CHỒNG À, BIẾN CHO KHUẤT MẮT TÔI

Lâm Phong lái moto chở Hàn Tiểu Du đến một quán ăn nhỏ. Tiết học bắt đầu lúc 7h30, bây giờ chỉ mới 6h45.

"Tiểu Du, em ăn gì?" - Lâm Phong đưa thực đơn cho cô. Hàn Tiểu Du khẽ cười, gọi cũng thân mật quá nhỉ? Hàn Tiểu Du đau đầu, ngày hôm qua là bị điên rồi mới đồng ý làm người yêu Lâm Phong.

"Tiểu Du!" - Lâm Phong chờ mãi không thấy ai đáp, gọi lớn tên cô. Hàn Tiểu Du giật mình, cầm lấy thực đơn.

Cô không hiểu Lâm Phong có ý định gì. Kiếp trước, quan hệ của hai người không thân thiết, gặp ngau cũng chỉ nói chuyện vài ba câu. Ngay cả sau khi ra trường cũng không còn gặp lại nhau. Lúc cô kết hôn anh cũng không đến. Vậy mà kiếp này lại bất ngờ tỏ tình, quả thật có phần hơi kinh sợ.

Sau khi ăn sáng, Lâm Phong chở cô đến trường. Hôm nay Hàn Tiểu Du và Lâm Phong đặt biệt bị chú ý. Bao nhiêu ánh mắt, ghen ghét, khinh bỉ, ngưỡng mộ. Nhưng chủ yếu nhắm vào Hàn Tiểu Du. Vì sao ư? Vì một cô gái "phù thủy độc ác" như cô vốn không được mọi người yêu thích. Lại thêm những chuyện đã xảy ra, khiến cô bị ghét thêm.

<< Thiên Kim Hàn Tiểu Du và Lâm Phong hẹn hò? >>

<< Nam thần Lâm Phong tuyên bố Hàn Tiểu Du là bạn gái? >>

<< Hàn Tiểu Du là kẻ bắt cá hai tay >>

Ơ đệch... Hình như cô không phải người yêu Hoàng Thiên Bảo, thì làm gì có vụ bắt cá hai tay? Hàn Tiểu Du cầm điện thoại lướt lướt, sắc mặt ngày càng tối lại.

Có phải chấp nhận làm người yêu của Lâm Phong là sai lầm không? Cô muốn yên cũng không xong! Giờ ra về, lớp học chỉ còn lại Hàn Tiểu Du. Một cô gái bước vào, mang vẻ mặt giận dữ.

"Hàn Tiểu Du, cô có tư cách gì để làm người yêu anh Phong?" - Cô gái đó tức giận hét lên.

"Lý Nhã Nhã, cô rảnh quá không có việc gì làm sao?" - Hàn Tiểu Du nhếch môi cười.

"Cô là hồ ly tinh. Chỉ biết đi quyến rũ người khác." - Lý Nhã Nhã định xông vào đánh Hàn Tiểu Du. Cô phòng vệ, đánh cô ta một cái, đẩy cô ta.

"Cô đang làm gì?" - Lâm Phong lạnh lùng. Lý Nhã Nhã nhìn thấy anh, mỉm cười đắc thắng. Cô ta định ôm lấy Lâm Phong lại bị anh không thương hoa tiếc ngọc đẩy ra.

"Có sao không?" - Lâm Phong ân cần hỏi, nhẹ nhàng, chu đáo.

"Không sao." - Hàn Tiểu Du lắm đầu. Lý Nhã Nhã bắt đầu màn kịch "nước mắt cá thác lác".

"Phong, cô ta đánh em, còn làm em bị thương. Cô ta đáng sợ lắm!" - Lý Nhã Nhã yếu đuối khóc, có vẻ như vừa bị uất ức lớn lắm. Cái này là do cô ta gây chuyện trước, Hàn Tiểu Du cũng không rảnh rỗi đánh người

"Vậy sao?" - Lâm Phong không lạnh không nhạt hỏi. Chưa kịp để Lý Nhã Nhã nói, Lâm Phong nhìn Hàn Tiểu Du tiếp lời.

"Ngoan đấy, Cứ tiếp tục phát huy. Anh luôn ủng hộ em." - Ý của anh chính là dung túng cho cô suốt đời. Lời nói của Lâm Phong như chạm vào trái tim yếu ớt của Hàn Tiểu Du mềm yếu, nước mắt vô thức rơi. Chưa bao giờ, chưa bao giờ, có một người ngoài ba mẹ cô ra, lại yêu thương cô đến như thế.

"Ngoan, đừng khóc. Anh đưa em về." - Lâm Phong cởi áo khoác của mình khoác lên người Hàn Tiểu Du, nhẹ nhàng đưa cô đi.

Hàn Tiểu Du chậm chạp bước, cuối cùng dừng lại ngước lên nhìn Lâm Phong.

"Tại sao anh lại tốt với tôi như vậy?" - Hàn Tiểu Du hỏi.

"Vì anh yêu em!" - Lâm Phong nhẹ nhàng nói.

"Yêu tôi? Một cô gái giả tạo? Luôn hãm hại người khác? Một hồ ly tinh luôn phá hoại hạnh phúc người khác? Một cô gái lẳng lơ luôn quyến rũ đàn ông? Anh thực sự yêu một người như thế sao?" - Hàn Tiểu Du cười khẩy, người ta nhìn cô bằng con mắt đó đấy. Ai cũng luôn cho cô là người có lỗi, là người sai, luôn chửi rủa cô như thế đấy! Hàn Tiểu Du toan bước đi, lại bị một cánh tay mạnh mẽ kéo vào lòng.

"Đồ ngốc, em từng thấy người nào nói đùa mà nghiêm túc như anh chưa? Hàng mua rồi miễn trả lại. Em đã đồng ý làm bạn gái anh, không được thay đổi!" - Lâm Phong ôm cô chặt hơn.

"Anh..." - Hàn Tiểu Du không nói nên lời. Được yêu? Chính là trên thế giới này vẫn còn có người yêu thương cô sao? Hàn Tiểu Du yên lặng trong lòng anh.

"Đừng hạ thấp bản thân như vậy. Trong mắt anh, em chính là thiên thần tuyệt vời nhất. Hàn Tiểu Du, nghe anh nói. Dù cả thế giới này có chống lại em, anh sẽ chống lại cả thế giới này để yêu em." - Lâm Phong ấm áp nói. Đơn giản là yêu thôi.

Ánh hoàng hôn rực rỡ, hai người đang đứng dưới sân trường. Khung cảnh rất đổi bình dị nhưng lại ấm áp đến lạ lùng. Lâm Phong nhẹ nhàng hôn Hàn Tiểu Du. Cái hôn không cuồng nhiệt, chỉ giống như chuồn chuồn lướt nước nhưng lại để lại trong lòng mỗi người một cảm xúc mãnh liệt. Nụ hôn đầu, nụ hôn chứng minh cho chuỗi ngày phía trước chính thức bắt đầu.

_________________________________________

<>

Hàn Tiểu Du: Sao anh lại yêu em vậy?

Lâm Phong: *suy nghĩ* Bởi vì em rất lùn. Anh sợ sau này con của em sẽ giống như em, anh đành phải hy sinh bản thân yêu em để giúp con em tăng trưởng chiều cao.

Hàn Tiểu Du:... *Bàđâycũngcao 1m52 chứbộ! Làcôgái m52 đấynhá!*

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi