MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Nam tử áo đen kia đuổi theo trong chốc lát, bốn phía nhìn quanh, thấy bên trong đám người không có hai người thân ảnh kia, không khỏi nhíu nhíu mày.

"Nữ tử kia ta lúc trước gặp một lần, mặc dù đã qua cải trang, nhưng nhất định chính là nàng không sai, bên người nàng nam tử kia chẳng lẽ là người của Hỏa Liên giáo?"

Người này chính là một bộ khoái của quan phủ, hắn ta sức quan sát nhạy cảm cũng là cực mạnh, nhiệm vụ lần này vốn dĩ hắn phải đi về phía nam, cũng chỉ là thử xem thời vận thôi, không nghĩ tới nhanh như vậy liền đánh bậy đánh bạ.

Lại về đến khách sạn, Quân Cửu Lăng vẫn chưa về, đợi tới giờ Hợi, cửa phòng Trầm Mộc Bạch bị gõ gõ, thanh âm Tả Nhất vang lên, "Thúy Hoa, đi phòng của giáo chủ."

Trầm Mộc Bạch cho là mình phải đi hầu hạ Quân Cửu Lăng về muộn tắm rửa, không nghĩ tới sau khi đi vào, đối phương đã đổi lại áo trong ngồi ở trên giường, nhìn nhìn lại thùng tắm bên kia, rõ ràng đã tắm xong.

Thấy cô tiến đến, Quân Cửu Lăng thản nhiên nói, "Lại đây."

Trầm Mộc Bạch mặc dù trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn là thuận theo đi tới, "Giáo chủ."

Đợi cô đi vào, Quân Cửu Lăng dùng một loại giọng nói bình thản như muốn ăn cơm, "Thay bản giáo chủ làm ấm giường."

Trầm Mộc Bạch, "..."

Thấy cô bất động thật lâu, Quân Cửu Lăng thần sắc không vui nói, "Còn đứng làm cái gì?"

Trầm Mộc Bạch khổ sở "Giáo chủ, như vậy không tốt đâu." Dù sao trước đó từng bị vết xe đổ đạp xuống giường.

Quân Cửu Lăng lại là cười lạnh một tiếng, "Ta đối với ngươi một nữ nhân muốn ngực không ngực muốn dáng người không dáng người không hứng thú."

Trầm Mộc Bạch, "..."

Dùng thân người công kích quá đáng nha.

Rõ ràng hiểu sai là bản thân Quân Cửu Lăng, Trầm Mộc Bạch ủy ủy khuất khuất lên giường thay hắn sưởi ấm giường.

Cô ở nơi này trên giường lớn lăn trong chốc lát, ngẩng đầu hỏi, "Giáo chủ, được chưa?"

Quân Cửu Lăng dùng ánh mắt ngớ ngẩn nhìn cô.

"Nằm ở đó ngoan ngoãn không nên động."

Trầm Mộc Bạch lăn vào, sau đó nằm thẳng ở nơi đó.

Quân Cửu Lăng vành môi có chút nhấc lên.

Một tảng lớn bóng tối rơi xuống, thời điểm Trầm Mộc Bạch kịp phản ứng, Quân Cửu Lăng mặt gần trong gang tấc, hai người khoảng cách rất gần, hơi thở đối phương phun trên mặt cô, lông mi có chút ngứa, Trầm Mộc Bạch không khỏi trừng mắt nhìn.

"Giáo chủ?"

Quân Cửu Lăng trên mặt tuấn mỹ đến cực điểm không có vẻ mặt gì, con ngươi hẹp dài thâm thúy giống như bóng đêm đồng dạng đen đặc.

Trầm Mộc Bạch lúc này mới cảm giác tựa hồ bầu không khí có cái gì rất không đúng, cô không khỏi khẩn trương lên, dò xét tính mở miệng nói, "Giáo chủ?"

Quân Cửu Lăng không để ý đến cô cũng không có trả lời cô, đôi tròng mắt kia cứ như vậy nhìn chằm chằm cô, cứ như vậy càng đến càng gần.

Trầm Mộc Bạch thân thể cương cứng, lại cảm thấy lấy tính tình Quân Cửu Lăng không thể đối với cô làm ra loại chuyện này, nhưng là theo hơi thở đối phương càng ngày càng gần, thế là nhịn không được nhắm mắt lại, "Giáo chủ! Nam nữ thụ thụ bất thân!"

Cái hôn trong tưởng tượng không có rơi xuống, cô mở to mắt, nhìn thấy Quân Cửu Lăng khuôn mặt tuấn mỹ không thể bắt bẻ trên mặt có một loại biểu cảm khó nói lên lời, thấy cô nhìn sang, nhíu nhíu mày nói, "Ngươi hôm nay ăn cái gì?"

Trầm Mộc Bạch vô tội nháy nháy mắt, "Không có gì."

Quân Cửu Lăng cười lạnh một tiếng.

Trầm Mộc Bạch đành phải chi tiết đưa tới, "Hỗn độn, bánh rán, bánh đậu ngọt, nem rán, mì mùa xuân, đậu hũ thối.."

Quân Cửu Lăng lạnh lùng nhìn cô, "Về sau nếu để cho ta phát hiện ngươi ăn một lần đậu hũ thối, ta liền cắt chân ngươi."

Trầm Mộc Bạch có thể ủy khuất, "Đậu hũ thối ăn rất ngon đấy, hơn nữa cũng không phải rất thúi nha, ta trở về đều đã súc miệng."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi