CUNG LƯỢC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong thái y viện có một vị thánh thủ nữ khoa tên gọi Nghiêm Tam Ca, vốn chuyên lo chẩn mạch cho Hoàng hậu, hôm nay nhận được khẩu dụ, đến Khánh Thọ Đường xem mạch cho Tố Dĩ.

Nghiêm thái y lấy cái gối hạt kiều mạch, kê dưới cổ tay nàng, ba ngón tay đắp lên, ngoẹo đầu dẩu môi cân nhắc, “Tiểu chủ nhân mạch tượng chạy lưu loát, khí đầy huyết tuôn, nếu không nhầm, hẳn là có tin vui rồi.” Đứng dậy hướng nàng vái, “Nô tài trước chúc mừng tiểu chủ nhân.”

Tố Dĩ bàng hoàng ngồi, trong lòng thật cao hứng, nhưng mà cười không nổi, chỉ hỏi y, “Đoán chừng cũng được bốn mươi ngày, ông có thể xác định không?”

Nghiêm Tam Ca vân vê râu cá trê nhếch mép cười, “Nô tài ở trong cung nhậm chức có chừng hai mươi năm rồi, trong cung những chủ nhân tin nô tài, thường điểm danh ta nhờ ta xem nữ khoa. Nô tài bất tài, năm đó chứng bệnh cung hàn của Hoàng thái hậu cũng là nô tài xem ra, cho nên muốn nói xem hỉ mạch, người khác không đủ ba tháng chép miệng không ra vị, tới tay nô tài, một tháng cũng có thể thấy rõ ràng. Lễ chủ nhân đây là hoạt mạch, hành như tẩu châu, tráng mà có lực, tiểu chủ tử ở bên trong rất khỏe mạnh! Chỉ là ba tháng đầu ngài phải cẩn thận điều dưỡng, ăn ngon uống ngon nghỉ ngơi thật tốt, phải vui vẻ, đừng nghĩ ngợi những chuyện lung tung.”

Tử Cấm thành nói to thì to, nói nhỏ thì cũng nhỏ, xảy ra chuyện vừa rồi, thái y viện khẳng định là nghe đầu tiên. Nghiêm Tam Ca khuyên nàng như vậy, nàng cũng nghe lọt. Nhưng không nghĩ không được, tối hôm qua vừa nằm xuống là nằm mộng, cả đêm mơ thấy Tam a ca. Thấy cậu bé máu me dầm dề tìm đến nàng đòi mạng, khỏi nói đáng sợ cỡ nào. Nếu nói người chết, nàng không phải chưa từng thấy. Năm trước đồ đệ nàng gặp chuyện không may, nửa đêm nàng đi theo Trường Mãn Thọ nhận thi thể, khi đó trở về một chút cũng không sợ. Bởi vì biết không có can hệ gì tới mình, thật sự là một thân chính khí. Nhưng lần này cái chết của Tam a ca có thể nói không hề can hệ tới nàng ư? Nàng từng lần một hồi tưởng lại cảnh mình mở nắp hộp đưa tới trước mặt cậu bé, nhớ tới dáng vẻ tươi cười của Tam a ca nói cảm ơn nàng, nhớ một lần là khóc một lần. Nàng tự trách mình, đã hại một đứa bé đáng yêu như thế. Dẫu không phải nàng hạ dược, nhưng cũng là chuyển qua tay nàng mà ra. Tam a ca tin tưởng nàng mới ăn điểm tâm của nàng, chính sự tín nhiệm này đã gây ra chuyện.

Nghiêm Tam Ca quay người phân phó Tô lạp trợ thủ ghi chép, mình thì liếm ngòi bút viết phương thuốc, miệng lẩm bẩm nói, “Nô tài kê cho ngài mấy thang thuốc dưỡng thai, uống liên tục bảy ngày là được. Tuy nói thuốc có ba phần độc, dùng nhiều không tốt, nhưng mà cần thiết an thai vẫn không thể thiếu. Tựa như lợp nhà đổ móng, nền móng tạo càng vững, xây nhà mới càng cao được. Ngài cũng không phải là cái nhà ngói nhỏ bình thường, ngài đây là xây lầu cao lận đấy! Bây giờ đến một cái vách tường lưu ly, nơi đó mở một dãy cửa sổ, bên trên lại dựng  một cái đỉnh điện Trọng Diêm Vũ, trên giữa gáy đỉnh điện còn đóng vẫn thú*… Tóm lại ngài mang thai không phải loại bình thường đâu.”

* vẫn thú: mõm thú, chỉ một loại kiến trúc mang tính trang trí trên nóc cung điện, có hình dáng mõm thú.

mom-thu

Mọi người bị cách ví von của y chọc cười, Lan Thảo nói, “Chủ tử ngài hãy vui lên một chút, có tiểu a ca rồi tâm tình càng phải cởi mở. Vạn Tuế Gia thánh minh, ngài còn không biết sao? Chúng ta lúc này quan trọng nhất là bảo trọng thân mình, tra án đã có Tông Nhân phủ Nội Vụ phủ rồi, chúng ta chỉ cần an an tâm tâm chờ tin tức mà thôi.” Rồi quay sang cúi thấp người với Nghiêm Tam Ca, “Chúng nô tỳ không dám cho tiểu chủ ăn bậy bạ, hơn nữa hiện tại càng thêm phải cẩn thận. Phương thuốc ngài kê chúng nô tỳ muốn mang về tự mình sắc, ngài chỉ cần nói những chỗ cần lưu ý là được.”

Nghiêm Tam Ca không ngừng gật gù, “Cô không nói, cho dù để ở trong Thái y viện sắc, cũng khẳng định là ta tự làm, không dám mượn tay người khác. Nếu muốn cầm về… các cô không ra ngoài được, ta lấy thuốc rồi đem đến đây cho tiểu chủ nhân.” Nói xong lắc đầu thở dài, “Đổi lại bình thường thật sự không cần như gặp kẻ địch thế này đâu, chỉ là thời cuộc bây giờ không còn như trước, ta cũng biết.”

Có tin vui là phải ban thưởng, Tố Dĩ sai người lấy kim qua tử* cho y, phân lượng cũng nằng nặng, ý tứ nhờ vả bên trong cũng đầy đủ. Y tạ thưởng nhận lấy, thỉnh an rồi thối lui ra khỏi Khánh Thọ Đường. Đến rìa một mỏm núi của thư ốc Tầm Duyên rẽ qua, vừa nhấc mắt đã bắt gặp Duệ thân vương đang thủng thỉnh đi đến. Duệ thân vương còn nhỏ, nhưng khí thế quan gia mười phần, liếc mắt đánh giá y một cái hỏi, “Xem mạch xong rồi à? Thế nào?”

* kim qua tử: những thỏi vàng vụn được đúc như hình quả dưa, sử dụng trong triều Thanh, là vật ban thưởng ngự dụng của vua.

kim-qua-tu

Nghiêm Tam Ca cúi chào thỉnh an, rồi mới đáp lời, “Hồi bẩm Vương gia, nô tài đã xem qua, một chút không sai, là hỉ mạch ạ.”

“Chuyện tốt a.” Duệ thân vương trên mặt tươi cười, “Ông đúng là cái người nâng tịnh bình bên cạnh Tống Tử nương nương nha, qua tay ông là có tin vui ngay nha. Lát trở về ta cũng có thưởng, ông không phải nhìn trúng cặp chim cút ta nuôi sao, cho ông đó!” (tịnh bình: cái bình trắng cổ cao mà Quan âm Bồ Tát hay cầm)

Duệ thân vương là tiểu nhân tinh, ngoài miệng cậu bé không nói, trong lòng lại tạ ơn vị thánh thủ nữ khoa này, nếu không nhờ y, cậu cũng không thể từ trong bụng mẹ ra ngoài được. Nghiêm Tam Ca tiền đồ không lớn, thích nuôi cá nuôi chim, nuôi được hai con chó béo núc ních. Ao ước con chim cút Trường Thắng của cậu bé từ lâu, thấy cậu liền hỏi mua ở đâu, còn mê hơn là mê đàn bà! Lúc này viện cớ thưởng cho y đi, mình cũng không rảnh dông dài với y. Y vừa nghe thế quả nhiên mừng rỡ, khom người tạ ơn, Duệ thân vương khoát tay áo, cất bước hướng về phía gian ngoài.

Vào phòng nhìn một cái, phòng ốc có phần hơi tối, tia sáng đan vào nhau thành một cái lưới. Lễ quý nhân ngồi trên đầu giường, bên song cửa sổ ánh chiều tà nghiêng nghiêng chiếu vào, dừng trên mặt áo gấm màu tương, làm toát lên một vầng sáng mơ hồ. Duệ thân vương nheo mắt nhìn sang, người trên đầu giường không phát hiện ra cậu, ôm đệm giường đương xuất thần, cung nữ bên cạnh nàng thi lễ nghênh đón, “Thỉnh an Vương gia.”

Tố Dĩ bấy giờ mới quay đầu, đứng tại cửa bình phong là một tiểu đại nhân, mặc áo bào Bàn Long màu thạch thanh, trên mép áo thêu hải thủy giang nha, trên cổ đeo một chuỗi Lục thao triêu châu. Bộ dạng trông rất xinh đẹp, đầu mày lại vặn, vừa nhìn liền biết là Duệ thân vương, nàng vội xuống đất hạ thấp người, “Vương gia ngài đã tới?”

“Ừm.” Duệ thân vương ngồi xuống chiếc ghế dựa, người thấp ghế cao, hai chân rũ xuống còn không với tới mặt đất.

Cậu là Thiết Mạo Tử Vương, phẩm cấp không phải cung quyến hậu cung có thể so sánh. Theo như quy củ cậu đã ngồi, không được cậu cho phép Tố Dĩ phải đứng. Duệ thân vương trầm ngâm nhìn nàng một cái, “Ta vừa rồi vào cửa gặp được Nghiêm Tam Ca, nghe y nói cô đã mang thai?”

Tố Dĩ đỏ mặt, khom lưng nói phải.

Cậu chậm rãi gật đầu, thở ra một hơi thật dài, “Chuyện trên đời này thực sự nói không rõ, đi một người lại đến một người, âu cũng không thiệt. Cô giờ đã đi theo Hoàng thượng, không giống như trước nữa, đừng câu nệ, cũng tùy ý chút đi. Ngạch niết ta thường nói nữ nhân không dễ dàng, phải thông cảm một chút. Cô  còn đang mang thai đấy, ngồi xuống đi!” cậu ho khan hai tiếng lại nói, “Ta đi theo Lục ca ở phủ Nội Vụ học việc, đám đại nam nhân bọn họ mà vào đây thì không hợp cấp bậc lễ nghĩa. Hôm qua hay tin cô mang thai, bảo ta tới xem sao. Trước mắt mọi thứ đều ổn cả chứ?”

Tố Dĩ trả lời, “Nghiêm thái y đã kê thuốc dưỡng thai rồi, đều ổn cả, tạ vương gia quan tâm.”

Duệ thân vương nâng nâng cánh tay ý bảo nàng đừng khách sáo, sờ sờ trán nói, “Vụ án của Tam a ca gấp rút giải quyết, cả cung lùng bắt tên thái giám đưa hộp điểm tâm, tìm được gã là có thể có manh mối rồi. Có điều thái giám nhân số không ít, mỗi vùng Tử Cấm thành này thôi đã có hai ba ngàn rồi. Còn có những tên chạy qua chạy lại giữa viên tử với trong cung, muốn tìm hết toàn bộ thì phải lật sổ ghi chép của cấm cung ngày hôm đó, linh tinh lang tang rất nhiều việc, nhất thời cũng lo liệu không xong. Bất kể thế nào, cô trước cứ bình tĩnh kiên nhẫn cái đã. Ta hôm nay đến thăm cô, ngoài việc công ra cũng vì chút tư tình. Những lời ban nãy, nên nói hay không nên nói ta đã nói với cô rồi, chính là muốn khuyên cô đừng suy nghĩ quá nhiều. Bây giờ ngày ngày mặt ủ mày chau, tương lai sinh ra một đứa mặt bí đỏ lại làm mất mặt ca ca ta. Tam a ca mất chúng ta đều buồn khổ, nhưng có buồn cũng không thể để đầu óc mê muội, bắt được một người là tra đến cùng. Bắt được kẻ chịu tội thay không tính là bản lãnh, bóp chặt bọc mủ rồi, nặn nước mủ ra, mụn ghẻ thế mới sạch sẽ.”

Cậu ra sức nhìn nàng, Tố Dĩ trông thấy dáng vẻ kia của cậu mà cảm thấy buồn cười. Vị gia này miệng đầy giọng quan cứ như ông cụ non vậy, kỳ thật rốt cuộc vẫn là đứa bé choai choai. Cậu lăm lăm nhìn nàng thế làm gì? Nàng biết cậu bé là đang nhớ Hoàng thái hậu rồi. Thái Thượng Hoàng cùng Hoàng thái hậu rời kinh đi Vân Nam, mang theo con gái út Cố Luân công chúa, lại bắt cậu ở lại học việc. Cậu còn nhỏ, tuy nói cả Hoàng thành đều là huynh đệ thân thích của cậu, nhưng ai cũng chẳng thể bằng mẫu thân.

Duệ thân vương cảm thấy có phần thất lễ, vội dời tầm mắt, khựng một chút lại nói, “Sổ con tấu sự cho Hoàng thượng đã khẩn cấp đưa đi rồi, bởi lẽ thánh giá là vi hành, không kinh động quan phủ, muốn tìm cũng tốn thời gian. Ta đoán Hoàng thượng nhận được sổ con gấp rút trở về, ít nhất cũng phải nửa tháng sau. Huynh ấy là người khôn ngoan, vụ án này vô số kẽ hở, tuyệt đối sẽ không tin là cô làm. Cô đừng quan tâm mấy chuyện xúi bẩy này, bên ngoài có các huynh đệ chúng ta xử lý, chỉ cần cô không thẹn với lương tâm, không cần phải bận tâm lo nghĩ nhiều như vậy.”

Tố Dĩ nghe vậy rất cảm kích cậu, “Đa tạ vương gia, ta cũng không sao, chỉ là nhớ tới trong lòng lại không được dễ chịu lắm.”

“Dễ chịu thì không phải là người rồi.” Cậu cắn răng nghiến lợi nói, “Kẻ hạ hạ độc kia, lo thắp nhang thơm cầu Bồ Tát phù hộ đi, đừng để rơi vào tay ta. Nếu không ta sẽ làm giống như thái thịt vịt vậy, đem kẻ đó thái xuống từng miếng từng miếng thịt một cho chim ưng ăn, xem nó sống thế nào!”

Duệ thân vương và Tam a ca rất thân với nhau, hai chú cháu lại không kém nhau bao nhiêu tuổi, bình thường đọc sách đấu vật đều ở cùng nhau. Hiện tại bất thình lình không còn tại bên người, về mặt tình cảm là không tài nào chấp nhận được. Trẻ con, dù có già trước tuổi cũng vẫn là trẻ con, vừa nói xong lại khóc rồi. Tố Dĩ nhìn mà trong lòng quặn thắt, đi đến lau nước mắt cho cậu, ôn nhu an ủi, “Nam nhân ai lại thế này, Tam a ca còn trông cậy vào Thập tam thúc ngài giải oan cho cậu ấy đây! Ngài phải xốc dậy tinh thần, trước khi Vạn Tuế Gia trở về chỉ trông cậy vào ngài thôi đấy.”

Duệ thân vương ôm lấy hông nàng gào khóc, miệng ô ư không biết nói những gì. Tố Dĩ có phần bất đắc dĩ, mới vừa rồi còn ra vẻ người lớn, hiện tại cái bộ dạng này, đoán là nhớ ngạch niết quá đỗi, mượn đề tài mà nói chuyện của mình phát tiết cảm xúc trên người mình đây mà! Một-nửa-chị-dâu và chú em chồng như vậy không thích hợp, nhưng mà em chồng còn nhỏ, cũng không để ý nhiều như thế. Tố Dĩ vỗ vỗ lưng cậu, “Vương gia nhớ ngạch niết đúng không?”

Hỏi như vậy cậu ngược lại ngừng khóc. Tay áo lau lung tung trên mặt, thẳng lưng mà nói, “Làm gì có, ta nhớ bà làm gì? Ta lớn như này…” Bị nàng nhìn đến ngượng ngùng, nhảy khỏi ghế vuốt vuốt áo trên người, vừa vọt ra khỏi cửa vừa nói, “Đi nha.” Lại trông theo cậu, bàn chân như cưỡi gió, thoắt cái đã nhảy qua viện bên kia rồi.

Mọi người đi cả rồi, Tố Dĩ mới có thể tĩnh tâm ngẫm lại chuyện này. Nàng bây giờ bị cấm túc tại Khánh Thọ Đường không ra được, tình hình bên ngoài rốt cuộc thế nào cũng không biết. Nói hối hận vì theo Hoàng đế, ngược lại cũng không đúng, vừa xảy ra chuyện này mà đã hoàn toàn phủ định tình cảm của bọn họ, thật sự có chút vô tình vô nghĩa rồi. Vả lại trong bụng đã có một đứa bé… Nàng ngồi trên giường vỗ vỗ bụng. Cái gì cũng không quan tâm nữa, lo cho đứa nhỏ mới là đứng đắn.

Nàng xuống giường ấm, vòng tới chân tường phía đông xem dây mướp mình trồng. Hôm qua mới trồng xuống, hôm nay đã nóng lòng mong nó nẩy mầm. Hỏi Hà Bao Nhi đã tưới nước chưa, Hà Bao Nhi xách theo nửa cái gáo hồ lô qua đây, “Lúc gieo hạt đã tưới rồi ạ, tiểu chủ nhân muốn giết thời gian thì tưới thêm lần nữa nhé?”

Cũng không được, tưới nhiều khéo mà chết úng. Sào trúc xin được từ phía nam bó lại chất chồng tại kia, nàng bắt đầu cân nhắc nên dựng giàn thế nào mới được. Dây mướp có thể bò, chỉ cần có cái chống đỡ, dựng sào trúc tựa trên tường, nó mượn lực là có thể leo lên tường, ở nơi cao nhất mà ra hoa. Nàng ngửa mặt nhìn, trên bức tường cung đỏ son bầu trời thật rộng lớn! Nàng còn nhớ rõ Vạn Tuế Gia từng nói với nàng, nguyện ý xây phủ cho nàng ở ngoài cung, không biết lời này còn tính hay không…

Nơi này đang suy nghĩ, thấy Cổ Nhi ủ rũ cúi đầu tiến vào. Đến trước người nàng nhún người nói, “Chủ tử, nô tỳ đã về.”

Không có người tới hỏi Tố Dĩ, người bên cạnh nàng lại không ngừng phải đi trả lời thẩm vấn. Xem ra lại là một vòng gặng hỏi rồi, hỏi tới hỏi lui như rang cơm nguội vậy, hỏi đến nỗi khiến người ngủ gà ngủ gật. Nàng nhíu nhíu mày, “Thận Hình Tư xong rồi đến phiên Tông Nhân phủ, quả đúng là không dứt rồi. Lần này lại hỏi cái gì?”

Cổ Nhi sụt sịt nói, “Lần này là hỏi sinh hoạt thường ngày, quý chủ nhân cũng ở đó, cao một tiếng thấp một tiếng mà bắn lén, khiến nô tỳ nghẹn đến đau cả răng.”

Tố Dĩ mỉm cười, “Lần tới chúng ta chỗ nào cũng không đi nữa, ta muốn xem xem vụ này không xong, các nàng có thể làm gì ta. Con người ta sẽ không xui xẻo cả đời, hổ lạc đồng bằng tạm thời nhẫn nại, dù sao bất kể có phải là Mật quý phi cùng Tịnh tần giở trò quỷ hay không, thù này đã kết rồi.”

Lan Thảo cũng lòng đầy căm phẫn, “Chủ tử nói phải, chúng ta không hại người, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ chết trên tay những người này. Thấy bữa tối vừa đưa đến chưa? Chúng nô tỳ làm nô tài có là ăn thiu cơm cũng không quan trọng, nhưng bọn họ cấp cho chủ tử những thứ gì chứ? Hộp thức ăn của Thị Thiện xử còn chưa động, nô tỳ trước liếc mắt nhìn một cái, canh đậu hủ ngay cả sợi thịt băm cũng không có. Còn có măng khô mùa đông, món không tốt cho tiêu hoá như vậy lại đi cấp cho người mang thai dùng, bọn họ rắp tâm gì? Nô tỳ đều ghi lại cả rồi, Vạn Tuế Gia trở về sẽ báo cáo cho ngài ấy nghe từng cái một, để ngài ấy xem xem chủ tử sống như thế nào!”

Tố Dĩ là xuất thân cung nữ, ăn thanh giảm mười lăm ngày, đối với nàng mà nói không tính là gì. Bọn họ chỉ lo khấu trừ nàng, nàng bấm thời gian tính kế, đến khi Hoàng đế trở về, giờ cơm liền chuyển lui về sau, cơm lạnh canh nguội bày ra trước mặt hắn cho hắn chiêm ngưỡng. Bọn họ chà đạp nàng, nàng dù sao cũng phải toại ý họ. Nàng ở trong cung từ tiểu cung nữ làm lên, có loại khổ gì mà chưa nếm qua? Thân thể của mình tự mình biết, cường kiện đấy nha! Nghiêm Tam Ca nói đứa bé khỏe mạnh, vậy thì cùng ngạch niết đánh giặc. Quét sạch chướng ngại rồi, con đường sau này của nó chí ít sẽ dễ đi hơn nhiều.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi