CUNG LƯỢC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau cơn mưa trời quang, mặt trời tháng chín đã trở nên nhạt dần, nắng rọi người chỉ có hơi ấm. Một tấc thu một tấc hàn, Hoàng hậu khép lại áo khoác, vốn định đi dạo hoa viên của Từ Ninh Cung, song tinh thần không tốt, đi mấy bước đã cảm thấy khó nhọc. Lâu ngày không hoạt động, người cũng khô héo, thật sự rất mệt, đành phải lui thân vào Hàm Nhược Quán nghỉ chân.

Hàm Nhược Quán là nơi chúng nữ quyến trong cung thờ Phật, trong quán bày biện tinh mỹ. Hoàng hậu thích bố trí nơi này, long phượng hòa tỳ thải họa ( tranh long phượng nhiều màu), khung trang trí hoa cỏ*, còn có kéo dài trên ba mặt vách tường là bàn thờ Phật đội mão Tì Lư** hình thức thông liên, đứng dưới nhìn, Phật pháp vô biên độ nhân khổ ách, không khỏi sinh lòng kính sợ.

* Long phượng hòa tỳ thải họa: 

long-phuong-hoa-ty-thai-hoa

Khung trang trí hoa cỏ: nguyên văn “hải mạn hoa hủy tảo tỉnh”: khung trang trí trên trần các cung điện, đa phần đều có hình tròn, nhô sâu lên trông như cái giếng nên mới gọi là “tỉnh”, tức giếng

hai-man-hoa-huy-tao-tinh

** mão tì lư: giống mão của Đường Tam Tạng

mao-ty-lu

Con của Tố Dĩ đã ra đời, là một tiểu a ca. Thằng bé còn chưa được đưa qua đây, nàng lại cảm thấy thỏa mãn một cách kỳ dị. Bên kia truyền lời, nói tắm ba ngày xong mới tiến cung, nàng cũng có thể chấp nhận. Người ta chịu nỗi đau khôn cùng sanh ra được đứa bé, nàng nói bế liền bế đi, quả thật có phần không hợp tình người.

“Vạn Tuế Gia vẫn chưa đặt tên sao?” Nàng rút nhang cắm vào lư hương, quay đầu hỏi Tinh Âm, “Khi ấy Ý tần sinh, chỗ Nội Tấu Sự dâng một phong sổ con qua liền đem được tên về, Lục a ca cớ gì chậm chạp chưa đặt tên?”

Tinh Âm đáp, “Yêu càng nhiều, dĩ nhiên càng khó đặt. Vạn Tuế Gia muốn cân nhắc kỹ lưỡng, tiểu a ca không giống với những tiểu a ca khác mà.”

Hoàng hậu gật gật đầu, “Không biết mặt mũi thế nào nhỉ, nếu thân thể ta không khỏe, cũng muốn đến Tịnh Nghi Viên nhìn một cái.”

“Chủ tử đừng vội, Quý chủ nhân chẳng phải phái người đến nói rồi sao, hai ngày nữa sẽ để a ca đến bái kiến Hoàng ngạch niết.” Tinh Âm ngoài miệng trấn an nàng, trong lòng có chút chu xót. Hoàng hậu là người đáng thương, thân thể ngày càng sa sút, hiện tại chỉ có tiểu a ca mới là hy vọng của nàng. Vạn Tuế Gia còn chưa tới thông báo, nàng cũng lo lắng, sợ Lễ quý phi thổi gió bên gối, Vạn Tuế Gia tạm thời đổi ý, Hoàng hậu chủ tử không chịu nổi đả kích này.

Hoàng hậu ngữ điệu rất nhẹ nhàng, “Ta nghe nói gọi Tiểu Hổ, cái tên này được, chắc chắn dáng dấp khỏe mạnh kháu khỉnh đây.” (hổ đầu hổ não: người xưa thường so sánh bé trai với hổ, hoặc mặc đeo những phục sức có hình hổ, nhằm cầu chúc đứa bé khỏe mạnh)

“Phải ạ!” Tinh Âm cười nói, “Quý chủ nhân lúc nào cũng có vài ý tưởng nghĩ cổ quái, qua các triều đại, trong hoàng tử hoàng tôn còn chưa từng nghe ai có cái nhũ danh này đấy.”

Hoàng hậu phụ họa, lại có chút thương cảm, tựa vào Tinh Âm thì thào, “Thân thể ta thế này, nhỡ may Vạn Tuế Gia không cho ta nuôi, vậy làm sao bây giờ?”

Tinh Âm cũng băn khoăn điều này, Hoàng hậu vừa nói, cô khó tránh khỏi xúc động theo, cũng không biết an ủi nàng thế nào cho phải. Ánh mặt trời từ cửa điện rọi nghiêng vào, tại trong bậu cửa kéo ra một dải sáng hẹp dài, đuôi mắt thoáng liếc, có bóng người tiến đến. Tinh Âm ngẩng đầu nhìn, ra là Vạn Tuế Gia đã đến tới cửa.

“Hôm nay có hứng đi dạo à?” Hắn cười hỏi, thấy Hoàng hậu thỉnh an, hai tay nâng nàng lên, “Thân thể nàng không tốt, đừng giữ lễ tiết.”

Hoàng hậu mỉm cười nói, “Thiếp còn chưa chúc mừng Hoàng thượng đâu! Có thêm một a ca, thật sự là chuyện tốt.”

Tinh Âm lui sang một bên, Hoàng đế thay thế đỡ nàng, chậm rãi bước khỏi Hàm Nhược Quán.

Hắn mấy ngày nay bận rộn, cũng chưa đến thăm nàng, giờ vừa gặp, cảm thấy nàng càng gầy, trên mặt tụ khí xanh, người cũng rất uể oải. Tim hắn giật thót, đột nhiên có loại cảm giác bó tay hết cách. Trước sau ngẫm lại, bản thân mình thực sự chưa từng làm điều gì cho nàng, cho nàng sự tôn sùng, lại đem tình yêu móc đi sạch sẽ. Nàng ngồi trên bảo tọa Hoàng hậu, trong tay nắm Tiên biểu và Phượng ấn trung cung, kỳ thật dưới thân lại rỗng không, thổi một hơi liền tan tác. Nàng luôn sống dè dặt thấp thỏm, trước kia còn đỡ chút, từ khi có Tố Dĩ, nàng phải chăng ngày đêm đều hoảng sợ?

Hoàng đế cảm thấy đau lòng, dầu gì cũng là người bầu bạn hắn mười năm. Hoàng hậu trung dung, điểm ấy rất giống mẫu thân hắn. Hắn kéo bàn tay nàng nắm trong lòng bàn tay, tay nàng thật lạnh, ủ cách nào cũng không ấm. Hắn cẩn thận chà xát, sợ nàng đa nghi, ra vẻ buông lỏng nói, “Phơi nắng nhiều mới có lợi, trẫm rỗi sẽ cùng nàng tản bộ, mùa thu cũng có cái đẹp của mùa thu mà! Chờ thân mình nàng khỏe hơn, trẫm dẫn nàng đi ngắm lá phong, đỏ rộ khắp núi đồi, rất có ý cảnh.”

Nàng lợt lạt câu khóe môi, “Hữu tâm vô lực a! Cũng không biết sao, uống rất nhiều thuốc không thấy khá. Giờ thiếp thấy thuốc là buồn nôn, cũng không muốn uống nữa, kệ đi!”

“Giấu bệnh sợ thầy cũng không được, bệnh phải chữa trị từ từ. Đừng cứ ôm khư khư mãi trong lòng, cứ dứt khoát mặc kệ nó, bất tri bất giác qua ấy mà.” Hoàng đế mềm giọng nói, “Nàng vẫn luôn không muốn cho truyền giáo sĩ Tây Dương, kỳ thật theo ý trẫm, xem chút không có gì, biết đâu chữa khỏi cũng không chừng.”

Trên đất lá rụng đầy, chân đạp lên sàn sạt một mảnh giòn vang. Nàng không nói lời nào, trầm mặc trong chốc lát mới nói, “Mấy trò của người Tây phương thiếp không tin được, ngài đừng khuyên thiếp nữa. Trận này sợ là bệnh lao, bảo thái y chẩn mạch rồi, nói không phải. Rốt cuộc là bệnh gì, cũng không biết… Vạn Tuế Gia, bệnh này không lây cho người được đâu.”

Hoàng đế ừ một tiếng, hắn biết nàng sợ cái gì, sợ hắn lấy bệnh làm cớ, không cho Tiểu Hổ đến chỗ nàng. Hắn cảm thấy nỗi buồn không tên, cuộc đời Hoàng hậu bi thương đã chiếm hơn phân nửa, nàng vốn nhẽ sống một cuộc sống bình đạm vô tranh, nàng tính tình điềm đạm, không thích hợp với trường lợi danh, cho nên có tôn quý đến đâu cũng vẫn không vui vẻ.

Hắn có thể cho loại an ủi gì đây? Chuyện về Tiểu Hổ cò kè mặc cả nữa, hắn lại có chút không mở miệng được, cân nhắc hồi lâu mới nói, “Ngày kia cho người ôm thằng bé qua đây, Tố Dĩ còn đang trong tháng, không thể đến thỉnh an nàng, trước khi tròn tháng đành phó thác cho nàng vậy.”

Đây là chuyện đã mong chờ rất lâu, nghe được tin vẫn cực kỳ cao hứng một phen. Hoàng hậu gặp chuyện vui, trong mắt loáng có hào quang, gật đầu nói, “Cứ an tâm giao Lục a ca giao cho thiếp, thiếp sẽ xem thằng bé như tính mạng mình.”

Hoàng đế choàng tay ôm vai nàng một cái, “Trẫm biết, chẳng qua thằng bé còn nhỏ, chăm bẵm rất vất vả, trẫm sợ thân mình nàng không chịu được. Chi bằng đợi Tố Dĩ ra tháng, để nàng ấy đỡ đần nàng. Nàng ấy tấn quý phi, trẫm cũng không thương lượng với nàng, nàng sẽ không trách trẫm chứ?”

Có thể trách cái gì đây, cô ta tấn vị là chuyện sớm hay muộn, mình làm khó dễ, chỉ khiến mọi người thêm khó chịu mà thôi. Hoàng hậu thờ ơ nói, “Cung vụ thiếp cũng xác thực lực bất tòng tâm, muội ấy tấn vị cũng tốt, quản việc mới danh chính ngôn thuận. Về phần đứa bé…” Nàng lại nhíu mày, “Muội ấy muốn đến thăm, thiếp cũng không cản trở. Có thể ngài không thích nghe, thiếp lại muốn lấy tổ chế ra nói chuyện. Dịch tử (đổi con) vốn là vì không để cho hoàng tử quá mức ỷ lại mẹ đẻ, nếu muội ấy đến quá thường xuyên, vậy Lục a ca thiếp nuôi hay là muội ấy nuôi, có cái gì khác nhau?”

Nàng nói xác thực là hợp lý, nhưng Hoàng đế vẫn có tư tâm, trầm ngâm nói, “Pháp lý không nằm ngoài nhân tình, nàng châm chước rồi mẹ con họ sẽ cảm kích nàng.”

Hoàng hậu cười cười, hóa ra nàng chỉ xứng làm bảo mẫu? Nàng khoan hẵng đáp lời hắn, trước tiên bế đứa bé tới mới là việc chính, sau đó thế nào, sau này hãy nói! Nàng chậm rãi nện bước trên nền đá xanh đi tới, hỏi Hoàng đế, “Tên chọn xong chưa? Cứ gọi Tiểu Hổ cũng không ra gì, có sắc phong rồi vẫn kêu Hổ bối lặc Hổ vương gia à?”

Hoàng đế cười phá lên, “Nghĩ xong tên rồi, gọi là Thần. Nhưng mà Tố Dĩ ngại quá rêu rao, nói dầu gì gọi Dục Thần rồi, không bằng gọi Dục Tỉ.”

Hoàng hậu che miệng cười nói, “Thần Cực* ư? Thiếp hiểu ý ngài. Tố Dĩ là sợ lên cao quá, dẫn đến thị phi. Nhưng nếu ghi dưới danh nghĩa của thiếp, gọi là Thần cũng không có gì, chỉ là ban tước còn phải tạm hoãn. Thằng bé còn quá nhỏ, vinh sủng quá nhiều đối với thằng bé không tốt. Ngài mới tấn vị cho mẫu thân thằng bé, lại đại xá thiên hạ, đạo lý ‘chín quá hóa nẫu’ ngài cũng biết.”

* Thần Cực: mượn để chỉ đế vị, đế vương

Hoàng đế vuốt cằm nói phải, “Để thằng bé bình an lớn lên mới là khẩn yếu nhất.”

Hoàng hậu ngưỡng mặt nhìn ánh nắng trên ngọn cây, híp mắt xuất thần. Hoàng đế quay sang nhìn nàng, môi nàng khô nứt cả rồi, da bong lên, tiều tụy tang thương. Hắn dùng lực nắm tay nàng, “Đình Đình…”

Nàng động tác rề rà, liếc hắn một cái, hốt nhiên nói, “Thiếp không biết còn có thể sống bao lâu.”

Hoàng đế chỉ cảm thấy một chậu nước lạnh giội xuống đỉnh đầu, giội cho hắn lạnh thấu tâm can. Hắn chưa từng nghĩ nàng sẽ chết, lúc nàng mặc cát phục mãng bào gả cho hắn, chính là đương độ tuổi hoa. Vỏn vẹn mười năm mà thôi, sao lại kéo đến sinh tử chứ!

“Người thì phải hướng đến chỗ thoáng đãng, lúc nào cũng xoắn lấy Cửu u thập bát ngục, tội gì?” Hắn kéo tay nàng trấn an, “Nghĩ xem ăn món gì ngon, chơi trò gì vui, chút bệnh vặt kia chỉ xem như cảm mạo, qua vài ngày thì ổn rồi.” (cửu u thập bát ngục: trong thần thoại của Trung Quốc cổ đại nói rằng, sau U Minh Bối Âm sơn của địa phủ có 9 u 18 ngục)

“Thật sự như vậy thì may mắn quá rồi, đáng tiếc…” Nàng dừng bước đứng đối diện hắn, “Đời của thiếp này, tốt không đủ, xấu không ra, thật sự thất bại. ngây ngốc sống hơn hai mươi năm, may mắn duy nhất là gả cho ngài.” Nàng cười như trẻ con, “Hồi mới bắt đầu tứ hôn thiếp cũng từng hỏi thăm, ai cũng nói ngài là người ngang tàng, thiếp còn sợ ngài thích đánh vợ, đâu ngờ đều là buồn lo vô cớ. Mười năm nay ngài tốt với thiếp, trong lòng thiếp rất cảm kích ngài. Kỳ thật luôn cảm thấy đầu thai nhầm rồi, chúng ta làm huynh muội thích hợp hơn làm phu thê.”

Lời nàng nói rất kỳ quái, khiến người sinh dự cảm xấu. Hoàng đế nhíu mày nhìn nàng, nàng nói, “Lại sắp qua mùa đông rồi, luôn lo lắng sẽ không qua nổi.”

Nàng nghiêng ra trước tựa vào trong lồng ngực rộng lớn của hắn, ngón tay vuốt vuốt mảng đoàn long kia, hình vẽ quen thuộc như vậy, nếu chết rồi, còn có thể nhớ rõ đường lối hoa văn của nó chăng? Nàng đem mặt chôn trong mảng hương trầm thủy kia, cảm giác được hắn nhẹ nhàng run rẩy. Hắn vươn tay ôm nàng, ở trên lưng nàng vỗ từng cái một, “Lại lo lắng vớ vẩn rồi, cái gì quan trọng hơn bệnh tật chứ, sao lại không qua nổi? Nàng nghĩ thoáng một chút, không phải nói khỏe rồi phải tận tình giáo dưỡng Lục a ca sao? Người bên dưới khó tránh khỏi không chu toàn, cần nàng chỉ điểm nhiều mặt.”

Nhắc đến đứa bé nàng lại có hy vọng, tinh thần thoáng chốc tốt hơn, “Chuyện này không cần ngài nhắc, thiếp sẽ để ý.” Thoáng ngẫm nghĩ lại nói, “Nữ nhân chọn ra từ tuyển tú, ngài không muốn giữ lại thì sớm chỉ hôn ra ngoài đi, cũng kết thúc một chuyện lo. Thêm chuyện nữa là nhóm phi tần bậc thấp trong cung kia, lúc Hạ thị còn quản sự thái giám cắt xén nguyệt cung* thì không còn, nhưng nói đến còn phải sống kham khổ chút. Liền lấy Đáp ứng mà nói, theo lệ mỗi năm ba mươi lượng (niên lệ*), mùa đông đốt giường ấm nhóm than, một ngày chỉ có mười cân than đen, đủ dùng kiểu gì? Ở diện lật thẻ bài sủng hạnh ngài đã thiếu rồi, thì bồi thường thêm ở những mặt khác đi!”

* nguyệt cung: những vật dung cung ứng hàng tháng/ niên lệ: tiền hàng năm

Đối với những việc của hậu cung Hoàng đế không để tâm, lúc trước Tố Dĩ có nhắc qua, hắn cũng có suy tính, chẳng qua bận việc nên trì hoãn. Giờ Hoàng hậu lại mở miệng, hắn liền đồng ý, “Ta vốn sợ nàng lao lực, định đợi Tố Dĩ ra tháng để nàng ấy xử lý. Nếu nàng đã nói, thì toàn bộ theo ý nàng làm là được.”

Hoàng hậu nói, “Cũng muốn ngài cho cái lệnh, rốt cuộc thêm bao nhiêu.”

“Tăng gấp đôi đi!” Hoàng đế chắp tay sau lưng thở dài, “Quả thật là thiếu sót của trẫm, nghe Tố Dĩ nói từ quý nhân trở xuống sống cũng không tốt, có người trên tay gặp khó khăn, cùng cung nữ thắt túi lưới đưa ra ngoài bán, trẫm biết mà thực sự không nói ra được cảm giác gì. Vào nhà đế vương còn không bằng dân thường, ăn bữa trước không có bữa sau, đây là chuyện gì?”

Hoàng hậu sợ hắn tự trách, vội nói, “Đó là tình cảnh khi Mật quý phi đương quyền, về sau chỉnh đốn một trận, không có đại thái giám ức hiếp, mưu ngầm, cấp những nguyệt cung niên lệ kia vẫn có thể duy trì.”

Có thể duy trì, mà buộc phải tính toán chi li. Trong cung chi tiêu cũng lớn, nhân tình lui tới giống như bên ngoài, nhà mẹ đẻ không trợ cấp, cuộc sống liền túng thiếu. Hoàng đế nhếch khóe miệng cười khổ, “Trẫm một lòng đặt bên ngoài, hậu viện chưa từng lo liệu tốt.”

Hoàng hậu nghe thấy vậy trên mặt nóng hừng hực, thấp giọng ngập ngừng, “Ngài nói không sai, là thiếp không đủ bản lĩnh, làm cho cung đình này thành ra một mớ hỗn loạn.”

Hoàng đế biết những lời lần trước khiến nàng khó chịu đến bây giờ, bệnh nàng nặng thêm cũng bởi chuyện này, trong lòng áy náy, nâng hai tay lên thật chặt nói, “Trẫm nhất thời tình thế cấp bách nói không lựa lời, nàng đừng quá để bụng. Hai ta sống chung mười năm, nàng biết tính tình trẫm mà. Trẫm nào thật sự trách nàng chứ, trong cung mấy ngàn nhân khẩu, chỉ bằng một mình nàng, quả thật không quản được.”

Nàng nghẹn ngào, “Ngài không cần cho thiếp bậc thang, thiếp sợ đắc tội người, không hay ra mặt, đây là tật xấu, thiếp cũng biết.”

Hoàng đế thực hối tiếc, lời hắn không nặng không nhẹ đã đục một lỗ trong tim nàng, giờ lỗ hổng kia đã lở loét, có bù vào cũng không được.

Nàng khóc nức nở, nước mắt lăn xuống. Hắn nhíu mày nhìn nàng khóc, nàng vừa hít một cái, cả người rung rinh như lá trên cành, hắn bất đắc dĩ cuốn tay áo lau nước mắt cho nàng, “Trẫm lỡ lời, nàng đừng để trong lòng. Thôi, đừng khóc, nàng xem thân thể nàng thế này, tích tụ quá mức, chẳng phải càng chờ đòi mạng sao!”

Nàng dần dần tỉnh táo lại, ở trước mặt hắn thất nghi thực ngượng ngùng, xoay người đi lau lau mặt, một lần nữa lại là tác phong đoan trang, nhún người nói, “Giờ thiếp cáo lỗi không hầu chuyện được, phải về xem có chỗ nào sơ sót hay không, kẻo Dục Thần đến, thiếu này thiếu nọ luống cuống tay chân.”

Hoàng đế cho phép, nàng hé miệng cười, khoác cánh tay Tinh Âm thẳng hướng Lãm Thắng Môn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi