Mười hai thánh giả giật mình rùng mình một cái, ai nấy đều biến sắc, rồi cũng nhau quát lớn. muốn thức tỉnh nguyên thần của Diệp Phàm. Ai cũng đều cho rằng hắn bị tẩu hòa nhập ma, làm như vậy là đang tự hủy mình.
Diệp Phàm không để ý tới, vẫn như cũ chấn động Tứ Cực, hắn đứt từng tấc nứt vỡ từng khúc, cũng có ý nghĩa vũ trụ nhân thể hoàn toàn giải thể, vạn vực chư thiên kia cũng không còn tồn tại nữa.
- Tinh lại tinh lại!
Bàng Bác, Long Mã và mười hai thánh giả hợp lực quát lớn, muốn làm hắn tinh táo lại.
- Ta rất tốt!
Diệp Phàm chỉ thốt ra ba chữ này, xương cốt sáng trắng. máu thịt màu vàng đều vặn vẹo phát ra tiếng nổ vang, rồi bắt đầu trọng tổ, càng cường đại hơn.
- Đây là chuyện gì yậy?
Bọn họ khó hiểu? đều rất lo lắng.
Trên đời có đủ loại đại đạo, đường đi của mỗi người khác nhau, đây là lựa chọn của Diệp Phàm, đại vũ trụ hắn luôn ở trên đó mà không muốn tương đồng.
Trong cuộc sống có vạn linh, đạt đến mức tận cũng phần lớn đều lựa chọn hình người, bản thân nó đã nói lên một loai vấn đề.
Thiên địa này không biết quá khứ, không biết tương lai, ai có thể nói luôn ở trên đó. Nếu như thiên địa bị hủy diệt, đổi tiếp một đại vũ trụ khác, trật tự này còn áp dụng được sao?
Ở trên thế gian này Diệp Phàm không tin kiếp sau, không nói quá khứ, chỉ coi trọng bản thân mình vô địch ở kiếp này, vì vậy không noi theo đại vũ trụ, chỉ luyện thành một thể, đây mới là chính hắn.
Vì vậy, hắn đánh vỡ tinh tú, đứt đoạn vũ trụ nhân thể, làm cho xương cốt, kinh mạch, máu tái sinh lại, chỉ dựng lại một thân mình, rút đi những sáng lạn kia trở lại nguyên trạng, làm một người một thân là đủ rồi.
Tất cả mảnh nhỏ tinh tú, trật tự tiên hà, pháp tắc thần liên toàn bộ dung nhập vào "một thân thể" của hắn, nấu chảy hòa tan chung một lò, hóa thành chính hắn cường đại nhất.
Đây là Tử Cực kinh của hắn, từ tử tượng thay đổi liên tục, thăng hoa đến khai thiên lập địa, rồi trở lại nguyên trạng, chỉ thành tựu một cái "nhân thể".
Trên cây bồ đề vạn lá đều lay động, tiếng kinh văn trăm ngàn năm, không biết là tụng vì ai. Chư thiên hợp đạo, trầm kinh đều hiện cũng xướng tụng chiếu rọi luân hồi. Dưới gốc cây bồ đề, chỉ có một mình Diệp Phàm để mặc cho thần quang vô tận, vạn đạo vạch ngang dọc trên bầu trời, chỉ lưu lại một cỗ chân thân.
Cây bồ đề sáu trượng, chịu tải cổ kim, trên cây đầy lá xanh sáng lóng láng. thời gian chuyển dời, chỉ chớp mắt giống như đã trôi qua muôn đời.
Tu đạo cả đời, ngộ pháp một đời, để đổi lấy vô địch muôn đời, phải thây nằm ngổn ngang khắp nơi.
Chấp nhất như thiêu thân lao đầu vào lừa. để tìm đến phút sáng lạn ngắn ngủi cuối cùng.
Ngộ được pháp có một không hai trên thế gian, chẳng qua cũng chỉ như dòng nước chảy trôi qua năm tháng. Một đời sáng lạn cực hạn cũng không che đậy được máu và nước mắt loang lổ năm xưa. Quay đầu nhìn lại trên đời đều tịch mịch, tìm không được người cùng tuổi.
Giờ khắc này, Diệp Phàm có một loại ảo giác, dường như đi vào vạn năm sau. hắn ở trên tuyệt đỉnh, đang đứng trước mấy phần mộ. Trên đời mờ mịt, tuổi xế chiều gần đất xa trời không biết làm gì. Quay đầu nhìn lại cả cuộc đời mình chỉ có một tiếng thở dài bay trong gió.
Đại địch thành tro bụi, hồng nhan gối đầu trong phần mộ, cố nhân quay về trong cát bụi... người quen biết cũ đều ra đi, sẽ không còn gặp lại một người nào.
Loại cảm giác này thật không tốt, khiến trong lòng hắn cảm xúc tràn đầy, cảm nhận được muôn đời thê lương, hận không thể ngửa mặt lên trời thét dài, chấn tan màn sương mù u tối này, nghênh đón thắng cảnh phồn hoa.
Giống như thực giống như mơ! Đến tột cũng đó là hoa trong gương, là trăng dưới đáy nước, hay là đạo ta đứng sừng sững trên tuyệt đỉnh, nhìn từ xa tới một góc tương lai ở bờ đối diện?
Một khúc âm thanh thê lương, mang trong lòng rối loạn, ý thu bi thương cuối cùng chỉ còn lại có cảnh vắng lặng tiêu điều.
Đây là chuyện gì xảy ra? Dưới gốc cây bồ đề, Diệp Phàm bừng tỉnh, vì sao thấy được một góc cảnh này: thân hắn như bàn thạch, tâm thần thanh tĩnh như nước, sao có thể thấy được viễn cảnh này?
"Ầm!"
Toàn thân Diệp Phàm phát sáng, kế tiếp một cái lại một cái phù văn màu vàng khắc bên ngoài thân hắn, vô số tinh tú thành tro bụi, tất cả tinh hà diệt vong, chỉ còn lại có một khối chân thân này, tự nhiên là nấu chảy hòa tan hết thảy đạo quả.
Máu thịt màu vàng vang động, xương cốt cũng phát ra tiếng kêu theo tiết tấu như một chiến khúc, leng keng vang động, trong huyệt đạo kinh mạch vô tận quanh thân nở rộ ráng màu hoàng kim, rực rỡ lóa mắt.
Nhưng đúng lúc này trên trán hắn cũng nứt ra một con mất dựng thẳng, chỉ trong khoảnh khắc hắn thấy được luân hồi, đó là cảnh tượng ở quá khứ.
- Đây là ma niệm ngoại đạo sao, chưa bao giờ thấy qua, hôm nay rốt cục hiện ra trước mắt!
Diệp Phàm nói nhỏ, hắn không tin những điều mình chứng kiến.
Hắn không có nhiều lời, từ bí cảnh Luân Hải bắt đầu diễn biến, rồi sau đó tiến thẳng vào bí cảnh Tứ Cực, diễn biến ra đạo của mình, pháp của mình, tín niệm của mình, không động tới giới bên ngoài.
- Đạo của ta, pháp của ta, ta là vô địch. Không tin kiếp sau, lại càng không nói về quá khứ, sao có luân hồi, như thế nào lại thấy cảnh tượng thê lương của vạn năm sau?!
Hắn hét lớn.
Diệp Phàm duỗi ra tứ chi, chẻ trời nứt đất, diệt sát ma niệm trong tâm mình, chém hết mọi ý loạn, khôi phục bản thân thanh thản thư thái.
- Hỏng rồi! Vừa rồi kia thật sự có thể là một cảnh tương lai mơ hồ, nhưng Diệp Phàm không tin, hắn tin tưởng vững chẳc sẽ là vô địch ở kiếp này!
Long Mã nói nhỏ.
- Có phải chúng ta cũng bị ảnh hưởng hay không, vì vậy nhìn thấy hư cảnh ma niệm, chỉ có chính hắn ý thức được đó là giả, vì vậy phải phá diệt?
Bàng Bác trầm tư, dự cảm có điều không ổn.
- Điều này rất quỷ dị, chúng ta không thể nào phán đoán, cũng không có cách nào nhắc nhờ, bằng không sẽ vướng vào đạo của hắn. Tới hiện tại, ngược lại là chính chúng ta rơi vào bến mê trước!
Hoàng Kim sư tử nói.
Mọi người nghe nói vậy đều sợ hãi, tất cả đều ngồi xếp bàng trong hư không, vấn tâm cầu đạo, phải phá vỡ ảo vọng vô căn cứ.
- Các ngươi không cần cường cầu, đây là cảnh của ta, ta cũng không tin, chỉ nói về hiện tại. Các ngươi không cần hãm sâu vào, cứ xem nó như trăng sáng, nghĩ nó như làn gió mát là được!
Diệp Phàm nói lớn.
Mấy người đều chấn động, thối lui ra ngoài, đứng ở xa xa. Mệnh Tuyền cuồn cuộn, tòa ra hào quang đầy màu sắc, bốn thanh sát kiếm màu đỏ sậm lẳng lặng chìm trong Tuyền nhãn, ngưng luyện sát kiếp.
- Chúng ta không cần miệt mài theo đuổi, đó là đạo và cảnh của Diệp Phàm, bất luận thiệt giả, xem qua thì quên đi!
Bàng Bác nói nhỏ.
Cuối cùng, dưới gốc cây bồ đề sáu trượng chỉ còn lại có một khối kim thân bất diệt, hết tháy đều biến mất. Diệp Phàm dánh nát mọi cảnh tượng, trong lòng vô niệm, vô ưu, vô tư.
Kim hà nội liễm, nơi này khôi phục bình tĩnh, một mình Diệp Phàm dưới gốc cây bồ đề lay động, vạn phiến lá cây rang động xào xạc như là tiếng nước chảy về phương xa.
- Thành công rồi! Diệp tử đã ngộ đạo công thành viên mãn!
Bàng Bác cười nói.
Đám Long Mã, Hoàng Kim sư tử cũng ào tới, nhìn thấy Diệp Phàm trở lại nguyên trạng, hào quang hừng hực nội liễm trong cơ thể, biết hắn ngộ pháp ba năm đã chấm dứt, chân chính có điều thành tựu.
Ra ngoài dự liệu của mọi người, Diệp Phàm nhìn như bình tĩnh đi tới phía trước, nhưng vừa bước được chín bước, liền "phù" một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, kim hà sáng lạn nhìn thấy mà ghê người.
- Diệp Phàm! Ngươi làm sao vậy!?
Một đám người đều kinh sợ, vọt tới phụ cận.
Một cái đỉnh chìm nổi, buông xuống Vạn Vật Mẫu Khí, cũng có vạn linh hiện lên bảo hộ Diệp Phàm ở trong đó, cố định thương thể của hắn.
- Chẳng lẽ ngộ đạo thất bại?
Bàng Bác cả kinh, dự cảm không ổn.
Mười hai thánh giả trong lòng cũng đều chìm xuống. Đối với tu sĩ mà nói thương tổn đáng sợ nhất là ngộ đạo thất bại, hủy diệt căn cơ. Không có gì nghiêm trọng hơn so với sự kiện này.
Diệp Phàm vừa rồi đã bày ra đạo quá mức đáng sợ, dập nát vạn vực chư thiên nhân thể, chỉ để lại một khối chân thân, khiến mọi nguòi kính sợ. Nhưng cũng quá mức hung hiếm, hơi có bất cẩn sẽ hình thần câu diệt.
- Hẳn không phải thật sự gặp tai kiếp rồi chứ?
Long Mã lẩm bẩm nói nhỏ.
- Cũng không đáng naại, các ngươi không cần lo lẳng!
Diệp Phàm lau đi máu tươi nơi khóe miệng, rõ ràng đã bị thương làm cho mọi người rất lo lắng.
- Rốt cuộc là bị sao vậy?
Bàng Bác hỏi.
- Đạo chưa viên mãn, Tứ Cực kinh văn còn có thiếu sót. Đạo này quá mức bá liệt làm thương tổn bản thân!
Diệp Phàm nói.
Mọi người giật minh, hành động vừa rồi của Diệp Phàm quả thật quá mức bá liệt, trực tiếp phá hủy vũ trụ nhân thể, điều này căn bản không phải người bình thường có thể làm được.
Có thể nói thật sự là nghịch thiên, nếu bình an không việc gì mới là lạ!
Hơn nữa. hắn tiến vào cảnh giới Thánh Vương mới bao nhiêu năm, không có khả năng một lần là xong, kinh văn cần nhiều lần hoàn thiện, khó có thể một lần là viên mãn.
Mọi người thở ra một hơi, tuy nhiên nhìn thấy khóe miệng Diệp Phàm lưu lại vết máu màu vàng, vẫn còn có phần lo lắng. Có thể làm cho hắn bị thương, vấn đề này cũng không phải đơn giản.
- Thật sư không có việc gì chứ?
- Một chút đạo thương mà thôi, không tính là gì!
Diệp Phàm nói.
- Đạo thương...
Đám Thánh giả Hắc Hùng, Thiên Hạt nghe nói đều lộ vẻ sợ hãi. Chuyện này cũng không phải là điều tốt, đại đạo thương là khó trị liệu nhất, rất nhiều Đại Thánh cổ đại đều vì vậy mà tọa hóa, phần lớn thời điểm thậm chí có thể nói là không có cách giải.
- Không cần lo lắng, chỉ là một vết đạo thương, không sao đâu! Năm đó ta từng bị đại đạo không chấp nhận đả thương, so với hôm nay còn nghiêm trọng hơn!
Diệp Phàm nói.
Ở bên cạnh hắn như ẩn như hiện có từng tia từng đợt tia chớp, tiến vào bên trong Mệnh Tuyền của Thiên Tôn cổ, đây là... dấu hiệu báo trước thiên kiếp sắp giáng xuống!
- Ngươi sắp độ kiếp à?
- Hôm nay ngộ đạo bị một ít tổn thương, ta đi vào trong biển lôi kiếp thanh tẩy, có lẽ có thể bồi bổ lại vết rách đạo thương kia!
Diệp Phàm nói.
Mười hai thánh giả bất kể là Hoàng Kim sư tử, hay Cửu Vĩ Ngạc Long... đều có chút không biết nói gì. Người khác đều sợ hãi thiên kiếp, hắn lại định ở trong độ kiếp tăng lên cảnh giới đồng thời chữa trị thương thể.
Trước khi rời đi, Diệp Phàm bọn họ cẩn thận quan sát bốn thanh sát kiếm, tin chắc không thể lấy đi, sau đó lại đến gần tòa động phủ có Lục Nhĩ Mi Hầu tọa hóa cũng thất bại, chỉ đành than nhẹ một tiếng tiếc nuối.
Mỗi người đều lấy ra pháp khí chứạ đầy Thần dịch Mệnh Tuyền của Thiên Tôn cổ, đây là đại dược tuyệt thế có thể sống lại da thịt xương cốt người, rất có trọng dụng với tu sĩ.
Đoàn người nhảy vọt ra Mệnh Tuyền, bay lên trên mặt biển. Người khác đều cần có thuyền cổ đi lại trên biển, nhưng hiện tại bọn họ căn bản không cần lo lắng điều này, bởi vì thu được rất nhiều Thần dịch của Thiên Tôn cổ, vừa lúc có đề kháng với Khổ Hải màu đen.
Ba năm nay bọn họ không hề xuất hiện, ở bên ngoài thay đổi rất nhiều, đã chết quá nhiều người, bay trên Khổ Hải thường thường nhìn thấy thi thể lớp lớp rơi xuống, chìm nổi.
- Ta đi độ kiếp! Các ngươi hãy cẩn thận!
Diệp Phàm nói.
Mười hai thánh giả gật đầu, bày ra Khi Thiên trận văn của Vô Thủy Đại đế lưu lại, ẩn nấp hành tung, ở xa xa quan sát Diệp Phàm độ kiếp, không cần lo lắng bị người phát hiện.
Phiến hải vực này thực yên tĩnh, ngày thường cũng không có người đi ngang qua, mọi người chủ yếu đều tập trung ở phụ cận mấy Mệnh Tuyền kia, muốn đoạt lấy binh khí Đế và bí kíp của Thiên Tôn cổ trong Tuyền nhãn.
"Ầm!"
Diệp Phàm độ kiếp, trường kiếp nạn này cũng đúng y như trong tưởng tượng, phi thường lớn, chấn động tứ phương, không khỏi dẫn tới chú ý của chư hùng ở phụ cận.
Mà trùng hợp là ở một phương vị khác, cũng có người đang độ kiếp, khoảng cách rất xa nhưng dựa vào uy thế cảm nhận được cũng không nhỏ. Trong mơ hồ có thể nhìn thấy một con giao long màu vàng vắt ngang trời còn muốn thô to hơn một dãy núi, vô cùng khủng bố.
Long Mã nguyền rủa, lén chạy tới muốn nhìn thử xem rốt cuộc là người phương nào độ kiếp, mà thanh thế lại lớn như thế, khẳng định là cao thủ tuyệt đỉnh.
- Một con giao long màu vàng, có một ít khí tượng của chân long, đây là giao long trong hoàng tộc, không biết đến từ cổ vực nào?
Bọn họ không dám tới quá gần. bởi vì ở nơi đó có mấy sinh linh cường đại khác là Thánh Vương của Giao tộc màu vàng hộ pháp, thủ hộ chật chẽ ở nơi đó.
"Ầm!"
Đột nhiên, một hướng khác cũng truyền đến tiếng sấm sét đinh tai nhức óc, thiên kiếp vô cùng lớn. Bọn họ phát hiện có người của lộ nhân mã thứ ba độ kiếp, cũng có cường giả thủ hộ.
- Không quá trùng hợp vậy chứ! Như thế nào lại đúng lúc như vậy. như thế nào đều rù nhau cũng độ kiếp một chỗ?
Bàng Bác cảm thấy có điều kỳ quái.
Một người trong mười hai thánh giả hóa thành một vệt sáng bay về phía phương xa, đi tìm hiểu tình hnống, không bao lâu quay về mang theo một tin tức kinh người. Thì ra các tộc thương lượng với nhau tập trung những người độ kiếp ngay trong Khổ Hải, nhằm xuyên phá đại dương mênh, mông màu đen, kích hoạt sinh mệnh luân bàn của Thiên Tôn cổ, làm cho toàn diện Mệnh Tuyền bùng phát phun lên để tạo thành cấu trúc Thần Kiều, nối thông tới bờ đối diện.
- Thật là một chủ ý lớn mật, mà hơi có tính sáng tạo!
Bàng Bác thở dài.
Nửa tháng tới, đã có mười mấy người độ kiếp, đều muốn khuấy lên sóng lớn, cũng từng làm cho Mệnh Tuyền dưới Khổ Hải dâng lên, nhưng cũng không đủ để cấu trúc ra Thần Kiều.
"Ầm!"
Thiên kiếp của Diệp Phàm có một không hai trên đời, ở cảnh giới này của hắn tuyệt đối không có người nào có thể có thiên kiếp lớn hơn được. Nó quá mức mênh mông đánh xuống hắn dẫn tới tứ phương chủ ý.
Cách quá xa, mọi người không biết tình huống cũng không thể bình phán xác thực thiên kiếp, nên không ít người chạy tới nơi này.
- Cái gì là hắn?!
Chư hùng kinh hãi, có người nhận ra Diệp Phàm đã biến mất tăm ba năm nay, không nghĩ tới sáng nay trở về lại đột phá, độ kiếp ở nơi này. Nguồn truyện:
Khi đám người họ tới nơi, Diệp Phàm đã hoàn thành độ kiếp, Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh đang nuốt nạp kiếp quang đầy trời, tia chớp hỗn độn khắc vào trên vách đính, càng làm nó có phong cách cổ xưa mà khí thế hùng tráng.
Thiên kiếp này không phải là thời điểm tấn chức đại bí cảnh, vì vậy cũng không có Đại đế cổ xuất hiện, so ra Diệp Phàm thực dễ dàng vượt qua.
Từ khi đạt tới cảnh giới Thánh Vương tầng thứ nhất đã qua hai mươi mấy năm. trong thời gian đó Diệp Phàm từng vượt qua hai lần độ kiếp, ngày nay là lần thứ ba, độ liên tiếp hai trọng, đạt tới cảnh giới Vương của Thánh nhân tầng thiên thứ năm.
Khi lôi quang mấy chục vạn trượng biến mất, Diệp Phàm hạ xuống, khóe miệng có từng vệt vết máu màu vàng, điều này làm cho đám nguòi Bàng Bác, Long Mã đều trong lòng chìm xuống.
- Diệp tử, ngươi không sao chứ?
Bàng Bác kinh hãi hỏi.
- Đây chính là lần đầu tiên ngươi độ kiếp bị thương tổn... không đúng... là vết thương đại đạo kia ngươi không bồi bổ lại được sao?
Long Mã vô cùng kinh hãi.
- Không sao! Đạo thương này không làm khó được ta!
Diệp Phàm nói, lau đi vệt máu màu vàng nơi khóe miệng, con ngươi trong sáng, thật ra cũng không có vẻ uể oải.
- Đày là Thánh thể Nhân tộc à! Không ngờ khi độ kiếp lại bị đạo thương, sao có thể xứng gọi là chí tôn trẻ tuổi! Thật là buồn cười! Kim Xà nhị lang quân, không phải ngươi nói đây là kình địch sao? Không ngờ tệ như vậy, thật khiến ta thất vọng rồi!
Xa xa, sáu thân ảnh bay nhanh đến gần, giống như mấy cầu vồng xẹt ngang trời, vạch ra mấy luồng hào quang rực rỡ, buông xuống hải vực này, nhìn đám người Diệp Phàm đầy áp lực.
Bốn lang quân Kim Xà đứng trong đó, có thêm hai cường giả trẻ tuổi khác chưa từng gặp mặt. Hiển nhiên là từ cổ tinh vực khác đến đây trong ba năm này, hai người đều là chí tôn một vực, đều là người mạnh nhất trên cổ lộ thí luyện của mỗi người.
Trong đó một người là một con Khổng Tước, tuy nhiên đã biến thành nhân loại, thực lực cường đại, sau lưng có thần qnang ngũ sắc, tản ra dao động khiến mọi người sợ hãi.
Người còn lại tay nâng một bảo tháp, chân thân chính là một con Thần Hồ, ánh mất gian giảo, thoạt nhìn thật không dễ trêu chọc.
- Kim Xà nhị lang quân! Ngươi tin chấc đây là Thánh thể Nhân tộc ngươi nói chứ, không có gạt chúng ta chứ? Không chịu được độ kiếp như thế, còn bị đạo thương, cũng xứng là địch cũng chúng ta sao?!
Khổng Tước, Thần Hồ ngạo nghễ đứng trên hư không, trên mặt mang theo vẻ khinh thường, cảm thấy dường như là bị nhị lang quân trong Kim Xà tộc lừa gạt.
Bốn vị lang quân Kim Xà tộc cũng đều hoài nghĩ trong lòng, chưa bao giờ từng nghe nói có chí tôn trẻ tuổi độ kiếp lại bị đạo thương, ngườì như vậy sao có thể là kình địch? Chẳng lẽ trước kia nhìn làm rồi sao!?
Người này hiển nhiên là hữu danh vô thực, chí cường giả chân chính sẽ không bao giờ ở dưới thiên phạt loại tiểu cảnh giới này bị đại đạo thương, chẳng lẽ trước kia thật sự đánh giá Diệp Phàm quá cao?
Kim Xà nhị lang quân chuyển động con ngươi bẳn ra ráng vàng, hắn có điếm không tin! Năm đó chiến một trận thân thể hắn đúng là phải bị một chút thiệt thòi, đau nhức khó chịu.
- Nhị lang quân! Ta thừa nhận không bàng ngươi, nhưng địch thủ của ngươi này, cứ để cho ta ra tay, tru sát huyết mạch hiếm thấy theo như lời ngươi nói đi!
Ngũ sắc Khổng Tước nói, phi thường tự phụ.
Kim Xà nhị lang quân không nói gì, bốn con Kim Xà đều rất lãnh khốc, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, muốn nhìn ra đến tột cũng nguyên nhân là gì.
"Xoạt!"
Khổng tước giương cánh, lông đuôi rực rỡ, thần quang ngũ sắc quét ngang vòm trời. Vừa ra tay chính là tuyệt sát, trầm trọng như ức vạn quân, vừa tiến lên đã định trấn áp Diệp Phàm, không có chút thử nghiệm nào.
- Đều là Thánh Vương tầng thứ năm, ngươi cũng dám chiến một trận cũng ta?
Diệp Phàm lạnh lùng lên tiếng.
"Ầm" một tiếng, hẳn bước ra một bước, trong thiên địa phong lôi mãnh liệt, sấm rền chớp giật, mặc dù vạt áo còn dính đầy vết máu màu vàng, nhưng hình dạng như một Thần Ma, vô cùng uy nghiêm!
- Ngay cả độ kiếp còn bị thương, cũng dám ra vé ta đây với ta, thật là buồn cười!
Ngũ sắc Khổng Tước cười lạnh, thần quang sau lưng càng tăng lên, bổ thẳng xuống.
"Ầm!"
Diệp Phàm ra tay, quyết đoán mà khí phách, tứ chi giãn ra Tứ Cực nhân thể phát sáng, lập tức làm cho trời sụp đất nứt. Khổ Hải dâng lên sóng biển ngập trời, gần như sắp đánh rơi xuống một đám tinh tú.
- Ngươi...
Ngũ sắc Khổng Tước biến sắc, loại cảnh tượng này lập tức khiến hắn sợ hãi.
"Ầm!"
Thần Hồ đột nhiên ra tay, tế ra một tòa cổ tháp, hóa thành ba mươi ba tầng, trấn áp tới hướng Diệp Phàm hòng giải cứu Khổng Tước. Bởi vì hắn nhìn ra, loại thần uy này đích thật có một loại khí thế vô địch thiên hạ, chỉ có ta độc tôn.
Đáng tiếc, chung quy là chậm một bước, Diệp Phàm vạch ngang vòm trời, như một đường cong hình rồng, xé nát thần quang ngũ sắc, chân thân bức đến phụ cận, tay không chộp bắt lấy Ngũ sắc Khổng tước, "phù" một tiếng xé thành hai nửa, mưa máu bay tung tóe, đương trường rơi thẳng xuống.
- A...
Ngũ sắc Khổng tước thét lên thê lương.
- Cái gì là chí tôn? Trên đời chỉ có một vị!
Diệp Phàm lạnh giọng nói.
Tiếp theo, cánh tay hắn vạch ra một cái, trấn áp cổ tháp phía dưới không chịu khống chế của Thần Hồ, đổi chiều quay lại,, rung chuyển kịch liệt, rồi sau đó "ầm" một tiếng nổ tung.
- Ngươi...
Thần Hồ hoảng sợ thất sẳc.