Chỉ cần có người có hành vi gây rối sẽ kịp thời bóp ch ết trước khi xảy ra.
Nhưng vừa rồi Sở Phong đi kiểm tra thì phát hiện các thiết bị giám sát đó đã bị người động tay, biến thành bom loại nhỏ.
Vào lúc thích hợp, chỉ căn ấn chốt mở, mặc dù không đến mức cướp đi tính mạng nhưng ít ra cũng sẽ bị thương.
Hiển nhiên có kẻ đứng sau vụ này. Mục đích là phá hủy bữa tiệc đầu tư đêm nay.
Có lẽ chính là nhà họ Hồng mà Vân Thủy Dao đã nói.
“Rõ, đội trưởng”
"Trong lòng Tiểu Chu cực kỳ khinh thường, nhưng dưới sự áp bức của Vân Thủy Dao, đành phải làm theo.
Có người động tay chân, sao hẳn ta không nhìn thấy?
Một tên ẻo lả cũng dám chỉ huy hắn ta?
Nếu không phải nhà họ Vân có ơn với hắn ta, hắn ta đã đi theo bước chân của đội trưởng cũ gia nhập nhà họ Hồng.
Tiểu Chu rời đi.
Sở Phong cũng không nghĩ nhiều, cúi người định loại bỏ đình ốc của thiết bị giám sát, đột nhiên giọng nói khinh thường của Trình Lan vang lên: “Phế vật, chán sống rồi hả?”
“Chỗ anh đang đứng chỉ có gia chủ nhà họ Vân mới có thể ngồi xuống, anh chạy đến chỗ đó làm gì?"
Sở Phong nhíu mày.
Ngẩng đầu, phát hiện đám người Lạc Thi Thi đang đi về phía này.
Hân hơi do dự, từ bỏ sửa chữa linh kiện thiết bị giám sát, ngồi thẳng lưng, lạnh nhạt nói: “Tôi ngồi chỗ nào liên quan gì đến cô”
“Vừa rồi bị vả miệng vẫn chưa đủ đau?”
Nghe vậy Trình Lan vô thức che mồm lại
Cái tát vừa rồi quá mạnh, đến bây giờ vẫn còn chua xót đau đớn.
Ngay cả uống nước cũng mệt, nhớ đến cảnh vừa. nãy, cô ta lại cảm thấy vô cùng tức giận. Đang định cãi lại, Diệp Kim Long lên tiếng: “Phế vật, đừng tưởng có chút công phu mèo cào thì có thể lên mặt”
“Tao sẽ không để yên chuyện mày đánh dì Tô, trợ lý Trình và tao đâu”
“Nhưng hôm nay là tiệc đầu tư của nhà họ Vân, ở đây đều là những người nổi tiếng, quyền thế ngập trời”
“Không phải chỗ để tên vô dụng như mày ra oai”
“Biết điều thì ngoan ngoãn cút đi, nếu không...”
“Nếu không thì sao?”
Sở Phong bắt chéo chân, rót cho mình một ly trà.
Thấy bộ dạng này của hẳn, Lạc Thi Thi thất vọng thở dài: “Sở Phong, anh thật sự hết thuốc chữa."
“Bởi vì tôi ly hôn với anh, làm anh ghi hận trong lòng nên anh thích đối nghịch với tôi phải không?"
“Thật đáng tiếc, hành động này của anh không thể thương tổn được tôi, ngược lại sẽ làm hại chính mình”
“Hử?" Sở Phong nhướng mày, hỏi ngược lại: “Tôi làm hại
chính mình như thế nào?”
Nhìn bộ dạng giả ngu của hẳn, Lạc Thí Thi thở dài: “Có phải anh cảm thấy mình leo lên một cái đùi mới thì không phải sợ gì cả đúng không?”
“Có lẽ bối cảnh của người phụ nữ kia không tệ, nhưng hôm nay là tiệc đầu tư của nhà họ Vân, anh đang ngồi lên ghế ngồi của nhà họ Vân”
“Nếu bọn họ biết chuyện này, ngay cả người phụ nữ kia cũng không cứu được anh."
“Diệp thiếu có lòng nhắc nhở anh, sao anh lại không biết tốt xấu vậy chứ?"
Tôi không biết tốt xấu?
Cũng đúng.
Nếu không phải mắt hắn bị mù, coi nhà họ Lạc trở. thành gia đình thứ hai, hẳn sẽ không dốc toàn lực trợ giúp bọn họ.
Bây giờ bọn họ ngày càng tốt, lại ngại chính mình là trói buộc, muốn đá văng ra.
Hắn không chỉ không biết tốt xấu.
Còn có mắt không tròng!
“Chuyện của tôi liên quan gì đến mấy người”
Sở Phong lạnh lùng nói: "Tôi ngồi ở chỗ này, nhà họ Vân cũng sẽ không để ý”
“Dù để ý cũng là chuyện của tôi, bắt chó đi cày xen vào việc người khác..”
“Phế vật!"
Còn chưa nói xong, Diệp Kim Long rít gào: "Mày dám mắng Thi Thi nhà tao, ăn gan hùm mật gấu hả?”
“Tao biết mày có chút võ, bây giờ tao lại đang bị thương nên không muốn nhiều lời với mày”
“Tao chỉ hỏi mày, mày có đi hay không?”
Sở Phong uống một hớp trà, lạnh nhạt nói: “Không đi”
“Được, mày được lắm.”
“Mày chờ đó, tao sẽ gọi vệ sĩ đến đánh mày một trận rồi nói tiếp!”
Nói xong, Diệp Kim Long gân cổ hô to.
Lạc Thi Thi thở dài nói: “Sở Phong, sao anh lại ngoan cố như vậy nhỉ?”
“Đây là chỗ ngồi của nhà họ Vân, anh nhanh rời khỏi đây đi!”
“Đừng tưởng có người phụ nữ kia chống lưng thì anh có thể làm bừa”
“Nói thật cho anh biết, bởi vì chuyện vừa rồi, Diệp. thiếu đã tiêu tiền mua vệ sĩ, nói muốn đánh anh một trận, nếu anh còn không biết điều tôi cũng không giúp.
được anh!”
Trình Lan khinh thường nói: "Tổng giám đốc Lạc, đừng để ý đến anh ta!"
“Không cho tên phế vật này một bài học, anh ta sẽ không biết trời cao đất rộng!”
“Tốt nhất đánh nửa sống nửa chết, xả giận cho. dì!"
Đối mặt với sự khuyên can và khinh thường của hai người, Sở Phong vẫn rất ung dung ngồi ngay ngắn. trên ghế uống trà.
“Đây"
“Là thứ này!"
“Một kẻ bất lực chỉ biết ăn cơm mềm lại dám ngồi xuống vị trí của nhà họ Vân”
“Mấy người nhanh đuổi tên đó đi, tốt nhất tẩn cho tên đó một trận, vừa rồi hắn ta còn nói không chỉ muốn ngồi ở đây, còn muốn ngồi đây ăn cơm." Rất nhanh.
Diệp Kim Long đã gọi hai vệ sĩ đã được tiêu tiền thu mua đến.
Mục đích rất rõ rằng, muốn đuổi hẳn đi, kéo ra ngoài tẩn một trận.
Đánh càng thảm càng được thưởng nhiều.
“Ăn gan hùm mật gấu, dám tự ý ngồi lên vị trí của nhà họ Vân”
“Diệp thiếu yên tâm, anh em chúng tôi sẽ dạy bảo tên đó thật tốt.”
Hai tên vệ sĩ thu tiền vỗ ngực đảm bảo, chạy về phía Sở Phong.
Diệp Kim Long vô cùng đắc ý!
Lạc Thi Thị thì thở dài, chính mình đã cố hết sức, nhưng hân lại không biết lòng người tốt.
Để hắn ăn đau chữa thói không coi ai ra gì!
Bọn họ cho rằng có vệ sĩ ra mặt, chắc chắn Sở Phong sẽ bị dạy dỗ một trận, nhưng không ngờ khi hai vệ sĩ kia nhìn thấy Sở Phong lại dừng lại!
Hai người nhìn nhau, sau đó sợ hãi hô to: “Đội trưởng, sao anh lại ở đây?"