MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Trầm Mộc Bạch tự nhiên không biết Quân Cửu Lăng bệnh đã khỏi rồi, thấy hắn không nói lời nào cho rằng hắn lại nháo, chỉ có thể hò hét nói, "A Lăng ngoan, chúng ta không nói cái này."

Quân Cửu Lăng nghe lời cô nói, trong lồng ngực chua xót ngăn không được dâng lên, nhưng là hắn lại không thể lộ ra ngoài, chỉ có thể tiếp tục ngụy trang.

Thế là chua bên trong mang theo ngọt, trong ngọt mang theo chua nói, "Bạch Bạch, ta đêm nay muốn ngủ cùng ngươi."

Trầm Mộc Bạch nghe lời này một cái, vội vàng nói, "Không thể!"

Quân Cửu Lăng mím môi "Vì sao?"

Trầm Mộc Bạch thấy hắn lại tùy hứng, đau đầu nói, "Chúng ta không phải ước định xong rồi sao, ngươi còn như vậy ta liền tức giận."

Nếu là ngày trước, Quân Cửu Lăng lúc này đã thỏa hiệp, nhưng là hiện nay lại là dùng cặp mắt kia bướng bỉnh nhìn chằm chằm cô.

"Làm nương tử của ta, cùng ta ngủ, chọn một."

Trầm Mộc Bạch, "..."

Quân Cửu Lăng chăm chú nhìn cô không dời.

Trầm Mộc Bạch trong lòng có vô số ahihi muốn nói, nhưng là cô lại không thể đem người đuổi đi, giằng co trong chốc lát, liền bất đắc dĩ thỏa hiệp, "Được được, chỉ cho phép một đêm."

Về phần ngày mai sẽ phát sinh cái gì, mai rồi nói sau, cùng lắm thì lại bị hiểu lầm một lần, dù sao tình huống đã không thể lại hỏng bét.

Quân Cửu Lăng trong lòng ứa ra chua xót, nhưng là lại không thể không lợi dụng cái tính tình này đến thân cận thiếu nữ, chỉ có thể sau lưng nghiến răng nghiến lợi.

Hai người vùi thành một khối, Quân Cửu Lăng ôm thật chặt eo cô, khí tức thuộc về phái nam tựa hồ cả người cô đều bao lại, Trầm Mộc Bạch cảm nhận được đối phương ấm áp hô hấp phất qua cái cổ cô, không hiểu sao lại cảm thấy có chút không được tự nhiên.

"Đừng nhúc nhích." Quân Cửu Lăng thanh âm trầm thấp từ phía sau truyền đến, mang theo một chút kiềm chế ẩn nhẫn.

Trầm Mộc Bạch cảm nhận được một vật cứng chống đỡ cô, cảm thấy rất là xấu hổ, mặt mo đều nóng.

Trong nội tâm cô loạn thất bát tao nghĩ một chút, phát hiện Quân Cửu Lăng chỉ là yên tĩnh ôm cô, không có cử động khác, chậm rãi thở phào một hơi, yên lòng, chỉ coi đối phương là thân thể phản ứng tự nhiên, trên thực tế cái gì cũng không hiểu.

Cho nên nói ngốc bạch ngọt ngu xuẩn thì là ngốc bạch ngọt ngu xuẩn, vĩnh viễn học không được giáo huấn.

Buồn ngủ đánh tới trong một chớp mắt, Trầm Mộc Bạch lại nhịn không được ngủ thiếp đi.

Vốn cho là một giấc này sẽ ngủ đến trời sáng, cách hừng đông còn có một đoạn thời gian, Trầm Mộc Bạch bị khát tỉnh.

Cô đứng dậy, phát hiện Quân Cửu Lăng bên người không thấy đâu.

Rót cho mình một ly trà, Trầm Mộc Bạch uống xuống, trong đầu lại là nghĩ đến việc đối phương sẽ đi chỗ nào.

Cô đi tới cửa bên ngoài dò xét tính gọi một tiếng, "Xuân Hoa?"

Tiếng nói lớn tiếng thuộc về Vũ Nhị vang lên, "Phu nhân có chuyện gì sao?"

Trầm Mộc Bạch trong lòng ẩn ẩn có một chút dự cảm, lại như cũ muốn tin tưởng.

Thẳng đến lúc cô lần nữa nằm dài trên giường, tiếng thấp giọng nói chuyện thuộc về Vũ Nhị cùng Quân Cửu Lăng truyền đến, ngay sau đó là cửa bị mở ra.

Trầm Mộc Bạch hô hấp loạn trong một cái chớp mắt, cố gắng trấn định nhắm mắt lại.

Một thân thể lửa nóng cường tráng đi lên, Quân Cửu Lăng bàn tay lớn kia che ở trên tóc mềm mại của cô.

Trầm Mộc Bạch lại cũng không giả bộ được, mở miệng nói, "Giáo chủ?"

Quân Cửu Lăng dưới tay ngừng một lát, dùng tiếng nói trầm thấp nặng nề đáp lại một tiếng.

Trầm Mộc Bạch mở mắt, "Ngươi.. khỏi rồi?"

Quân Cửu Lăng thản nhiên nói, "Ừ."

Trầm Mộc Bạch không nói ra được cảm giác trong lòng lúc này, chỉ là nhạt nhẽo nói, "..."

Hai người trầm mặc một lúc.

Quân Cửu Lăng giữ im lặng đem cô cả người ôm lại, sau đó thấp giọng nói, "Ngủ đi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi