Đối mặt Cố Tiểu Thâm này, kế hoạch trước đó của Thẩm Thanh Huyền phá sản hoàn toàn, một cái cũng đừng mong làm.
Gì mà câu dẫn, gì mà làm nhiệm vụ từ hai mươi mốt tới hai mươi bốn …
Tất cả đều đừng nghĩ tới, y cũng không phải biến thái!
Hơn nữa thích này không phải chỉ thích bình thường là xong, còn phải thích theo kiểu yêu đương nữa kìa, nhưng với độ tuổi này của Cố Kiến Thâm … Nhìn sơ sơ, muốn hiểu được tình yêu cũng phải tới mười năm sau lận đó.
Thẩm Thanh Huyền giận quá sức, muốn đập đầu vào cột chết ngay rồi trực tiếp về Vạn Tú Sơn.
Thế nhưng … Cố Kiến Thâm phải làm sao đây? Y cũng không thể kéo hắn đi đập cột chết chung, thế thì cũng quá khốn nạn rồi.
Có điều suy nghĩ kỹ lại, Cố Kiến Thâm biến thành đứa trẻ cũng không tệ, dẫu sao cũng dễ dụ.
Thẩm Thanh Huyền quyết định trước tiên quan sát cái đã, y cúi người hành lễ.
Tiểu hoàng đế trên ngự tọa bỗng nhiên đi xuống, long bào kim sắc ôm lấy tiểu đồng trắng mịn, quả nhiên đáng yêu cực kỳ.
Hắn đến gần Thẩm Thanh Huyền, đỡ tay y nói: “Quốc sư mau đứng lên.”
Rõ ràng là giọng con nít, dù mềm mại nhưng thái độ đúng mực, xem ra được giáo dưỡng rất tốt.
Thẩm Thanh Huyền kính cẩn nói: “Đa tạ Bệ hạ.”
Tiểu hoàng đế dịu giọng nói: “Không cần giữ lễ tiết, mau mau vào chỗ đi.”
Thị nhân dẫn Thẩm Thanh Huyền nhập tọa, khi đứng dậy Thẩm Thanh Huyền nhìn thấy một vệt đỏ bừng ngay tai trái Cố Tiểu Thâm.
Đồng tử y đột nhiên co rút …
Cấm ấn? Không đúng, hẳn là bớt, sao lại có cái bớt xinh đẹp ngần này?
—— Đỏ tươi như hoa anh túc nở rộ, tô điểm trên vành tai tinh xảo, như hoa tai hồng ngọc nhỏ xinh, rơi vào trên da thịt tuyết trắng trông vô cùng bắt mắt.
Thời khắc này, Thẩm Thanh Huyền hoàn toàn không muốn đi.
Muốn xem cấm ấn của Cố Kiến Thâm, còn phải thế này thế kia, tiểu hoàng đế dễ dụ biết chừng nào? Về sau còn không phải muốn ngắm thế nào thì ngắm thế đó ư?
Thẩm Thanh Huyền nhất thời ổn định, lúc này ai cũng đừng mong đuổi y đi!
Cố Kiến Thâm ngồi xuống rồi hỏi y: “Nghe nói Bắc Địa đại hạn, nhờ có quốc sư thi pháp, thuận lợi vì bách tính cầu mưa, hóa giải thiên tai!”
Thẩm Thanh Huyền tất nhiên uyển chuyển nói: “Là phúc trạch của Bệ hạ che chở cho bách tính thiên hạ.”
Tuy Cố Kiến Thâm nhỏ tuổi, nhưng nói chuyện mạch lạc rõ ràng, rất ra dáng hoàng đế: “Tuổi trẫm vẫn còn nhỏ, sao có thể bảo vệ được vạn ngàn bách tính, vẫn nhờ có hiền thần như quốc sư, phân ưu giải nạn vì trẫm, mưu cầu phúc báo cho dân chúng.”
Thẩm Thanh Huyền trả lời: “Bệ hạ quá khen.”
Cố Kiến Thâm cất giọng: “Phúc Đạt, mang đồ ra.”
Phúc Đạt là tên lão thái giám, chỉ nghe lão đáp: “Vâng.”
Không lâu sau, lão thái giám trở về, trên tay nâng mâm, trên mâm đặt một cái ngọc như ý xinh đẹp.
Cố Kiến Thâm đi xuống, tự mình đặt ngọc như ý kia vào tay Thẩm Thanh Huyền: “Ngươi lập công lớn, mẫu hậu sẽ ban thưởng ngươi hậu hĩnh, chẳng qua trong lòng trẫm rất vui, nên cũng chuẩn bị cho ngươi một phần lễ vật.”
Thẩm Thanh Huyền lập tức nói cảm tạ: “Thần tạ ơn ân điển của Bệ hạ.”
Cố Kiến Thâm dìu y dậy, bên trong đôi mắt đen láy sáng ngời có tí trẻ con: “Sao bây giờ quốc sư lại tỏ ra xa lạ với trẫm?”
Thẩm Thanh Huyền không nắm chắc lời này của hắn có ý gì, có điều khóe mắt nhìn sang tiểu hoàng đế, hình như hắn hơi ỷ lại y thì phải?
Lại nhớ trước khi nhập thế Cố Kiến Thâm có nói “Ta là người gần gũi với ngươi” … Chẳng lẽ lúc trước quốc sư này có quan hệ riêng tư với tiểu hoàng đế?
Ngược lại cũng có khả năng lắm, khi tiên hoàng còn tại vị, Tần Thanh rất được sủng ái, thường xuyên ra vào cung đình, tiểu hoàng đế là con trai độc nhất của tiên hoàng, tất nhiên có cơ hội gặp gỡ Tần Thanh.
Thẩm Thanh Huyền thử thăm dò nói: “Quân thần có khác biệt, thần không dám thất lễ.”
Tiểu hoàng đế nở nụ cười, trong đôi mắt đẹp đẽ mang theo cô đơn: “Ngay cả Tần ca ca cũng không bằng lòng gần gũi với Thâm Nhi ư?”
Lời này làm tim Thẩm Thanh Huyền nhảy dựng.
Lòng tin rất lớn, xem ra trước đây quả nhiên Tần Thanh và tiểu hoàng đế có quan hệ riêng tư, hơn nữa cách gọi này … Tần Thanh trước kia quả nhiên kiêu ngạo, dám để hoàng tử xưng hô như thế với hắn.
Thẩm Thanh Huyền cúi đầu nói: “Bây giờ không so được ngày xưa, mong Bệ hạ thứ lỗi, nhưng tâm ý của thần, chắc chắn sẽ không thay đổi mảy may.”
Tuy nghe có vẻ ậm ờ, nhưng tiểu hoàng đế lại rất vui, chỉ thấy hắn nhoẻn miệng cười, giọng nói tăng thêm ý thân thiết: “Vậy ngươi có thể thường xuyên tới thăm ta … thăm trẫm không.”
Thẩm Thanh Huyền bị nụ cười này của hắn làm cho lòng mềm nhũn.
Dù sao cũng là trẻ con, còn nhỏ mà đã lên ngôi, chắc chắn trong lòng bất an đến nhường nào, thấy người quen thuộc trước đó nên muốn gần gũi.
Như thế cũng không tệ lắm, Thẩm Thanh Huyền nghĩ, ngược lại y cũng muốn giữ quan hệ tốt với hắn.
Tuy nhiệm vụ “thích” chỉ có thể để sau này lại bàn, nhưng trước tiên gần gũi sẽ không có hại.
Hơn nữa, Thẩm Thanh Huyền vẫn lo cho an nguy của Cố Kiến Thâm. Bây giờ hắn là một đứa trẻ nhỏ yếu, còn là bé con vừa trải qua tang thương ôm khối vàng, trước tiên phải làm cho hắn khỏe mạnh trưởng thành mới được.
Thẩm Thanh Huyền dịu giọng nói: “Chỉ cần Bệ hạ cho gọi, thần tất nhiên sẽ thường đến thăm ngài.”
Cố Tiểu Thâm mím môi, rất chi là vui vẻ: “Quốc sư, ngươi có thể nói ta nghe ngươi cầu mưa như thế nào không?”
Thẩm Thanh Huyền khẽ mỉm cười, tỉ mỉ kể hắn nghe quá trình cầu mưa.
Y nói, hắn nghe, qua một hồi, Thẩm Thanh Huyền cảm thấy tâm trạng rất tốt.
Thì ra Cố Kiến Thâm mất ký ức là thế này sao, thì ra Cố Kiến Thâm nho nhỏ lại đáng yêu tới thế.
Thực ra Thẩm Thanh Huyền không thích trẻ con lắm, y không hiểu nổi tư duy bọn nó, không biết dỗ chúng cũng không biết giao lưu, cho nên toàn là trốn tránh.
Thế nhưng Cố Tiểu Thâm bảy tám tuổi này lại ngoan ngoãn vô cùng, không khóc không nháo không tùy hứng, mặc dầu là đế vương cao quý, nhưng hiểu chuyện hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi khác.
Thẩm Thanh Huyền có ý định truyền chút đạo pháp cho hắn, cho nên nói vài thứ tối nghĩ khó hiểu.
Nào ngờ ngộ tính của Cố Kiến Thâm cực cao, vậy mà nhận ra, còn giục y nói kỹ hơn.
Thẩm Thanh Huyền tất nhiên nói từng cái cho hắn nghe.
Sau một canh giờ, lão thái giám kia nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, thời gian không còn sớm.”
Cố Kiến Thâm lộ vẻ mặt không muốn, nhưng không kiên trì: “Nếu đã vậy, quốc sư nên về trước đi.”
Thẩm Thanh Huyền khom người lui ra.
Ra khỏi cung, Thẩm Thanh Huyền vẫn nghĩ tới Cố Tiểu Thâm, nghĩ xem khi nào lại đến thăm hắn.
Ngọc như ý tiểu tử kia cho y, Thẩm Thanh Huyền chướng mắt, nhưng đây là đồ đương kim thánh thượng ban thưởng, y tất nhiên phải nhận, nếu ném đi hoặc làm hư thì chính là phạm tội lớn.
Thẩm Thanh Huyền còn suy xét xem làm sao tìm được cơ hội gần gũi với Cố Kiến Thâm, lại không ngờ Cố Kiến Thâm không còn ký ức vẫn thân cận với y, cách mấy ngày đã cho gọi y qua, trò chuyện tiếp cùng hắn.
Thẩm Thanh Huyền thật lòng thích tiểu hoàng đế này vô cùng, vì đây vốn là Cố Kiến Thâm, cho nên đối xử với hắn rất chân thành.
Hơn một tháng qua, hai người ngày càng thân mật, Cố Kiến Thâm nhân lúc không có ai sẽ gọi y một tiếng Tần ca ca.
Thẩm Thanh Huyền không thích nghe họ Tần này, nên nói với hắn: “Bệ hạ có thể gọi tên tự của thần.”
Mắt Cố Kiến Thâm sáng lên, hỏi y: “Có thể ư?”
Thẩm Thanh Huyền mỉm cười nói: “Là vinh hạnh của thần.”
Chỉ nghe tiểu hoàng đế dùng chất giọng mềm mại đáng yêu gọi: “Liên Hoa ca ca.”
Thẩm Thanh Huyền: “…” Lại thấy hơi vui vẻ xíu rồi.
Khụ … Chỉ mong Cố Kiến Thâm khôi phục ký ức đừng ầm ĩ với y.
Hai người quân thần ở chung rất vui vẻ, bên ngoài bỗng truyền giọng của thái giám: “Thái hậu giá lâm!”