MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Từ Khanh Lộ bị bộ dáng lạ lẫm này của hắn dọa sợ, bên cạnh các bạn học cũng một mặt thần sắc nói gì không hiểu, nhao nhao dò xét lên cổ.

Cô ta trong những ánh mắt hoài nghi khác nhau, hoàn toàn hoảng, cuối cùng sắc mặt tái nhợt bờ môi run rẩy phun ra một cái vị trí cụ thể.

Trầm Mộc Bạch ở trong bao tải meo meo meo rất lâu, có lẽ bởi vì vận khí quá kém, thanh âm thê lương sắc nhọn ẩn ẩn đâm ra ngoài, lại không có bất cứ người nào ở phụ cận chung quanh, tự nhiên cũng không có ai sẽ nghe được tiếng kêu của cô.

Cô có hơi mệt chút, sau đó phun đầu lưỡi màu hồng phấn thở hồng hộc.

Hệ thống "Nếu không cô đổi tích phân đi."

Trầm Mộc Bạch vốn còn muốn kiên trì một hồi, nhưng là nghĩ đến tiết mục của con sen lúc này đã sắp bắt đầu, đối phương hiện tại rất có thể vì cô mà chậm trễ thời gian, thế là cắn răng, đang chuẩn bị đáp ứng hệ thống, liền nghe được cửa cùm cụp từng tiếng vang, tiếng bước chân hơi gấp rút đi đến.

Cũng có lẽ là bởi vì tâm linh cảm ứng hay là vì cái gì, Trầm Mộc Bạch không hiểu trở nên kích động, cô cảm thấy lúc này người ở bên ngoài nhất định là Giang Nhất Nhiên, nhịn không được mở miệng liên tục miêu miêu mấy tiếng.

Theo tiếng kêu cô vang lên, ngăn tủ bị người từ bên ngoài mở ra.

Ngay sau đó bao tải bị mở, tia sáng sáng tỏ choáng nhiễm toàn bộ tầm mắt, thiếu niên ôm lấy cô, con ngươi thâm thúy chăm chú khóa chặt lại cô, thần sắc vốn dĩ băng lãnh như sương cũng dần dần hòa tan, bộ mặt đường cong trở nên có chút nhu hòa.

Hai tay thon dài trắng nõn đem cô ôm vào trong ngực, bờ môi mang theo chút lạnh buốt nhiệt độ khắc ở trên trán cô, đối phương dùng đến thanh tuyến khàn khàn nói khẽ, "Tìm được em."

Trầm Mộc Bạch ngây ngẩn cả người, con sen nhà mình thái độ giống như đối với trân bảo mất đi mà tìm lại được đem cô giật nảy mình, hơi hơi dừng một chút, cô duỗi ra móng vuốt nhỏ lông xù, sau đó khoác lên trên tay đối phương, mềm nhũn kêu lên, "Meo~" tôi ở chỗ này.

Tiết mục của Giang Nhất Nhiên dời về phía sau một chút, lúc người chủ trì gọi tên hắn, Trầm Mộc Bạch vùi ở trong ngực hắn thấy hắn không có một chút dấu vết muốn thả bản thân ra, không khỏi ngẩng đầu nghi hoặc meo một tiếng.

Giang Nhất Nhiên vuốt vuốt đầu cô, không nói gì, sau đó ôm Trầm Mộc Bạch trong ngực đi lên sân khấu.

Thính phòng học sinh tại một khắc hắn đi ra này, reo hò thét chói tai vang lên, trong đó đại bộ phận là nữ sinh.

Hôm nay Giang Nhất Nhiên ăn mặc tinh xảo cắt may áo đuôi tôm trắng đen, đem dáng người hắn cao gầy thẳng tắp hoàn mỹ lộ ra, bởi vì bản thân mang theo loại khí tức đặc biệt lãnh đạm, càng là đem mị lực hấp dẫn người triệt để phát huy vô cùng tinh tế. Trong ngực con mèo màu trắng vàng được hắn ôm trong ngực, ngơ ngác manh manh biểu lộ bắt được lấy ở đây không tâm thiếu nữ sinh, lại thêm thiếu niên băng sơn cùng con mèo cái này tương phản manh, toàn trường bầu không khí đến mức cực hạn.

"Lớp mười một (7) bạn học Giang Nhất Nhiên hôm nay mang đến tiết mục là một ca khúc dương cầm, [ thời gian khắc ghi], tặng cho.." Người chủ trì cầm tấm thẻ nhỏ có chút dừng lại, khi nhìn rõ phía trên nội dung mỗi chữ mỗi câu không sai về sau, tiếp tục nói, "Tặng cho mèo của cậu ấy."

Người chủ trì nói xong câu đó, hiện trường trong nháy mắt yên lặng, sau đó vang lên một mảnh tiếng vỗ tay.

Có ít nữ sinh nội tâm cùng trên mặt là mơ hồ, mặc dù không rõ ràng rốt cuộc là tình huống gì, nhưng là theo tiếng đàn vang lên, tất cả mọi người đắm chìm trong ôn nhu này giống như là mang theo tình nhân lẩm bẩm trong âm luật.

Thiếu niên ngồi ở đàn khung trước dương cầm, trước kia thần sắc lãnh đạm bây giờ tựa hồ đặt lên một tầng ánh sáng dìu dịu, trắng nõn bên mặt giống như Thượng Đế chế tạo ra tác phẩm hoàn mỹ nhất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi