MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Sau khi lặp qua lặp lại vài ngày nữa sinh hoạt như vậy, Trầm Mộc Bạch lại có chút đứng ngồi không yên, thế là buổi sáng lúc nam chính ra cửa, vội vàng đi theo, dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn tới, "Meo ô~"

Cả ngày ở nhà, liền xem như mèo cũng sẽ buồn bực.

Bộ lông vàng trắng giao nhau gần đây trở nên càng thêm bóng loáng sáng lên, cặp mắt màu xanh biếc tựa như đá quý một dạng mỹ lệ, trong vắt đến không có một tia tạp chất, lại thêm thần sắc đáng thương, mặc cho ai cũng chống cự không được.

Giang Nhất Nhiên tròng mắt nhìn cô, dùng tiếng nói băng băng lành lạnh nói, "Không cho phép ở bên ngoài chỗ vô cùng bẩn lăn lộn."

Trầm Mộc Bạch vội vàng nhu thuận đáp lại nói, "Meo ô~" được.

Giang Nhất Nhiên tiếp tục nói, "Không cho phép chạy loạn."

Trầm Mộc Bạch, "Meo ô~" Được được.

Giang Nhất Nhiên lúc này mới tỏ thái độ nói, "Đi thôi."

Trầm Mộc Bạch hưng phấn đến kém chút lăn lộn.

Đến trường học, cô đưa mắt nhìn chủ nhân nhà mình đến phòng học, lúc này mới vui chơi tựa như hướng về phương hướng căng tin chạy tới.

Đại thẩm căng tin mập mạp kém chút không nhận ra được, nhưng là lúc cô meo meo meo mấy tiếng, vội vàng cười, còn cầm cá khô nhỏ trước mấy ngày tự mua, "Vài ngày không nhìn thấy ngươi, ngươi là tìm được chủ nhân mới sao?"

Trầm Mộc Bạch ăn cá khô, nhỏ đối với bà meo ô một tiếng.

Căng tin đại thẩm sờ lên đầu cô, "Bất quá ngươi vốn là dáng dấp nhìn rất tốt, tìm tới chủ nhân mới cũng không kỳ quái, hắn (cô ấy) đối với ngươi tốt không?"

Trầm Mộc Bạch meo ô một tiếng, bộ dáng nhu thuận mà dịu dàng ngoan ngoãn.

Căng tin đại thẩm một bên xoa đầu mèo nói, "Thực hâm mộ chủ nhân ngươi nha, có một con mèo giống như ngươi vậy một đáng yêu nhu thuận."

"Meo ô." Trầm Mộc Bạch mừng khấp khởi nghĩ, đó là đương nhiên.

Đã ăn xong cá khô nhỏ, cô trên đồng cỏ lộn mấy vòng, cảm giác dễ chịu ngủ trong chốc lát.

"Nơi này làm sao có con mèo?"

"Ai, thật nha, chúng ta đi đùa nó chơi."

Không đợi hai tên nam sinh tới gần, Trầm Mộc Bạch đã cảnh giác mở mắt, trông thấy hai người ý đồ muốn tới gần, vội vàng chạy đi.

Không có nơi tốt ngủ nướng, cô phi thường phiền muộn đi dạo lung tung trong chốc lát, đi tới đi tới vậy mà không tự chủ được đi tới chỗ lầu dạy học của nam chính.

Giẫm lên đệm thịt mềm mại chạy vào bên trong cầu thang, động tác linh hoạt tránh ánh mắt số ít người, Trầm Mộc Bạch đi tới lớp mười một (7) trong hành lang, sau đó vụng trộm từ cửa sau thăm dò đi vào.

Con mắt màu lục bích một chút liền khóa được vị trí của nam chính, Trầm Mộc Bạch yên tĩnh nhìn một hồi, quay người chạy trở về, sau đó bò lên trên bệ cửa sổ.

Lặng lẽ meo meo lộ ra một cái đầu, nhìn chằm chằm nam sinh ngồi ở trên ghế.

Cho dù là bên mặt, Giang Nhất Nhiên cũng vẫn như cũ đẹp mắt vô cùng, dưới lông mi thon dài là một đôi mắt thanh lãnh, trên mặt mãi mãi cũng là một bộ thần sắc hờ hững, nhưng bởi vì quanh thân khí tức lãnh đạm đặc biệt khiến cho hắn thoạt nhìn càng thêm có nhân cách mị lực.

Trầm Mộc Bạch theo dõi hắn, trong lòng mừng khấp khởi nghĩ, đại khái tất cả con sen của mèo đều không có giống nam chính đẹp như nha.

Lần nữa trông qua, lại đối diện với một đôi thâm thúy trầm tĩnh.

Trầm Mộc Bạch ngây dại, trên đỉnh đầu lỗ tai không tự chủ được lay động một chút, cuối cùng lúc nam chính không rõ nhìn soi mói, duỗi ra một cái móng vuốt lông xù hướng đối phương vung một lần.

"Meo ô!" chủ nhân, chào anh nha.

Nam sinh gần cửa sổ mới đầu không chú ý tới bệ cửa sổ bên cạnh hắn ta có một con mèo lặng lẽ meo meo thăm dò đi lên, thẳng đến hắn ta ngáp một cái, dư quang loạn phiêu, mới phát hiện đến một đầu lông xù.

Nam sinh, "!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi