CUNG LƯỢC

Hoàng đế cười có phần đáng sợ, chậm rãi gật đầu nói, “Hầu hạ bên cạnh trẫm, từng kẻ từng kẻ đều lừa gạt trẫm. Ở trong mắt các ngươi, trẫm chính là một đứa ngu đúng không?”

Lời này vừa ra khỏi miệng, người trong điện sợ tới mức quỳ xuống ràm rạp. Thiên tử phẫn nộ nào phải chuyện đùa, mà là sẽ xảy ra mạng người đấy. Chúng nhân run như cầy sấy, lại nghe Hoàng đế nói, “Hôm nay phải đem những chuyện này xử lý cho rõ ràng, trẫm không thể để một đám nô tài dắt mũi được. Trẫm mỗi ngày chính vụ nhiều, không có tâm lực để ý chuyện hậu cung, kết quả là để các ngươi che mắt bưng tai. Hồng Nhạn Nhi, trẫm hỏi ngươi, chỗ Lễ quý nhân ngươi có đúng hạn qua đó vấn an hay không?”

Hồng Nhạn Nhi vẻ mặt mờ mịt, “Chủ tử… không có phân phó nô tài ạ…”

Hoàng đế cười lạnh, “Rất tốt, Vinh Thọ, lời của ngự tiền trước giờ luôn có ngươi thay truyền, ngươi thay trẫm truyền đến chưa?”

Vinh Thọ dùng cả tay chân bò đến trước người Hoàng đế dập đầu, “Chủ tử minh giám, nô tài đúng là có truyền, Hồng Nhạn Nhi còn cười cợt, nói gã là con la mà chủ tử và Lễ quý nhân nuôi, chuyên đảm việc thồ lời nhắn qua lại mà!”

“Ấy ấy, Đại tổng quản, ngẩng đầu ba thước có thần minh, ngài nói lời này, ngài có còn là con người không? Chúng ta cùng thề đi, nếu ta được lệnh mà không truyền, vậy để ta chết không toàn thây. Nếu là ngài xấu bụng cố ý giấu nhẹm tin tức, thế thì để ngươi chết rồi hóa thành con cóc ghẻ, có được không?” Hồng Nhạn Nhi thấy Vinh Thọ muốn đổ phân lên đầu mình, lời nói cũng mạnh mẽ mười phần. Quỳ trên mặt đất thẳng lưng, “Vạn Tuế Gia, xin ngài cho nô tài nói hai câu, nói xong ngài muốn cắt cái đầu chó này của nô tài, nô tài cũng sẽ không chớp mắt lấy một cái.”

Hoàng đế trong lòng đã nắm chắc, rốt cuộc ai đúng ai sai hắn cũng có thể đoán ra vài phần, bèn gật đầu nói, “Ngươi nói đi, đối chất nhau cũng bớt thời gian.”

Hồng Nhạn Nhi dập đầu thưa, đoạn quay đầu sang Vinh Thọ nói, “Đại tổng quản, nếu ngài đã bẫy ta như vậy, ta cũng không sợ nói ra. Ngài là phó đô thái giám Lục cung, Dưỡng Tâm điện này ngài là người có quyền, ngài có thả rắm, đám tôi tớ chúng tôi cũng không dám nói thối. Chuyện trái lương tâm ngài làm còn ít sao? Mấy chuyện cỏn con kia chúng ta không so đo, nếu ngài thực sự phát lệnh cho ta rồi, ta không có gan cũng không cần thiết trái lệnh. Ngài cũng nói ta là con la thồ trung gian giữa Vạn Tuế Gia và Lễ chủ nhân còn gì, chủ tử kêu làm gì nô tài liền làm thế đó. Đến Khánh Thọ Đường một chuyến lại chẳng mất công gì, còn có thể được tiểu chủ nhân ban thưởng, mắc mớ gì ta không đi? Ban đầu ta vốn tên là Nghê Tín thường chuyền tin tức qua lại giữa chủ tử và tiểu chủ, là chủ tử nói Hồng Nhạn truyền thư mới đổi tên Hồng Nhạn Nhi đấy. Ta chính là kiếm ăn từ việc này, ta có đạo lý gì mà đi quăng chén cơm của mình? Trái lại là ngài… ngài đây là muốn nâng đỡ người khác, cố ý giấu thư từ tin tức của Vạn Tuế Gia, hòng khiến tiểu chủ không thoải mái chứ gì?” gã hất cằm sang Tuệ Tú bĩu môi, “Giao tình của các ngươi, là sâu hay là cạn, kẻ dưới chúng ta nhìn không ra ư? Ngài không đem thánh dụ của Vạn Tuế Gia truyền cho ta, Tuệ Tú lại giấu diếm tin tức của Khánh Thọ Đường không cho Vạn Tuế Gia biết, hai người các ngươi làm những chuyện xấu này tự các ngươi biết. Mắt thấy không bưng bít được rồi, bèn muốn đổ cả bô phân lên đầu ta, nói cho các ngươi biết, không có cửa đâu!” gã là cái kẻ trời tháng sáu, nói mưa là mưa, gào khóc bò đến ngự án, trán đập trên đất kêu cộp cộp, “Chủ tử… Chủ tử… Lần đó đưa sủi cảo, nô tài nhìn thấy tiểu chủ trên mặt không vui. Nô tài còn an ủi tiểu chủ, nói Vạn Tuế Gia gần đây thật sự rất bận, những mong tiểu chủ nhân rộng lòng. Vinh Đại tổng quản nếu đã nói lời kia, nô tài hà cớ gì vắt óc tìm cách khuyên tiểu chủ? Nô tài mồm mép trên dưới hợp lại, tiểu chủ nhân cao hứng bao nhiêu, bóp tiền của nô tài cũng có thể ních đầy kim qua tử. Tiểu chủ đáng thương, chúng nô tài đều là một đường nhìn tới nay, để có được hôm nay đâu dễ dàng. Cầu xin Vạn Tuế Gia tốt xấu gì cũng cho tiểu chủ nhân chỗ dựa, cũng rửa sạch oan khuất cho nô tài.”

“Quân ngậm máu phun người!” Vinh Thọ đỏ mặt tía tai, gã tuy là nô tài, lại luôn tự cho mình hơn người một bậc. Đám tôm tép nhãi nhép này ngày thường gặp gã không dám thở gấp, nay dám nhổ râu hùm, quả là phản lật trời rồi! Tay chân gã run loạn, thứ nhất là tức giận, thứ hai là chột dạ, kể lể dong dài, “Ta mười bốn tuổi đã từ chỗ Tuệ Hiền Hoàng quý phi Hàm phúc cung đưa đến bên người chủ tử hầu hạ, tấm lòng đối với Vạn Tuế Gia trời đất chứng giám! Ngươi nói ta không báo cho ngươi, ngươi đưa chứng cớ ra. Vạn Tuế Gia thánh minh bực nào, ai dám giở trò trước mặt thánh giá? Tên tiểu nhân hèn hạ nhà ngươi, đi cắn ngược lại người khác. Bản thân thất trách lại đổ vạ cho ai, ngươi tính toán điều gì, đừng tưởng người khác không biết. Chủ tử a, nô tài theo ngài mười mấy năm, xưa nay chủ tử nói một nô tài không dám nói hai. Chủ tử có lệnh, nô tài sao dám bất tuân? Đừng nói một câu khẩu dụ, cho dù bảo nô tài chết ngay tức khắc, nô tài cũng không dám có nửa câu oán hận. Chủ tử ngàn vạn lần chớ tin kẻ tiểu nhân vô liêm sỉ này nói lung tung, nô tài tuy là một con chó, ngần ấy năm như vậy cũng cầu xin chủ tử đau lòng một lần, chớ để nô tài chịu cái oan khó lòng rửa sạch này.”

Lúc này là ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, thật sự là loạn tùng phèo không biết đâu với đâu. Trường Mãn Thọ liếc nhìn Vinh Thọ, thâm trầm cười nói, “Không phải ta nói chứ, nhân vật khôn khéo như Đại tổng quản đây, hầu hạ bên người chủ tử cũng đã một đoạn thời gian rồi, chủ tử bận rộn, không chu toàn hết được, kẻ làm tôi tớ chúng ta chẳng phải nên thay chủ tử phân ưu sao? Ngài xem ngài làm ăn kiểu gì? Hồng Nhạn Nhi không vấn an, Khánh Thọ Đường cũng chẳng có tin tức, mấy chuyện này ngài đều không quan tâm ư? Biết rõ tiểu chủ là người trong lòng Vạn Tuế Gia, Vạn Tuế Gia không bớt thời giờ được, ngài lý ra nên chủ động hỏi Hồng Nhạn Nhi chứ. Về mặt này, ta cảm thấy ngài quản lý đúng thật là chưa đến nơi đến chốn.”

Vinh Thọ liếc xéo lão, Trường Mãn Thọ mặt đầy cười gian đến là xấu xí. Mình cũng ngầm ai thán không thôi, Hoàng hậu nương nương bảo đừng để Vạn Tuế Gia quá trầm mê, gã cũng đâu phải là làm theo ý mình. Gã và Trường Mãn Thọ không ưa nhau, tên Trường Béo đầu nhập vào Lễ quý nhân, nếu mình muốn kiềm chế lão, ngoài Hoàng hậu ra không còn ai khác. Nhưng lúc này xem xem, gã lại cảm thấy theo nhầm chủ tử. Gã là một Đại tổng quản ngự tiền, người nên một lòng một dạ cống hiến là Vạn Tuế Gia, Vạn Tuế Gia yêu ai gã liền nịnh bợ người đó, như Lý Ngọc Quý trước kia ấy mà sướng! Còn như hiện tại, bị người ghét chó cũng khinh, trong ngoài đều chả phải người.

Đảo mắt nhòm lên trên, Vạn Tuế Gia mặt mày như đầm nước lạnh. Gã giật mình đánh thót, mơ hồ cảm thấy gáy có chút phát lạnh, chẳng biết lúc nào thì cái đầu nên dọn nhà. Gã chật vật nuốt xuống, “Vạn Tuế Gia, Nhị tổng quản nói không sai, nô tài về phương diện này đúng là sơ sót, nô tài đáng chết! Nhưng trên chuyện này thật sự là oan uổng lắm ạ.”

Hoàng đế mím môi nhìn gã, vừa thong thả xoay hổ cốt ban chỉ (nhẫn ban chỉ bằng xương hổ), giọng nói thảng như truyền lên từ dưới lòng đất, “Lễ chủ nhân đến Dưỡng Tâm điện, ngươi vì cớ gì không để nàng vào Thể Thuận đường? Ngăn tại dưới mái hiên, ngươi thật lớn gan nhỉ! Có thể thấy được ngươi sớm có đề phòng, tính toán gì không cần trẫm nói chứ? Còn nữa Lễ chủ nhân chính miệng nói cho Trường Mãn Thọ, trẫm tỉnh dậy không chịu gặp nàng, tại sao có loại chuyện này? Cũng là các ngươi một tay bày ra, phải không? Nhìn đi, thực xem trẫm là tên ngốc mà. Trẫm chẳng qua nhất thời không có thời gian, ấy thế mà để cho đám cẩu nô tài các ngươi làm mưa làm gió.”

Từ sau ngự án đi ra, chậm rãi bước đến trước mặt Tuệ Tú. Từ trên cao nhìn xuống ả, nữ nhân vốn không dám nhìn thẳng này, trọng bụng cũng có ý tấn vị chứ gì? Ả cuộn tròn người quỳ, hai tay chống trên đất, ngón tay nhỏ dài đối lập nền gạch xanh, trông đặc biệt non mịn. Ngõa triều đính mễ châu (ủng) của hắn đạp lên gan bàn tay ả, hơi chút di động là có thể đạp ả thành phấn vụn. Hắn kềm nén, “Thành thật cung khai, còn có thể lưu lại mạng chó. Thái giám Thận Hình Tư ác độc, rơi vào tay bọn họ, gương mặt có như hoa như ngọc đến mấy cũng vô dụng thôi.”

Tuệ Tú sợ đến gần muốn ngất, cô ta run rẩy cả người, ngay cả lời cũng nói không ra, vật vã nặn ra bốn chữ, “Nô tỳ oan uổng…”

Làm quá nhiều chuyện sai, cẩn thận nhìn lại, phát hiện dường như căn bản khó có thể che dấu. Chắc mẩm Lễ quý nhân sẽ giống như những tiểu chủ khác, chịu chút thiệt cũng không lên tiếng, nào ngờ không phải. Bình thường trông ngây ngốc, kỳ thật tinh tường đến trơn trượt không bắt được. Nàng ta không hề một khóc hai náo ba thắt cổ cùng hoàng đế, chỉ đối xử như thế, để Hoàng đế một bụng ủy khuất không chỗ phát tiết. Một khi có thể đổ ra hết uất khí, ắt phải lôi đình chấn nộ cuồng quét ngàn dặm.

Trường Nhị tổng quản sẽ không đứng nhìn không, lão muốn lật đổ Vinh Thọ phải dùng sức, thế là ở bên cạnh âm dương quái khí gõ thành lu (bỏ đá xuống giếng), “Đầu năm nay, lời của những chủ nhân không thể chắc chắn, nô tài kêu oan là được, kẻo lại nghĩ là mấy chủ nhân ý định hại ngươi… Vạn Tuế Gia, chính tai tiểu chủ nghe thấy tiểu thái giám truyền lời nói Vạn Tuế Gia vừa đặt bút xuống, ngày đó thái giám trực trong Dưỡng Tâm điện chỉ có mấy người, gọi tới hỏi là minh bạch ấy mà.”

Loại chuyện này không cần Hoàng đế phân phó, nháy mắt ra hiệu một cái, thủ hạ sớm đã đi làm. Thái giám đương trị đều xách đến ngự tiền điểm danh, tổng cộng bốn người, vặn hỏi từng người một, ba kẻ khác đều có thể nói ra rõ ràng, duy chỉ có một kẻ tướng mạo tinh quái như khỉ, ấp úng mập mờ.

Trường Mãn Thọ ở đàng kia nghiến răng, “Oắt con, đây chính là cơ hội giữ mệnh, ngươi không nói, một lát khiêng ra ngoài đánh chết!”

Thái giám kia nhát gan, quỳ rạp trên đất run lập cập. Răng trên răng dưới va vào nhau, dập đầu vang cộp cộp, “Bẩm… bẩm… bẩm Vạn Tuế Gia, ngày đó là Tuệ cô… cô cô bảo nô tài nói như vậy. Phải cất cao… cao cổ họng để Lễ chủ nhân nghe thấy. Ngoài ra nô tài không làm gì nữa cả… đều là Tuệ cô cô, cô ta biết sủi cảo cua không thể để nguội, còn bảo nô tài không được đặt vào lồng hấp… cô ta để cho ngài ăn sủi cảo đã biến vị… là ả bụng dạ đen tối.”

Bấy giờ nguồn cơn đều đã lộ ra ngoài cả rồi, Hoàng đế quả thực muốn bật cười, thảo nào lần trước sủi cảo có mùi, thì ra đều là nhờ ả cung nữ này ban tặng! Ả ta bày hố đến là tốt! Hoàng đế nhấc chân rồng, thoáng chốc một cước đá ả lăn quay, “Nha đầu thật giỏi, làm tốt lắm! Lá gan còn lớn hơn bò, mi được lắm!”

Tuệ Tú nằm trên đất co rút mãi, hơn nửa ngày mới bò dậy quỳ tiếp. Nói quỳ kỳ thật cũng không xem là quỳ, tứ chi run rẩy không đỡ được thân mình, dáng vẻ hoàn toàn muốn sụp ra đất đến nơi.

“Chỉ bằng mi cũng dám mời sủng?” Hoàng đế giật nhẹ khóe miệng, “Không nhìn thử phân lượng của mình! Trẫm trước nay không giết cung nữ, hơn nữa nữ quan ngự tiền từ trước đến nay đều là ưu đãi có thừa. Phong thủy luân chuyển, đến lớp này của ngươi, ấy mà phải khiến trẫm phá lệ một lần.” Hắn quay sang nhìn thị vệ trong nội đường, “Người đâu, lôi ả ra ngoài cho trẫm, đầu đuôi gốc ngọn mà đánh, đánh chết mới coi như xong.”

Tuệ Tú trên đất kinh hô một tiếng, tức khắc ngã lăn ra không còn hơi thở. Bọn thị vệ xuất thân quân môn đâu biết thương hương tiếc ngọc, kéo lên như kéo miếng giẻ rách, xô xô đẩy đẩy liền tha ra cửa.

Đây là giết gà dọa khỉ, Vinh Thọ trừng to mắt hoảng sợ nhìn Hoàng đế, “Vạn Tuế Gia…”

“Trẫm niệm tình ngươi theo trẫm mấy năm nay, đi theo hầu hạ không có công lao cũng cũng có khổ lao. Cho ngươi một cơ hội cuối cùng.” hắn ngưng mi nhìn người bầu bạn với hắn mười tám năm, thở dài một tiếng nói, “Nói đi, mùng tám ngày đó rốt cuộc có truyền lời cho Hồng Nhạn Nhi hay không?”

Đến nước này còn ngụy biện thế nào? Vinh Thọ biết đại thế đã mất, Tuệ Tú đã ngã ngựa, gã có thể có quả ngon để ăn sao? Sớm nhận tội, chỉ mong còn có một chút hy vọng sống. Gã khom lưng dập đầu, trán tỳ lên nền gạch lạnh lẽo, nghẹn ngào nức nở, “Nô tài thực có lỗi với chủ tử… Nô tài vốn không muốn, là Hoàng hậu…”

Hoàng hậu… hắn nhắm lại mắt, mắt như bị nước mưa hắt vào, cay đến nỗi ngay cả nhắm cũng không nhắm được. Người ngự tiền sở dĩ có lá gan lớn như vậy, còn chẳng phải là có người làm chỗ dựa sau lưng sao! Chỉ là sự thật được chứng thực rồi, vẫn khiến hắn cảm thấy trái tim băng giá. Mặc dù không phải lỗi lớn, lại khiến hắn cảnh tỉnh một lần nữa nhìn kỹ người vợ kết tóc này của mình. (từ “kết tóc se duyên”, ý chỉ người vợ từ thuở thiếu niên)

Hắn căm nhất có người gắn tai mắt vào ngự tiền, kết quả người hắn kính trọng cũng không ngoại lệ. Hoàng đế ngẩng đầu nhìn khung trang trí trên đỉnh điện, thật lâu mới nói, “Ngươi đã trung quân như vậy… ngươi đi đi! Không bắt ngươi làm nô cho Phệ giáp nhân*, đến Tương Quân Phao Tử canh giữ Hoàng Trang, canh giữ suốt đời, đừng để trẫm thấy ngươi lần nữa.”

* Phệ giáp nhân: tức người mặc giáp, chỉ những người đầu hàng triều đình, phần lớn là những bộ tộc, mặc giáp trấn thủ biên cương hoặc ra trận, vì thế Phệ giáp nhân mấy đời đều cư trụ biên cương, vương triều Thanh thường đày một ít phạm nhân hoặc thân nhân người Kỳ cho họ, nhằm ổn định lòng quân. Địa vị của họ thấp hơn quân nhân, cao hơn nô lệ.

Tương Quân Phao Tử:  theo sử sách ghi lại và dân gian lưu truyền, đây là nơi mà năm xưa hoàng đế Khang Hi thân chinh, đánh tan quân phản loạn của Cát Nhĩ Đan.

Vinh Thọ khóc không thành tiếng, giờ có nói gì cũng đã muộn, giống như xếp nhầm hàng đợi cứu đói, chỉ thiếu một bước nhỏ, đến phiên ngươi đã phát hết rồi, ngươi chỉ có đứng trong gió Tây Bắc mà chịu đói. Gã nên cảm thấy may mắn, không lấy mạng của gã đã là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn rồi, gã ngập ngừng nói, “Nô tài đi đến bước này, là nô tài đáng đời. Nhưng nô tài luyến tiếc chủ tử…”

Hoàng đế xoay người lại quắc mắt, “Lúc này còn có thể nói cái gì? Còn chưa đi, đợi trẫm gọi người vào mang ngươi đi? Cút!”

Vinh Thọ sợ run, xanh mặt lưu luyến nhòm lên, vẻ mặt ngoan tuyệt của Hoàng đế khiến gã mất sạch niệm tưởng, chán nản sụp lưng xuống, gã run hai tay đem mũ miện trên đầu tháo xuống đặt tại trước mặt, cung kính dập đầu ba cái, đứng dậy khom lưng thật thấp, chậm rãi thối lui ra khỏi Dưỡng Tâm điện.

Thanh quân trắc, ngoài giải hận cũng khiến người thương cảm. Hoàng đế quay mặt nhìn Trường Mãn Thọ, “Ngươi là lão nhân từng hầu hạ Thái Thượng Hoàng, kể từ hôm nay liền thăng ngươi làm Phó Đô thái giám, Càn Thanh Cung Dưỡng Tâm điện quản lý hai đầu. Quan trọng một điểm, trung kính thành (trung thành, cung kính, thành thật), thiếu một cái ũng không được. Nếu để trẫm phát hiện có thiên vị, đến lúc đó kết cục còn không bằng Vinh Thọ, ngươi hiểu chưa?”

Trường Mãn Thọ trong lòng như ních đầy 18 cây pháo kép, thoáng chốc bùm bùm nổ tung hoa. Ngoài mặt lão không dám cười, vững vàng thi lễ, “Nô tài một ngày còn thở, một ngày liền vì chủ tử cống hiến quên mình. Nô tài là người có ơn tất báo, trước khi tịnh thân đã phát thề nguyện làm con chó ngoan, nay chịu ơn Thánh chủ nâng đỡ, nô tài tuy không tinh, cũng phải vì Thánh chủ kiệt lực (dốc hết sức lực), xin chủ tử cứ chờ mà xem!”

Hoàng đế trước còn có chút ưu sầu, nghe thấy lời của lão ngược lại không kềm được nữa, “Khốn kiếp, đàn tinh kiệt lự là ý tứ này sao?” (hàm ý cạn kiệt tinh lực) Sau khi cười xong bỗng chuyển khẩu phong, “Ngươi có biện pháp nào để trẫm tiến vào cửa Lễ chủ tử hay không?”

Trường Mãn Thọ mang máng nhớ tới chuyện năm đó Thái Thượng Hoàng bị Hoàng thái hậu nhốt tại bên ngoài Dục Khánh Cung, khi đó hắn giở mái tường vào mở cửa, đâu ngờ Quắc Quắc Nhi ở bên trong đã khóa lại, cuối cùng vẫn là Thái Thượng Hoàng tự mình nhảy tường vào. Nhoáng một cái đã mười mấy năm trôi qua, chuyện đời trước đến phiên đời này lập lại, có chút thú vị. Lão mới thăng quan, háo hức muốn trổ tài trước mặt Hoàng đế, hiển nhiên là luôn miệng nhận lời, “Nô tài không dám tự thổi phồng, cơ mà tiểu chủ nhân là một người rất biết nghe lời khuyên, nô tài tận tình nói chuyện với ngài ấy, biết đâu tiểu chủ có thể đồng ý.”

Hoàng đế không nói lời nào, xoay người bước ra ngoài. Phải gọi người mở khóa cổng, từng lớp cửa cung mở ra xác thực lãng phí thời gian, nhưng không làm vậy cũng không có cách nào, Tố Dĩ bị bạc đãi không biết đang căm hắn thế nào đây! Hắn phải đi bồi tội ngay trong đêm, một khắc cũng không thể trì hoãn. Xử lý xong Vinh Thọ và Tuệ Tú xem như có cái ăn nói với nàng rồi, về phần Hoàng hậu… hắn thực phải cẩn thận cân nhắc một chút. Nhẹ không đến nặng không được, nàng ấy hợp tình hợp lý lấy Tổ tông gia pháp, quả thật rất khó làm gì được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi