DƯỠNG NỮ THÀNH PHI

Edit: Khánh Linh

Ngũ công chúa bị đuổi khỏi Hoàng cung ngay trong ngày hôm đó, liêu xiêu cô độc biến mất trước cửa cung.

Tịch Kỳ Nhiễm bị lột bỏ danh hiệu Thái Tử, bế môn kiểm điểm lỗi lầm, nỗ lực nghiêm khắc kiềm chế bản thân.

Trong hai ngày sau đó, Mạn Duẫn sống vô cùng thanh nhàn, trong Thái Phó viện cũng không còn người nào dám tìm đến nàng để gây sự. Tất cả mọi người khách khách khí khí sợ động chạm tới nàng.

Hôm nay, vừa rời giường không lâu, một trận tiếng bước chân dồn dập đã vọng vào Nính Tự cung. Mạn Duẫn vừa mang giầy xong thì cửa phòng đã bị đẩy ra.

“Tiểu chất nữ, rửa mặt chải đầu nhanh lên, nếu không đợi tới lúc chúng ta đến được Sầm Vương phủ thì đại hôn của Phụ Vương ngươi cũng đã qua rồi.” Tịch Khánh Lân chắp tay sau lưng, bước chân hơi vội vã đến vấp váp, Lý công công đi theo ngay phía sau.

Lý công công tay chắp thành hình Lan Hoa Chỉ, thắt lưng uốn éo tới uốn éo lui, lòng nóng như lửa đốt chỉ thiếu điều nhảy tưng tưng.

Mạn Duẫn dụi dụi rồi mở đôi mắt vẫn còn nhập nhèm vì ngái ngủ ra. Lúc này đã có hơn mười cung nữ tiến vào trong phòng, vây quanh giúp nàng rửa mặt mặc quần áo chải đầu trang điểm.

Hôm nay Tịch Khánh Lân mặc thường phục nên toàn thân hắn không còn toát ra cảm giác vô cùng uy nghiêm như khi mặc long bào mà có vài phần nho nhã. hắn làm cho người ta có cảm giác như một phu tử dạy học, không hề uy nghiêm mà trái lại còn rất dễ dàng thân cận.

Mạn Duẫn ngáp dài hai cái rồi mới từ từ tốn tốn chuẩn bị.

Sau khi ngồi lên nhuyễn điếm trên xe ngựa, Mạn Duẫn liếc Tịch Khánh Lân rồi đưa mắt nhìn ra xa xa ngoài cửa xe. trên đường xe lắc lư chạy qua, phần đông dân chúng hoàng đô đều tỏ vẻ cao hứng với việc Cửu vương gia thành hôn. Cho dù cách màn xe, Mạn Duẫn vẫn có thể nghe thấy thanh âm thảo luận của dân chúng ngoài cửa sổ.

Tịch Khánh Lân quan sát thần sắc của nàng, thấy Mạn Duẫn ngoài việc tinh thần có hơi kém thì không có biểu hiện tức giận gì.

“Tiểu chất nữ, ngươi không tức giận Hoàng đệ sao?” Tịch Khánh Lân cau mày lo lắng hỏi.

Hoàng bá bá lo lắng điều gì, Mạn Duẫn vô cùng rõ ràng. Sợ nàng sẽ tức giận mà đại náo một hồi phá hư hôn lễ? Mạn Duẫn không có khả năng làm như vậy, vả lại... Phụ Vương và Hoàng bá bá cũng sẽ không cho phép.

“Phụ Vương cô đơn nhiều năm như vậy, cũng nên tìm một người làm bạn. Chuyện này khiến Duẫn nhi vui mừng còn không kịp, sao có thể tức giận chứ?” Đúng là nên tìm một người làm bạn đồng hành, nhưng người này tuyệt đối sẽ không là Duẫn Linh Chỉ. Mạn Duẫn trong lòng nghĩ vậy nhưng miệng lại trả lời thế kia, một đôi mắt to trong veo như nước nhìn thẳng vào Tịch Khánh Lân.

Nghe thấy lời này, Tịch Khánh Lân an tâm, ngồi thẳng lại.

“Tiểu chất nữ nên nhớ kỹ lời này, nếu lát nữa muốn nổi giận, Hoàng bá bá nhất định sẽ giữ chặt ngươi.”

Cũng có phải thành hôn thật đâu, vì sao nàng phải tức giận? Mạn Duẫn nhíu đôi mi thanh tú, hay là bọn họ có chuyện gì đó gạt nàng?

Xe ngựa chạy đến trước cửa Sầm Vương phủ, trước đại môn nêm chặt toàn những người mặc sắc phục đại thần. Khá đông dân chúng cũng bao vây bên ngoài như muốn xem một chút náo nhiệt, nhưng thủ vệ của Sầm Vương phủ khá nghiêm ngặt, bọn họ không có thiếp mời thì hoàn toàn không thể lẩn vào, không bao lâu liền mất hứng mà quay về.

Lý công công ôm một cái hộp gỗ lớn, cầm thiệp mời đưa cho thủ vệ, bọn họ liền được cho vào Vương phủ. Thủ vệ liếc nhìn Mạn Duẫn một cái, đương nhiên nhận ra được vị chủ nhân này nên quy củ hành lễ.

Sầm Vương phủ được giăng đèn kết hoa khắp nơi, sắc màu đỏ thẫm có thể thấy được tận mọi ngóc ngách. Nhiều đại thần đang xúm xung quanh nịnh hót Mân Sầm, nhưng Tịch Mân Sầm vừa liếc mắt thấy Mạn Duẫn xa xa thì liền đẩy đám đại thần này ra, nói đi qua bên kia xem thế nào, rồi đi về phía Mạn Duẫn.

Tịch Mân Sầm mặc một thân hồng bào, đầu đội mũ ngọc. Nhưng dù hồng bào mang ý nghĩa đặc biệt vui mừng, mặc vào trên người hắn lại chỉ có thể làm cho người ta cảm thấy toát ra băng hàn,chẳng hợp với không khí vui mừng chút nào.

Trái tim Mạn Duẫn đột nhiên đập thình thịch. Ngày ấy trong khách điếm, Phụ Vương chẳng phải đã nói rằng... sẽ tìm người thay thế sao? Sao bây giờ chính hắn lại mặc hỉ phục? Tịch Mân Sầm mặc hỉ phục càng thêm vẻ suất khí, nhưng trong mắt Mạn Duẫn lại chính là vô cùng gai mắt, hận không thể xé xuống toàn bộ hỉ phục của hắn.

Màu đỏ đại diện cho vui mừng, sao bây giờ nhìn vào thấy chướng mắt thế.

“Tiểu chất nữ vừa rồi đã đáp ứng trẫm là không tức giận rồi đấy nhé.” Tịch Khánh Lân cười nhắc nhở bên tai Mạn Duẫn.

không tức giận? Làm sao có thể? Mạn Duẫn nguýt hắn một cái.

“Duẫn nhi.” Tịch Mân Sầm vài bước đã qua tới, vỗ vỗ đầu vai nàng, “Sau này Phụ Vương sẽ giải thích cho ngươi.”

Chờ xong hôm nay thì ngươi đã thành hôn rồi còn đâu. Mạn Duẫn muốn xoay người rời đi, nhưng tay đã bị Tịch Mân Sầm nắm chặt.

“Duẫn nhi, không tin Phụ Vương sao?”

Chỉ cần một câu này đã thành công làm cho cước bộ của Mạn Duẫn dừng một chút, khuôn mặt vừa rồi còn tức giận chuyển sang bình tĩnh. Rất nhiều người xung quanh đều lén đưa mắt nhìn hai người.

“Khụ khụ...” Tịch Khánh Lân ho khan hai tiếng tượng trưng, đánh gãy cục diện bế tắc giữa hai người, “Tiểu chất nữ, ngươi yên tâm, cho dù Hoàng đệ cưới tân Vương phi nhưng vẫn sẽ thương ngươi sủng ngươi như trước, cần gì chỉ vì chuyện này mà làm huyên náo khiến mọi người đều không thoải mái?”

hắn vừa nói thế xong, tất cả mọi người chung quanh đều như sực hiểu ra mà gật gật đầu. Hóa ra Tiểu Quận chúa mất hứng là vì sợ bị thất sủng. Điều này cũng có thể thông cảm, bởi dù sao sau khi Vương phi vào phủ, thời gian Vương gia dành cho nàng sẽ trở nên ít đi chứ.

Mọi người đều góp lời, khuyên bảo Mạn Duẫn đừng nên vì việc này mà tức giận. Cửu vương gia còn trẻ, nếu để lâu không cưới Vương phi thì nhất định sẽ càng khiến cho người ta nói ra nói vào. Vả lại Duẫn Linh Chỉ là một mỹ nhân hiền lương thục đức, lại được chính tiên hoàng chỉ hôn, đây là một mối nhân duyên tốt đẹp đến cỡ nào nha.

Mạn Duẫn chưa bao giờ thống hận cái gọi là tiên hoàng kia như thời khắc này.

Vì sao vị tiên hoàng này lại thích chen chân vào chuyện giữa bọn họ vậy.

Thấy mặt Mạn Duẫn càng lúc càng tăng thêm vẻ lạnh lẽo, Tịch Khánh Lân thức thời kéo tay nàng về ghế dựa gần đó, “Mọi người đều tránh ra đi, để cho trẫm khuyên nhủ tiểu chất nữ một chút.”

Tịch Mân Sầm nhìn chằm chằm vào Mạn Duẫn, nhưng Mạn Duẫn lại quay đầu sang một bên, chọn cách không nhìn vào ánh mắt nóng rực kia.

Sau khi cùng Mạn Duẫn ngồi vào một chỗ hẻo lánh, Tịch Khánh Lân nhìn nhìn chung quanh, xác định là không có người nào có thể nghe được mới nói: “Tiểu chất nữ, việc hôn sự này là giả vờ, chắc ngươi có biết chứ?”

Căn cứ vào quan sát của hắn mấy ngày nay, Hoàng đệ nhất định đã nói chân chính sự việc cho Mạn Duẫn.

Mạn Duẫn gật đầu, chỉ nói hai chữ, “Có biết.”

“Vậy còn chưa được sao? Hoàng đệ tuyệt đối sẽ không dối lừa ngươi mà làm việc gì ám muội đâu.” Tịch Khánh Lân nâng một bàn tay lên như thề thốt. Mấy ngày trước đây hắn khuyên bảo Hoàng đệ chịu nhịn giả thành thân mất không ít công phu, cũng chịu không ít thiệt.

Khóe miệng Mạn Duẫn run run, lời này mà Hoàng bá bá cũng nói được...

“Nhưng Phụ Vương đã nói là người thành thân không phải là hắn, mà hắn sẽ tìm người thay thế mà.” Mạn Duẫn chuyển mắt nhìn ra xa xa tới chỗ Tịch Mân Sầm đứng tiếp khách bên kia, thấy hắn đang dặn dò Chu Phi cái gì đó.

Tịch Khánh Lân lập tức vươn tay che miệng Mạn Duẫn, “Tiểu chất nữ, nói nhỏ chút.” Sau khi liếc quanh thấy không ai nghe thấy hai người, Tịch Khánh Lân mới buông tay.

“Thay làm sao đây? Từ văn võ đại thần triều đình cho tới lê dân bá tánh ai mà chẳng biết rõ mặt mũi Hoàng đệ thế nào, sao có thể thay thế lúc này được?”

Mạn Duẫn mím chặt môi không đáp, vẫn cố gắng áp chế cảm xúc của mình, trong đôi mắt vẫn hiện rõ từng đợt ngọn lửa rừng rực.

“Vẫn là giả vờ đó thôi, lần hôn sự này chỉ là hình thức.” Tịch Khánh Lân vẫn không ngừng cố gắng, nho nhỏ kể rõ mọi việc vào tai Mạn Duẫn.

Mạn Duẫn càng nhìn thấy màu đỏ trang trí chung quanh càng cảm thấy chói mắt, bèn đơn giản nhắm mắt lại làm ngơ.

Tịch Mân Sầm cau mày nhìn nhất cử nhất động bên này. Vừa định bước qua thì Lý Dịch liền nhanh chân chắn ngay ở trước mặt hắn.

“Vương gia, nhất định Hoàng Thượng có thể khuyên được tiểu Quận chúa.” trên khuôn mặt già nua của Lý công công hé ra nhiều nếp nhăn khi cười, nhưng cái trán đầy mồ hôi lại nói rõ rằng hắn rốt cuộc lo lắng đến thế nào, trong bụng cuộn trào từng đợt.

không cần phải nói, chỉ cần ngay lúc này Mạn Duẫn phản đối thì có thể khẳng định là Cửu vương gia sẽ quăng ngay hồng bào, hôn sự hôm nay sẽ không thể tiếp tục được nữa.

Tịch Khánh Lân cũng biết rõ ở trong lòng Hoàng đệ cái gì là trọng yếu nhất, nên vẫn chưa từ bỏ ý định mà khẽ kéo kéo ống tay áo của Mạn Duẫn, cho đến khi nàng nàng mất kiên nhẫn mà mở mắt ra.

“Tiểu chất nữ, Hoàng đệ không lừa ngươi đâu. hắn sẽ tìm người thay thế, bất quá không phải hiện tại... mà là đêm động phòng hoa chúc.”

Đôi môi mím chặt hơi hơi buông ra. Phụ Vương làm thế chẳng phải là làm cho chính vợ mình ngoại tình ư? Trong ánh mắt ẩn hiện vẻ không tin.

Tịch Khánh Lân vô cùng thành khẩn, “Liệu Trẫm còn có thể lừa gạt tiểu chất nữ việc này sao?”

Người này tốt xấu gì cũng là một Hoàng Đế, lời nói ra nhất định là nhất ngôn cửu đỉnh. Huống chi, Mạn Duẫn cũng không muốn là vì nàng mà phá hỏng kế hoạch mà bọn họ đã sắp xếp quy củ. một ngày vẫn chưa trừ bỏ được cái kẻ lúc nào cũng chằm chằm nhìn bọn họ từ trong chỗ tối kia, bọn họ cũng một ngày không thể an tâm.

“Mạn Duẫn biết làm sao rồi.” nói xong, Mạn Duẫn đi về hướng Tịch Mân Sầm.

Đến khi mặt đối mặt với hắn, Mạn Duẫn ngẩng đầu, nhìn Phụ Vương cao hơn nàng một cái đầu. Y phục trắng thuần bị gió thổi thốc lên cuồn cuộn, tóc đen bay bay phiêu đãng, đôi mắt trong như nước hồ thu chỉ cần liếc một ánh mắt là có thể khiến người ta si mê của nàng nhìn thẳng vào hắn.

Mà đứng cạnh nàng, khuôn mặt tuấn tú cương nghị như đá chạm của Cửu vương gia ở giờ khắc này nhu hòa đi không ít, đôi mắt thâm thúy dường như hiển lộ hẳn ra vẻ nhu tình.

Hình ảnh hai người đối mặt nhìn lẫn nhau lúc này như một bức họa duy mỹ.

“Phụ Vương...” Thanh âm thanh thúy như suối nước róc rách chảy qua lòng người.

Tịch Mân Sầm vươn một bàn tay giúp Mạn Duẫn vén sợi tóc trên trán sang một bên.

“Phụ Vương, Duẫn nhi tin người.” Tin Phụ Vương sẽ không làm chuyện có lỗi với nàng.

Chỉ một câu như thế đã nói cho Tịch Mân Sầm nên làm như thế nào.

“Phụ Vương cũng sẽ không làm ngươi thất vọng.”

Đúng lúc đó, tiếng chiêng trống vang lên dồn dập, trước cửa Vương phủ có một nhuyễn kiệu sơn son thếp vàng vừa dừng lại. Hỉ nương nâng một mỹ nhân dáng vóc xinh đẹp chậm rãi bước vào sảnh đường. trên đầu Duẫn Linh Chỉ đội một mảnh vải đỏ, tuy Mạn Duẫn không thấy rõ nét mặt của nàng ta lúc này, nhưng cũng không khó để biết được rằng... nữ nhân kia nhất định là đang rất đắc ý.

Phụ Vương là người tình trong mộng của tất cả các thiếu nữ Hoàng Đô, có thể gả cho Phụ Vương là chuyện mà cô gái nào cũng đều tha thiết ước mơ.

Duẫn Thái úy đi theo hỉ kiệu của nữ nhi lúc này cũng tiến vào đại sảnh. Bốn phía không ngừng có người lên tiếng chúc mừng hắn khiến cho bộ mặt già nua tràn đầy ý cười mãn nguyện và cũng có phần đắc ý.

Gả nữ nhi này, hắn có thể trở thành nhạc phụ của Cửu vương gia, từ đó thân phận của hắn cũng cao thêm được vài lần, thế lực trong triều cũng sẽ càng ngày càng vững chắc.

“Cửu vương gia, lão thần về sau giao nữ nhi cho ngươi, ngươi cần phải đối đãi nàng thật tốt.” Duẫn Thái úy cười cầm tay nàng đưa cho Tịch Mân Sầm.

Mạn Duẫn vô cùng tức tối nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay kia, lui về phía sau vài bước. Dù đã làm ra lựa chọn, cũng biết tất cả những chuyện này chẳng qua là giả vờ thôi, nhưng trong lòng Mạn Duẫn cũng chua chát đến khó mà hô hấp.

Tịch Mân Sầm không đáp lời, trên mặt vẫn giữ vẻ lạnh băng khiến người ta khó có thể tới gần như trong dĩ vãng.

Hỉ nương chen lời: “Mau mau bái đường đi, đừng để trễ giờ lành.”

Hai người Tịch Khánh Lân và Duẫn Thái úy cùng ngồi vào vào ghế trên, cười cười nhìn xuống mọi người.

Tịch Mân Sầm quay đầu liếc mắt nhìn Mạn Duẫn một cái như muốn hỏi ‘có muốn bái không’?

Mạn Duẫn gật đầu một cái.

Tuy rằng Mạn Duẫn cũng đã biểu lộ ý tứ, nhưng khi Tịch Mân Sầm bái đường thì ngay cả thắt lưng cũng không cong một chút nào mà cứ đứng thẳng tắp.

Mặt Duẫn Thái úy vừa rồi còn đầy vẻ vui sướng liền nhanh chóng cau lại, “Cửu vương gia, ngươi cũng nên khom khom thắt lưng chút đi chứ, dù sao đây cũng là đại sự cả đời giữa Vương gia và tiểu nữ mà.”

một ánh mắt lạnh bắn xuyên qua phía hắn, Tịch Mân Sầm nhíu mày nói: “Cả đời này, Bổn Vương chỉ lạy tiên hoàng, ngươi cho rằng còn có ai đủ bản lĩnh nhận cái cúi đầu của bổn Vương?”

Lời này vừa nói ra, còn ai dám kêu Cửu vương gia cúi lưng nữa? Ai dám nói... bản thân mình cũng có địa vị ngang với tiên hoàng?

“Hoàng đệ không bái thì không bái đi, dù sao bái đường chẳng qua cũng chỉ là một hình thức.” Tịch Khánh Lân phất phất tay hòa giải.

Còn người nào dám nói cái gì nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi