Tô Mạn Ngọc đang oán giận, tuy rằng nói là oán giận, nhưng ánh mắt của cô ấy rất lo lắng.
"Cô ấy à, không có việc gì chứ, tôi thấy cô đột nhiên hôn mê."
Tô Mạn Ngọc nhìn Trang Vũ Đồng.
"Cô làm sao thế."
Trang Vũ Đồng đầu có chút vựng, đối với Tô Mạn Ngọc nói: "Tôi không có việc gì."
Trên mặt Tô Mạn Ngọc lộ ra biểu tình tà ác vui sướng khi người gặp họa, nói với Trang Vũ Đồng.
"Chúng ta đi xem Lâm Thiển Thiển đi, không phải cô đã đáp ứng bác Quý hay sao, phải đưa thuốc cho cô ta."
"Thuốc cô đi đưa là được, tôi không đi, thân thể tôi không thoải mái."" Trang Vũ Đồng nói.
Tô Mạn Ngọc nhìn sắc mặt cô ấy xác thật không tốt, gật đầu rồi cầm gói thuốc ra ngoài, trước khi đi nói.
"Chờ tôi trở lại nói cho cô nghe về thảm trạng của Lâm Thiển Thiển."
Trang Vũ Đồng:......
Trang Vũ Đồng chỉ cảm thấy mình như vừa mơ một giấc mơ, nhưng lại tinh tường ghi tạc trong óc mình, rồi lại cảm giác không giống như mơ. Sau khi Tô Mạn Ngọc đi rồi,
Trang Vũ Đồng nhắm mắt lại ngủ một lúc, tiếng đập cửa lại vang lên, Trang Vũ Đồng từ thang giường bò xuống dưới, một bên vừa mở cửa vừa hỏi. "Ai vậy?"
Trang Vũ Đồng mở cửa, thì nhìn thấy một người ngoài ý muốn xuất hiện ở cửa,Trang Vũ Đồng hơi lắp bắp hỏi.
"Sao bác lại ở đây?"
Người đến là ba của Quý Thanh Viễn - Quý Cẩm Ngạn, Quý Cẩm Ngạn đi vào ký túc xá, nhìn đôi mắt Trang Vũ Đồng rồi nói.
"Tôi mời cô ăn cơm."
"Vì cái gì?"
Trang Vũ Đồng khó hiểu hỏi, cô và người đàn ông này căn bản không thân, chẳng qua gặp có một lần, vậy mà dám chạy tới ký túc xá mời mình ăn cơm. Ha hả.
"Xem như tôi cảm ơn thuốc của cô đi, tôi nghe con bé Tô nói cô ở ký túc xá, tôi bảo cô tự mình đưa thuốc qua, sao cô lại không đi." Giọng điệu Quý Cẩm Ngạn rất bá đạo.
Trang Vũ Đồng:......
Người này không phải là có bệnh chứ.
"Thay một bộ quần áo đi, tôi mời cô ăn cơm." Quý Cẩm Ngạn nhìn lướt qua người Trang Vũ Đồng một chút.
"......"
Người này có bệnh đi.
Quý Cẩm Ngạn nâng cổ tay, nhìn đồng hồ nói.
"Trang tiểu thư, mong cô nhanh lên, thời gian của tôi rất quý giá."
Trang Vũ Đồng:......
Gạt lệ, gặp được một bệnh tâm thần làm sao bây giờ, bà Cốt, cứu cháu.
"Cô không có quần áo đẹp để thay sao? Để cảm tạ thuốc bột của cô, tôi có thể cho cô một ít." Quý Cẩm Ngạn thấy biểu tình khó hiểu của Trang Vũ Đồng, rất săn sóc nói.
Da mặt Trang Vũ Đồng cứng đờ.
"Mời bác đi ra ngoài, tôi muốn thay quần áo."
Quý Cẩm Ngạn ừ một tiếng, xoay người đi ra, Trang Vũ Đồng hận không thể lấy đầu đâm vào ván giường, đây là người nào vậy.
Sau khi Trang Vũ Đồng thay quần áo, lúc đi ra ngoài, Quý Cẩm Ngạn thoáng nhíu mày, cũng không nói gì thêm.
Hai người đi xuống lầu, nhìn siêu xe ở cửa ký túc xá, lại nhìn thấy ánh mắt quái dị của các học sinh khác, mí mắt cô giật giật.
Quý Cẩm Ngạn thay Trang Vũ Đồng mở cửa xe ra, Trang Vũ Đồng ngồi vào, chỉ cảm thấy mình và hoàn cảnh trong xe không hợp nhau, trong xe chỗ nào cũng xa hoa, mùi thơm dễ ngửi, lại nhìn quần áo mình đang mặc trên người.
Trang Vũ Đồng quyết định sau này không bao giờ qua lại với người như vậy nữa, tránh cho tự ti lại tra tấn bản thân.
Quý Cẩm Ngạn ngồi trong xe, thấy ánh mắt Trang Vũ Đồng lập lòe, hơi hơi mỉm cười.
"Sinh hoạt như vậy sau này cô sẽ có."
Trang Vũ Đồng không có ý kiến, cô ngược lại tương đối để ý là vì sao người đàn ông này tới tìm cô?
Nơi ăn cơm địa là một tiệm cơm Tây, Trang Vũ Đồng ngồi đối diện Quý Cẩm Ngạn, nhàn nhạt nói.
"Rất xin lỗi, tôi không dùng lễ nghi cơm Tây."
Quý Cẩm Ngạn tỏ vẻ không sao cả. "Tôi có thể dạy cô."
"Không cần, Quý tiên sinh, tôi muốn biết bác tìm tôi có chuyện gì vậy?"
Trang Vũ Đồng hỏi. "Bác như vậy làm tôi không nuốt trôi cơm."
Quý Cẩm Ngạn uống một ngụm rượu vang đỏ, thất thần nhìn Trang Vũ Đồng.
"Đôi mắt của cô giống vợ tôi y như đúc, lần đầu tiên gặp cô, tôi cho rằng cô ấy đang đứng trước mặt tôi."
Trang Vũ Đồng: "Ồ."
Quý Cẩm Ngạn nhướng mày, phản ứng bình đạm như vậy?
"Chẳng lẽ cô không hiếu kỳ về vợ của tôi sao?"
Quý Cẩm Ngạn hỏi.
Trang Vũ Đồng:......
"Vì sao tôi phải tò mò, vốn chính là người không quen biết không liên quan. Quý tiên sinh, bác là bởi vì đôi mắt của tôi giống vợ của bác, cho nên bác bây giờ nhìn mắt tôi để an ủi bản thân?"
"Hay là bác muốn bao dưỡng tôi, làm thế thân của vợ bác, Tô Mạn Ngọc nói bác rất yêu vợ của mình, nhưng cách làm hiện tại của bác, làm tôi rất nghi ngờ lòng trung trinh của bác với vợ mình."
Trang Vũ Đồng đứng lên.
"Thực xin lỗi, tôi đi trước, tôi sẽ không ăn cơm Tây, gặp lại Quý tiên sinh sau."
Trang Vũ Đồng chỉ nghĩ phải học tập cho tốt, sau đó tốt nghiệp có thể có công việc giảm bớt gánh nặng cho gia đình, Quý Cẩm Ngạn không phải là người cùng thế giới với cô, tồn tại khó khăn như vậy, vì sao phải mua vui cho kẻ có tiền.
Quý Cẩm Ngạn nhìn Trang Vũ Đồng ra khỏi tiệm cơm Tây, cau mày, trung trinh với vợ?
Trang Vũ Đồng trở lại ký túc xá, Tô Mạn Ngọc đã trở về, vừa nhìn thấy cô liền lập tức hưng phấn nói.
"Lâm Thiển Thiển phải cắt chi, cái chân kia của cô ta bị thương quá nặng, nhiễm trùng rất nghiêm trọng, chỉ có thể cắt bỏ, không biết Quý Thanh Viễn có còn thích một Lâm Thiển Thiển bị gãy chân hay không."
Trang Vũ Đồng yên lặng nhìn bộ dạng vui vẻ của Tô Mạn Ngọc, quả thực hết chỗ nói. Ngay sau đó Tô Mạn Ngọc chợt xụ mặt xuống,
Trang Vũ Đồng hỏi. "Sao vậy?"
"Tôi phải đính hôn." Tô Mạn Ngọc đột nhiên nói.
Trang Vũ Đồng: "Phốc......"
"Vì sao lại đột nhiên như vậy?" Trang Vũ Đồng hỏi.
"Cô còn chưa có tốt nghiệp đâu."
"Cô không hiểu biết cách sống của tầng lớp chúng tôi đâu, chưa tốt nghiệp mà kết hôn, việc kết hôn cũng không ảnh hưởng sinh hoạt lẫn nhau, nên như thế nào vẫn là như thế đó." Tô Mạn Ngọc thở ngắn than dài.
Trang Vũ Đồng lại hỏi. "Với ai?" "Quý Thanh Viễn."
Tô Mạn Ngọc xem thường.
Trang Vũ Đồng: "Phốc......"
"Quý vòng thật loạn." Trang Vũ Đồng cảm thán.
"Mẹ chứ, đính hôn với Quý Thanh Viễn sao lại nghẹn như vậy, tổ sư lại phải dính dáng đến Lâm Thiển Thiển, nhìn thấy người này đã đủ phiền rồi."
Nhìn ra được là Tô Mạn Ngọc thật sự không muốn đính hôn với Quý Thanh Viễn.
"Muốn sinh hoạt cả đời người, vẫn phải tìm người mình thích." Trang Vũ Đồng nói.
Tô Mạn Ngọc khinh thường nói.
"Quả nhiên là đồ nhà quê cái gì cũng không hiểu, chúng ta đây là kết hợp ích lợi, không có quan hệ với tình cảm."
"Không phải cô thích Quý Thanh Viễn sao?" Trang Vũ Đồng đảo mắt nhìn cô ấy.
"Mẹ nó, đừng nhắc lại lịch sử đen tối đó nữa, tôi bây giờ thà thích cái đồ nhà quê nhà cô còn hơn thích hắn." Tô Mạn Ngọc nói.
Trang Vũ Đồng kéo khóe miệng.
"Tôi không cần cô thích đồ nhà quê như tôi, cô vẫn nên đi thích Quý Thanh Viễn đi."
"Tôi nói thích cô bao giờ, tôi chỉ so sánh thôi, để biểu hiện là Quý Thanh Viễn ở trong lòng tôi không đáng giá nhắc tới." Tô Mạn Ngọc vội vàng nói.
Trang Vũ Đồng: "......"
Ghê, nói chuyện thật ác độc.
"Xem cô đi, tôi sao lại thích con gái được, lại còn là đồ nhà quê nữa chứ." Tô Mạn Ngọc khinh thường nói, chỉ là sắc mặt hơi khó coi, nhịn không được đẩy Trang Vũ Đồng một chút.
"Tôi mới sẽ không thích cô." Trang Vũ Đồng:
Cái tật xấu gì đây.