MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Trầm Mộc Bạch nháy nháy mắt, "Kỳ thật tớ nhìn thấy đầu tiên là giáo viên."

An Tử Dục đáy mắt mang theo một chút bất đắc dĩ, vuốt vuốt đầu cô.

Nữ sinh lặng im một mảnh, con mắt nhìn chằm chằm hai người này, tan nát cõi lòng một mảng lớn.

Có người xoa xoa hỏi, "Nữ sinh này ai vậy."

"Giang Lạc Lạc nha, là thanh mai trong truyền thuyết kia."

"Oa oa oa, bọn họ có phải hay không cùng kết giao."

"Không có chứ, chỉ là quan hệ tốt mà thôi, cũng không có kết giao."

"Nghe nói nam thần chỉ coi cô ấy là em gái, Giang Lạc Lạc cũng chỉ đem nam thần làm anh trai, các cậu không phải mù đó chứ?"

Trong nháy mắt, lại có một bộ phận nữ sinh trong lòng tro tàn lại cháy.

Nói thì nói thế, nhưng là có chút nữ sinh có ánh mắt lập tức liền nghỉ tâm tư, ha ha, có cái nam sinh nào xem đối phương là em gái sẽ dùng ánh mắt cùng ngữ khí ôn nhu như vậy.

Khoảng cách thi đấu 1500 mét còn có một đoạn thời gian, Trầm Mộc Bạch nhìn vật trên tay những nữ sinh khác, nghĩ thầm bản thân muốn hay không cũng mua chút, liền nghe được tiểu nam chính nói với cô, "Lạc Lạc, có thể ngồi cùng tớ một lúc không?"

Trầm Mộc Bạch nhẹ gật đầu, có chút lo lắng nói, "Đợi chút nữa còn có thi đấu 1500 mét, cậu được không?"

An Tử Dục hơi câu lên khóe môi, trong mắt mang theo một chút ý cười chế nhạo, "Lạc Lạc, không được nghi ngờ năng lực nam nhân."

Trầm Mộc Bạch mặt đỏ lên, yên lặng trừng mắt tiểu nam chính, nghĩ thầm, tên này từ lúc nào học được giọng lưu manh như vậy.

Hai người ngồi yên lặng trong một giây lát, Trầm Mộc Bạch nói, "Tớ đi quầy bán quà vặt mua cho cậu nước còn có khăn mặt."

An Tử Dục mỉm cười nhìn cô, ngữ khí ôn hòa, "Được."

Sau khi từ căng tin mua nước còn có khăn mặt, thi đấu đã không sai biệt lắm bắt đầu rồi, tiểu nam chính đã bắt đầu đi làm nóng người, thấy cô đi tới, trên mặt trồi lên một vòng nụ cười nhu hòa.

Nữ sinh bên người không biết hắn lại nhìn ai, nguyên một đám tưởng rằng lại nhìn bản thân, tiếng kêu hoa si càng lúc càng lớn.

Có nam sinh cao cao đẹp trai giống như là trong đám người nhìn thấy cái gì, dừng lại động tác làm nóng người, vươn tay hướng về bên này lớn tiếng kêu lên, "Giang Lạc Lạc!"

Trầm Mộc Bạch ngẩn người, nhìn sang, phát hiện đối phương có chút nhìn quen mắt, tựa như là nam sinh lần trước ngăn lại bản thân tỏ tình kia.

Đối phương phát giác được ánh mắt cô nhìn sang, trên mặt tuấn lãng lộ ra một cái nụ cười vui vẻ, lần nữa lớn tiếng kêu lên, "Giang Lạc Lạc! Tớ lấy thứ nhất cho cậu xem!"

Trong đám người phát ra từng đợt ầm ĩ, không một phút đồng hồ, Trầm Mộc Bạch lập tức thành tiêu điểm chú ý.

Nữ sinh bên cạnh thấp giọng thảo luận nói, "Đây không phải là nam thần Lý Lệ lớp (bảy) sao? Thì ra người cậu ấy thích là Giang Lạc Lạc."

"Khoảng cách nhìn gần, Giang Lạc Lạc rất xinh đẹp nha, tớ cảm thấy so với kia cái Doãn Thiên Hạ dễ nhìn hơn nhiều."

"Nghe nói Doãn Thiên Hạ đối với An Tử Dục có ý."

Trầm Mộc Bạch kéo ra khóe miệng, cô cũng chỉ là muốn im lặng xem thi đấu mà thôi.

Ánh mắt có chút dừng lại, An Tử Dục đem ánh mắt phóng tới trên người nam sinh, rủ xuống đôi mắt, che đậy kín thần sắc bên trong nổi lên u ám, câu lên khóe môi, phát ra một cái cười lạnh im ắng.

Thi đấu một ngàn năm trăm mét khảo nghiệm càng nhiều là sức chịu đựng cùng thể lực, có rất nhiều người ngay từ đầu đã lựa chọn toàn lực, thời điểm cuối cùng bắt đầu lực bất tòng tâm, cho nên ở nơi này một cái hạng mục thi đấu, còn thật là khó khăn nói nắm vững kỹ xảo.

Tiếng súng vang lên một khắc này, tất cả tuyển thủ thi đấu liền xông ra ngoài.

An Tử Dục thân ảnh là dễ thấy nhất, dù sao lúc trước hắn thắng nổi thi đấu 100 mét, lại thêm cái chức vị nam thần này, nhận chú ý càng nhiều hơn một chút.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi