kéo cánh tay nàng

Bình luận

Truyện đang đọc