GÓI THUỐC NHỎ



Ngày hôm nay của Ngôn Luật Kỷ thật sự quá an tĩnh, ngoại trừ làm việc ra, hoàn toàn không xảy ra chuyện gì khác, không hiểu sao hắn lại cảm thấy hệt như bão tố đang đến trong yên lặng.

Cốc cốc.

Cuối cùng cũng nhịn không được à, Ngôn tổng nhìn lướt qua thời gian ở góc bên phải phía dưới màn hình của laptop, còn nửa giờ nữa là tan làm, quả nhiên vẫn đến đây.

"BOSS." Trợ lý Trương bưng ly trà Toan táo nhân đi đến.

"Sao lại là cậu?" Ngôn tổng hỏi theo bản năng.

"BOSS hẹn ai sao?" Trợ lý Trương bật hỏi theo bản năng.

"Ồ, tôi tưởng Tiêu Đông.

Ngôn Luật Kỷ cảm thấy bối rối trước sự thất thố của bản thân, vì vậy nhanh chóng nói sang chuyên khác, "Có chuyện gì sao?"
Trợ lý Trương đem ly trà đặt trên bàn hắn, sau đó mới đem tập tài liệu trong tay khác đưa cho Ngôn Luật Kỷ, "Đây là bảng phân tích tình hình chạy bộ của nhân viên bộ R&D chúng ta."
"Theo thống kê, tất cả mọi người đều hoàn thành nhiệm vụ chạy 15km mỗi tuần ạ.

Trợ lý Trương tiếp tục báo cáo, Còn đây là bảng thống kế sức khoẻ, 60% nhân viên đã đạt 60 điểm, nhưng mà bác sĩ Lâm nói vẫn cần điều dưỡng thêm một thời gian."
Ngôn Luật Kỷ nhìn qua đường cong hướng thẳng lên trên trong tập tài liệu, hài lòng gật đầu.

"Tôi biết rồi, làm không tồi, cứ tiếp tục cho bọn họ duy trì như vậy." Ngôn Luật Kỷ nói.

"Còn cái này." Trợ lý Trương lấy ra một túi giấy đặt trước mặt Ngôn Luật Kỷ.

"Đây là gì?" Ngôn Luật Kỷ nghi hoặc hỏi.

"Đây là trà an thần bác sĩ Lâm pha cho anh, uống có thể hỗ trợ giấc ngủ." Trợ lý Trương nói xong liền cẩn tận quan sát sắc mặt của BOSS nhà mình.

Ngôn Luậy Kỷ nghe xong, nhìn túi giấy với vẻ mặt có chút phức tạp, có chút kinh ngạc, lại có chút xấu hổ.


"Bác sĩ Lâm vốn bảo tôi là cứ nói là do tôi mua cho anh, nhưng mà tôi nghĩ nghĩ, anh mới là BOSS của tôi, là anh phát lương cho tôi, cho nên tôi cũng không thể lừa anh được." Trợ lý Trương bổ sung.

"Xem ra cậu thật sự thích cô nàng đó." Ngôn Luật Kỷ liếc nhìn trợ lý của mình.

"Không không không." Trợ lý Trương cuống quít phủ nhận, "Tôi chỉ nghĩ, nếu sau này cô ấy trở thành vợ của BOSS thì không phải nên nịnh bợ trước sao."
"...."
"Tôi biết là BOSS không thích cô ấy." Trợ lý Trương nói, "Nhưng mà thà giết nhằm còn hơn bỏ sót, ôi, từ này dường như dùng không đúng, dù sao thì BOSS chắc chắn hiểu ý của tôi mà nhỉ."
"Lăn đi..." Ngôn Luật Kỷ lười nghe cấp dưới của mình ba hoa.

"Còn việc cuối nữa, nói xong tôi sẽ lăn ngay ạ." Trợ lý Trương cười đảm bảo.

"Nói."
"Tháng sau đến bộ R&D của chúng ta sẽ tổ chức hoạt động nhóm.

Tôi đã làm một cuộc khảo sát với mọi người trong bộ, địa điểm của hoạt động năm nay sẽ được tổ chức ở Hải Nam trong một tuần, BOSS xem có được hay không?" Trợ lý Trương nói.

"Cậu cứ tự quyết định đi."
"Vâng, vậy tiểu nhân lăn ngay đây." Trợ lý Trương rời khỏi phòng làm việc với nụ cười cợt nhã.

Ngôn Luật Kỷ dở khóc dở cười, sau đó liếc nhìn túi giấy trên bàn, do dự vài giây, vẫn nhận lấy nó cất vào cặp táp của mình.

Dù sao thì Lâm Dược là bác sĩ chăm sóc sức khoẻ cho nhân viên của công ty, trị bệnh mất ngủ cho hắn là công việc của cô nàng, ừ, đúng vậy, không sai.

Gần 30 phút sau, đến giờ tan làm, Ngôn Luật Kỷ tắt laptop, mang theo cặp táp rời khỏi phòng làm việc.

"BOSS, tan làm?" Trợ lý Trương thấy Ngôn Luật Kỷ đi ra liền hỏi.

"Ừ." Ngôn Luật Kỷ ngạc nhiên hỏi, "Cậu còn chưa về nữa à? Tôi nhớ là hôm nay đã hết việc rồi mà?"
"Vâng, tôi đang chỉnh sửa tư liệu cho cuộc họp vào sáng mai, làm xong sẽ về ạ."
"Tôi đi trước đây."
"Mai gặp lại ạ, chào BOSS."
Ngôn Luật Kỷ gật đầu, xoay người đi đến thang máy.

Trợ lý Trương thấy BOSS mình vừa đi, liền lấy di động nhanh chóng gửi một tin nhắn đi:
"BOSS đã rời khỏi phòng làm việc, đang chờ thang máy."
"Đã biết.

3Q*"
(*Ngôn ngữ mạng Trung Quốc, nghĩa là Thank you.)
Hừ, theo dõi hoàn tất, có thể tan làm rồi.

Bãi đỗ xe, Lâm Dược vừa nhận được tin nhắn của trợ lý Trương, ngay lập tức ngồi xổm bên cạnh chiếc Audi màu đen của Ngôn tổng, nín thở lặng lẽ chờ Ngôn Luật Kỷ đến.

Đinh.

Lúc cửa thang máy mở ra, Ngôn Luật Kỷ vừa đi về phía xe mình đỗ, vừa lần mò tìm chìa khoá trong cặp táp.

Lâm Dược trốn ở phía sau đuôi xe, nghe thấy tiếng bước chân đi đến, nhưng vẫn chậm chạp không nghe được âm thanh mở khoá ô tô, vì vậy không nhịn được bèn đứng lên.

Lúc này, Ngôn tổng vừa chạm được đến chìa khoá vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Lâm Dược đứng phía sau xe hơi, rồi sau đó theo bản năng lùi về sau hai bước.

Lâm Dược thấy Ngôn Luật Kỷ vừa phát hiện mình đã hoảng hốt muốn trốn, lập tức uỷ khuất không thôi, "Em doạ người đến như vậy sao? Thấy em liền trốn?"
"Không phải, phản ứng theo bản năng thôi..." Ngôn Luật Kỷ cảm thấy phản ứng của bản thân cũng có chút quá đáng, vội vàng giải thích.

"Vậy là anh không ghét em?" Lâm Dược như bát vân hiện nguyệt* vui vẻ hỏi.

(*拨云见月释意:指拨开云朵才能看到月亮。用来比喻消除疑虑后,心里顿时明白.

Hiểu nôm na là xua mây đi nhìn thấy trăng sáng, ẩn dụ là xua tan nghi ngờ trong lòng, hiểu rõ tất cả.)
Ngôn Luật Kỷ cảm thấy vấn đề cao thâm này tuyệt không dễ trả lời, nếu hắn nói là ghét cô, thì cũng không đến mức đó hơn nữa lời đó nói ra cũng quá đáng, nếu hắn nói là không ghét cô, hắn lại sợ Lâm Dược thuận thế cho là hắn thích cô, vì vậy trong sự xấu hổ hắn đành nói sang chuyện khác, "Cô chờ ở đây làm gì, tìm tôi có việc?"
"Vâng, em có lời muốn nói cùng anh." Lâm Dược trả lời.


"Sao ban ngày lại không tìm tôi."
"Không phải anh không cho em bước vào phòng làm việc của anh sao?" Lâm Dược vô tội nói.

"..........." Ngôn Luật Kỷ nhớ lại một chút, tuần trước hắn bị Lâm Dược làm phiền không chịu được, hình như đã nói với trợ lý Trương là không để cho Lâm Dược đi vào phòng làm việc của hắn.

"Chúng ta ra ngoài tìm quán cà phê nào đó nói chuyện?" Ngôn Luật Kỷ đề nghị.

"Không cần, em chỉ có vài chuyện muốn hỏi anh thôi." Lâm Dược nói, "Em biết anh không thích em ngồi xe của anh."
"..........." Ngôn Luật Kỷ vô cớ cảm thấy áy náy, hắn đối xử với Lâm Dược quá đáng như vậy sao?
"Khụ, vậy cô nói đi." Ngôn Luật Kỷ nhìn nhìn bốn phía, phát hiện bãi đỗ xe vắng vẻ không người liền yên tâm hỏi.

"Em muốn hỏi anh, rốt cuộc anh nghĩ về em như thế nào?" Lâm Dược hỏi thẳng.

"Khụ.........! Bác sĩ Lâm, tôi vô cùng cảm ơn cô thích tôi, nhưng tôi đối với cô......không có cảm giác gì khác cả." Ngôn Luật Kỷ cố gắng tìm từ uyển chuyển nhất để tránh làm cô đau lòng.

Rốt cuộc, không ai có thể mang địch ý với người thật lòng thích mình được.

"Một xíu xiu cơ hội cũng không có sao?" Lâm Dược không tin hỏi.

"Chúng ta không hợp nhau." Ngôn Luật Kỷ cự tuyệt.

"Em theo đuổi anh cũng không được?"
"Chúng ta thật sự không hợp nhau." Ngôn Luật Kỷ cự tuyệt lần nữa.

"Được thôi, nếu anh đã nói như vậy, sau này em sẽ không làm phiền anh nữa." Lâm Dược ỉu xìu nói.

"Hử???" Đáp án này ngoài dự đoán làm Ngôn Luật Kỷ trở tay không kịp.

"Nghe em nói sẽ không làm phiền anh nữa, có phải anh cảm thấy mất mát hay không?" Lâm Dược nhận ra biểu cảm ngoài ý muốn của Ngôn Luật Kỷ hưng phấn hỏi.

"Khụ.

Không phải, cô làm vậy là vô cùng sáng suốt, tôi tin là cô nhất định sẽ gặp được người tốt hơn tôi." Ngôn Luật Kỷ điều chỉnh biểu cảm, chân thành chúc phúc nói.

"Qủa nhiên anh không thích em." Lâm Dược buồn bã nói, "Em tốt xấu gì cũng là một cô gái, theo đuổi anh như vậy anh cũng không đồng ý, mặt mũi của em đều không còn..."
"Đúng, đúng, tôi thật sự không đáng để cô thích."
"Em sống đến bây giờ, lớn như vậy anh là người đầu tiên em thích."
"............" Tâm tình Ngôn Luật Kỷ có chút phức tạp, hắn rất muốn nói, nhìn cô chủ động theo đuổi người ta như vậy, thật sự không giống như lần đầu tiên thích người ta.

"Anh làm em tổn thương." Lâm Dược ủy khuất chỉ trích.

"......." Cái nồi này quả thật không thể không cõng, "......Xin lỗi."
Lâm Dược nhìn Ngôn Luật Kỷ, bỗng nhiên vòng từ phía sau xe đi đến trước người Ngôn Luật Kỷ, bộ dáng hậm hà hậm hực, doạ Ngôn Luật Kỷ lui về sau mấy bước.

"Anh trốn cái gì, em đã nói sau này sẽ không làm phiền anh nữa." Lâm Dược dỗi nói.

"............" Ngôn tổng theo phản xạ có điều kiện lui về sau cảm thấy xấu hổ, bèn tiến lên trước hai bước.

"Anh đứng yên đừng nhúc nhích." Lâm Dược yêu cầu.

"Làm gì?"
"Không phải em vừa nói xong đó sao.

Anh là người đầu tiên em thích, nhưng mà anh từ chối em, lại không cho em theo đuổi anh." Lâm Dược thương tâm nói, "Dù sao thì anh cũng để cho em từ biệt mối tình đầu của mình chứ."
Ngôn Luật Kỷ rất muốn nói tôi không đồng ý, nhưng mà cuối cùng hắn vẫn giữ yên lặng.

Lâm Dược lại bước về phía hắn một bước.

"Cô muốn làm gì?" Ngôn Luật Kỷ đột nhiên cảm thấy bầu không khí có chút không đúng.

"Em muốn một cái ôm tạm biệt, không được sao?" Lâm Dược rưng rưng nói.


Ngôn Luật Kỷ thấy bộ dáng đáng thương của Lâm Dược, khác với trạng thái quá khích trong quá khứ.

Hắn nghĩ Lâm Dược quả nhiên vẫn là một cô gái nhỏ, tâm tư lại mong manh.

Hơn nữa trong thời gian này hắn cũng không cho cô sắc mặt tốt, Lâm Dược nói cũng không sai, cô chỉ là quá thích hắn mà thôi.

Một cái ôm tạm biệt cũng không tính là quá mức, vì vậy hắn đứng yên bất động.

Lâm Dược thấy Ngôn Luật Kỷ quả nhiên đứng yên, trong lòng cười gian, trên mặt vẫn treo biểu cảm thương tâm muốn chết chậm rãi đến gần hắn, chờ đến khi đã đứng trước mặt Ngôn Luật Kỷ, Lâm Dược chậm rãi vươn tay, bỗng nhiên kéo lấy cà vạt của đối phương, dùng sức kéo xuống ôm lấy cổ hắn, nhón mũi chân hôn lên.

"Ưm...." Ngôn Luật Kỷ lắp bắp kinh hãi, liều mạng đẩy cô ra, kết quả Lâm Dược ôm hắn càng chặt hơn, còn hé mối dùng răng cắn lấy môi hắn.

Chờ đến khi Ngôn Luật Kỷ vất vả kéo được người ra, mặt vừa xanh lại vừa đen vừa muốn mắng người, bỗng nhiên âm thanh của chìa khoá rơi xuống đất làm bừng tỉnh Ngôn Luật Kỷ sắp đánh mất lý trí, kéo hắn trở về.

"Xin, xin lỗi, tôi lập tức rời đi ngay." Người đàn ông cuống quít nhặt chìa khoá, gương mặt đầy vẻ xấu hổ không che giấu được, lên xe, khởi động xe sau đó nhanh chóng lái xe như bay biến mất khỏi bãi đậu xe.

"Cô........" Cư nhiên lại bị cái miệng rộng nhất của bộ Thương mại Quốc tế nhìn thấy, Ngôn Luật Kỷ cảm thấy hắn sắp tức chết rồi.

"Cho anh này." Lâm Dược đưa túi giấy đã chuẩn bị sớm cho hắn.

"Làm gì?" Ngôn Luật Kỷ nhìn túi giấy trước mắt đầy nghi hoặc.

"Em biết anh không thích em, em sợ anh bị em hôn sẽ buồn nôn, cho nên em đã chuẩn bị túi nôn cho anh nè." Lâm Dược bày vẻ mặt buồn bã nhưng cố tỏ ra mạnh mẽ.

"......" Ngôn Luật Kỷ hận không thể giết chết cô gái trước mắt này, hắn - Ngôn Luật Kỷ sống đến lớn thế này lần đầu tiên bị một đứa con gái phi lễ, lại còn vừa vặn bị người khác nhìn thấy.

Hiện tại, Lâm Dược lại bày vẻ mặt đáng thương, sợ hãi lo lắng lo hắn bị cô hôn sẽ buồn nôn, lập tức những lời nói đả thương người như thế nào cũng không phun ra được.

Ngôn Luật Kỷ hít một hơi thật sâu, "Tạm biệt xong chưa?"
"Xong rồi ạ." Lâm Dược ngoan ngoãn trả lời.

"Sau này sẽ không.......!Làm cái gì tôi."
"Cái gì? À, anh nói là việc theo đuổi anh hở, sau này chúng ta sẽ là đồng nghiệp bình thường." Lâm Dược đảm bảo nói.

"Vậy......!tôi đi đây." Ngôn Luật Kỷ hận không thể lập tức rồi khỏi cái chốn xấu hổ này.

Lâm Dược lập tức hiểu được, né sang một bên, Ngôn Luật Kỷ mở cửa, khởi động xe quay đầu.

"Đồng nghiệp, mai gặp lại." Lâm Dược vui vẻ vẫy vẫy bàn tay nhỏ.

Ngôn Luật Kỷ vô cùng nghẹn khuất, nhịn không được đóng cửa sổ xe, chờ không nổi lập tức rời bãi đỗ xe.

Lâm Dược nhìn túi nôn trong tay, nhịn không được cảm thán.

Tự đánh bại bản thân của mình, thật là một môn nghệ thuật kỳ diệu a....!.

Đồng nghiệp, bắt đầu từ ngày mai chúng ta lại tiếp tục nha.

C.K Lưu Hi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi