THÂM CUNG HỖN LOẠN


Edit: Thảo Hoàng quý phi

Beta: Nu Thục tần
Hoàng đế là người biết tự khống chế bản thân, quy củ đã định ra thì không thay đổi. Khi còn nhỏ, một lần luyện quyền cước trong sân phơi vải, hắn không cẩn thận làm mắt bị thương, bởi vậy đọc sách cũng vậy, phê duyệt tấu chương cũng thế, đều có canh giờ nhất định.
Anh Minh hồi bẩm lên trên, hắn nghe thấy bèn gấp sách, dựa lưng vào đệm gấm nhắm mắt dưỡng thần. Ánh nắng xuân ấm áp bao quanh ngũ quan của hắn. Thật kỳ quái, bộ dáng hắn nhắm mắt cũng không ai bì nổi. Hơi hơi giương cằm, là vẻ mặt kiêu ngạo mà đám vương công hoàng thân quốc thích không thể có, cũng không dám có.
Ở chung một phòng với người như vậy là một việc khổ sai đối với Anh Minh. Nội tâm nàng chán ghét hắn, con người chính là như vậy, một khi ngươi không thích ai, ngay cả hắn thở thôi ngươi cũng thấy chướng mắt. Hiện giờ trà đã dâng xong, hương cũng đốt xong rồi, dường như nàng không còn lý do gì để tiếp tục ở lại.
Nàng lặng lẽ lui ra ngoài, không màng ánh mắt soi mói của Mễ ma ma, một mạch lui ra ngoài. Mễ ma ma có vẻ hết cách với nàng: "Sao cô nương không ở cạnh Vạn tuế gia thêm, đề phòng ngài ấy có chỉ thị gì, cô nương còn mau chóng thực hiện."
Anh Minh rất xấu hổ: "Ma ma, hầu hạ ngự tiền đều có người ngự tiền. Ta mới ngày đầu vào cung, quy củ trong cung còn chưa rõ, chân tay lại vụng về, lỡ như thất nghi trước mặt Vạn tuế gia thì sợ là mặt mũi trong nhà đều bị ta làm mất hết."
Mễ ma ma trực tiếp thở dài: "Chẳng ai trời sinh đã biết làm việc, rèn luyện mấy lần tự nhiên sẽ biết. Vạn tuế gia không phải chủ tử hà khắc, tuyệt đối sẽ không khó dễ ngài. Không phải lúc trước Thái hoàng Thái hậu đã giao phó với ngài, muốn ngài đến ngự tiền sao? Lúc này Vạn tuế gia tới là cơ hội tốt, ngài không muốn trở nên nổi bật, tương lai làm vinh quang gia tộc à?"
Điều này nàng thật sự chưa bao giờ nghĩ tới nhưng lại không tiện nói thẳng ra, chỉ thẹn thùng mỉm cười.

A mã nàng làm quan ngần ấy năm, từ lúc nhỏ nàng đã quan sát thái độ xử thế của ông ấy, cuối cùng tổng kết ra một đạo lý: làm quan giống như nhào bột, bột nhiều thêm nước, nước nhiều thêm bột. Vinh quang gia tộc tất nhiên tốt nhưng nếu trong quá trình đó phải chịu nguy hiểm thì không cần cũng được. Trước kia nàng không tán đồng chủ trương của a mã lắm, hiện tại bản thân lâm vào tình cảnh này mới phát hiện nó có một lý lẽ khác. Chỗ tốt thăng tiến để cho người khác đi đến đi, nàng bảo vệ địa bàn của chính mình là đã cảm thấy không tồi.
Nhìn kỹ gương mặt này của nàng vẫn còn là một đứa trẻ, Mễ ma ma nhìn hồi lâu, lại phát hiện ra mình không thể giận nổi, thậm chí còn bị nàng ấy chọc cười.
"Đừng đứng ngây ra đó." Mễ ma ma nói: "Còn không vào đi."
Anh Minh không tình nguyện lắm: "Ngài muốn ta và Vạn tuế gia nói chuyện với nhau, nhưng ngài ấy không để ý tới ta, ta cũng không có cách nào."
Mễ ma ma đi vào trong ngó một cái, Hoàng đế còn đang tĩnh dưỡng thân mình, nhìn dáng vẻ này là không có ý gì với nàng. Vậy thì khó khăn rồi, cứ thế mãi đừng lại giống như Tiên Hoàng hậu nha, đầu tiên là không thèm nhìn mặt nhau, càng về sau càng lạnh nhạt, đến cuối cùng nhìn nhau không vừa mắt, vừa nhìn thấy bóng người đã đau đầu.
Mễ ma ma tính toán lại cố gắng khuyên nàng một phen: "Ngài phải bắt chuyện với Hoàng thượng, tính Hoàng thượng lạnh nhạt, người phía dưới phải linh hoạt một chút. Tương lai nếu ngài thật sự vào Càn Thanh cung hầu hạ, chủ tử không để ý tới ta, ta cũng không để ý tới hắn, vậy thì không được."
Đối sách của Anh Minh rất đơn giản: "Ta đây vẫn nên hầu hạ Lão phật gia đi. Về sau ta bái sư học chơi mạt chược, học xong giúp Lão phật gia thắng nhiều tiền hơn, ngài thấy như vậy được không?"
Được cái gì mà được, đương nhiên không được, đến Thái hoàng Thái hậu trong phòng cũng không nghe nổi nữa, đi ra cố ý hỏi: "Hoàng đế có tới không?"
Mọi người vội đi đón chào, Mễ ma ma nói: "Sớm đã tới rồi ạ, chỉ là không muốn quấy rầy làm Lão phật gia tỉnh mộng, nên Hoàng thượng đã tự mình ở noãn các đọc sách."

Tuy noãn các là một gian nhà độc lập nhưng vẫn liên thông với phòng bên chính điện. Lúc này cao giọng nói chuyện, hắn ở bên kia lập tức nghe thấy. Mễ ma ma mới bẩm báo xong, Hoàng đế đã tới noãn các, hành lễ nói: "Tôn nhi tới sớm, đúng lúc gặp Hoàng tổ mẫu nghỉ ngơi. Là tôn nhi không cho ma ma thông truyền, định chờ bữa tối chuẩn bị xong mới mời Hoàng tổ mẫu dậy dùng bữa."
Thái hoàng Thái hậu cười nói: "Làm khó ngươi một mình đọc sách ở noãn các. Nếu tới sớm thì truyền rượu thiện lên đi, ta cũng hơi đói bụng rồi."
Kế hoạch chuồn đi của Anh Minh xem ra thất bại, nếu Thái hoàng Thái hậu đã dậy, nàng cũng không thể tự mình tránh đi.
Vẫn đi vào noãn các, trong noãn các ánh sáng tốt, Thái hoàng Thái hậu cũng không quên dặn dò truyền người hát xướng tới: "Chờ Thái hậu và Quý thái phi tới chúng ta lại bày bàn tiệc mới."
Rượu thiện là bữa điểm tâm nhỏ giữa hai bữa ăn, coi như là bữa phụ không chính thức. Người ở đâu thì đặt bàn tròn ở đó, phòng ăn đưa chút trái cây điểm tâm và một bầu rượu nhỏ để lót dạ dày là chính. Hoàng đế cực hiếu thuận, lúc trước Tiên đế băng hà, Thái hậu lại gặp chuyện là rối loạn, Hoàng đế hoàn toàn dựa vào Lão phật gia lo liệu mới có ngày hôm nay. Giống như con cháu nhà bình thường, Hoàng đế đỡ Thái hoàng Thái hậu ngồi xuống giường sưởi còn mình đứng bên cạnh. Thái giám hầu dùng bữa khom người trình từng món trong mâm lên. Hắn tự tay tiếp lấy, đặt từng món trước mặt Thái hoàng Thái hậu.
Người tôn quý đứng trên vạn người phụng dưỡng dưới gối tổ mẫu đặc biệt tận tâm, thái độ và động tác kia quả thực làm người ta lầm tưởng thiên gia cũng có tình thân. Đương nhiên hẳn là vẫn có tình thân nhưng chỉ giới hạn khi không có lợi ích xung đột quan hệ huyết thống thôi. Anh Minh đứng bên cạnh, nhìn các kiểu mứt hoa quả, bánh trái, tổ yến bày đầy mặt bàn. Thái hoàng Thái hậu bảo Hoàng đế ngồi, lại quay đầu nhìn nàng, vẫy tay nói: "Anh Minh, ngươi cũng ngồi xuống đi."
Ánh mắt như gió thoảng của Hoàng đế nhìn sang nàng, trong lòng Anh Minh giật thót một cái, khom người nói: "Tạ Lão phật gia, nô tỳ không dám ngồi cạnh Lão phật gia và Hoàng thượng. Nô tỳ sẽ đứng đây hầu hạ Lão phật gia và Hoàng thượng dùng bữa."
Một người là Kế Hậu tương lai, để nàng đứng hầu hạ thật không hợp lý. Phải điều chỉnh lập quy củ với con dâu mới qua cửa, đó là chuyện trong dân gian thôi, Hoàng hậu phi tần trong cung, cho dù không được sủng ái nhưng đều phải giữ thể diện cho các nàng, đây không riêng vì các nàng mà cũng là vì toàn bộ hoàng gia.
Thái hoàng Thái hậu chỉ cười một tiếng: "Ngươi là khách ta mời vào cung, không phải nha đầu tuyển tú vào cung hầu hạ chủ tử, không thể có chuyện để khách đứng được."

Anh Minh rất do dự, lời Thái hoàng Thái hậu không thể cãi, nhưng ngồi cùng bàn với Hoàng đế... nàng không có lá gan này, cũng không tình nguyện. Cuối cùng vẫn là Hoàng đế lên tiếng: "Nếu Thái hoàng Thái hậu bảo ngươi ngồi, vậy ngươi cứ ngồi đi."
Còn có thể thế nào nữa, lập tức tạ ơn. Nàng nhún người nói vâng, Thước Ấn dọn ghế con tới, nàng thật cẩn thận ngồi xuống bên cạnh.
Thái hoàng Thái hậu thích ăn rượu đánh tô lạc, giã hạnh nhân tươi thành nước, thêm sữa dê và rượu gạo trộn đều, chưng bằng nồi cách thủy, chưng tới khi tô lạc mềm mịn, lại rắc thêm hoa quế và quả khô, đó là phương pháp nấu ăn chỉ có ở quê nhà bà ấy.
"Nếm thử đi", Thái hoàng Thái hậu cười nói với Anh Minh: "Bộ lạc Sát Cáp Nhĩ chúng ta phải có tiệc mừng mới có thể ăn món tô lạc này, cũng vì ta thích nên Thọ Thiện phòng thường chuẩn bị món này. Tổ tiên Ngạc Kỳ thị ở Ô Lương Hải, thói quen ăn uống không giống với chúng ta, ngươi thử xem ăn có quen không?"
Anh Minh nâng chén tạ ơn: "Tuy tới từ Ô Lương Hải nhưng nhập quan đã nhiều năm, thói quen ăn uống trong nhà cũng giống như bên ngoài." Nói rồi nàng lấy muỗng bạc múc một miếng, một tay che miệng, cười nói đánh giá: "Mùi vị này thật vi diệu, bỏ thêm rượu nhưng không hề nồng, rất ngon miệng. Sau này nô tỳ ở chỗ Lão phật gia mở mang thêm kiến thức, chả trách ngạch nương nô tỳ nói nô tỳ có lộc ăn, đi đâu cũng không lo không có ăn."
Nàng thuận theo ý Thái hoàng Thái hậu, nói khiến cho lão bà bà vui vẻ nhưng chưa chắc Hoàng đế thấy thích. Thái hoàng Thái hậu nói: "Ngươi chưa được ăn qua đồ ăn của Ngự Thiện phòng, vịt bát bảo treo lò nướng của chỗ đó mới là phải trầm trồ khen ngợi, không tin ngươi hỏi Hoàng đế xem."
Bảo nàng hỏi Hoàng đế, tất nhiên nàng không dám hỏi, Hoàng đế lại không thể không tiếp lời Thái hoàng Thái hậu, đáp vâng: "Hoàng tổ mẫu thích, lúc này lại sai người đưa tới đây."
Thái hoàng Thái hậu lắc đầu: "Ta ăn nhiều rồi nên cũng không hiếm lạ, chỉ là nói cho Anh Minh nghe một chút thôi. Vịt nướng phải ăn ngay mới ngon, về sau lại chờ Anh Minh tới, thưởng nàng ấy một con nếm thử cũng được."
Hoàng đế nói vâng, nhẹ nhàng liếc nhìn người đối diện một cái, tựa như đang nhìn một hộp đồ ăn di động.
Đề tài nói chuyện xoay quanh việc ăn uống, Anh Minh cũng không hiểu rõ lắm, đại khái là bởi vì không khí quá nặng nề, Thái hoàng Thái hậu muốn dùng mọi cách chu toàn. Bất đắc dĩ Hoàng đế và nàng đều mang theo tâm tư khác nhau, đến cuối cùng đành phải nghe diễn.
Trong lúc quốc tang không được tấu nhạc, tiểu sinh [1] tình cảm chân thành mà cao giọng xướng: "Trầm tư thiếu niên lưu lạc, tiếng sáo nơi quan ải, khắp đường phố không có tin tức về Trụy Hồng. Mà hôm nay, phiêu bạt bao ngày, cớ gì say khướt nằm ở quầy rượu." Thật ra Anh Minh không thích nghe diễn, bởi vì nghe không hiểu cũng không rõ, ê ê a a kéo dài từng chữ cách xa nhau vạn dặm, đến tột cùng là có ý gì. Nhưng Thái hoàng Thái hậu thích nghe, nàng cũng phải giả vờ rất thưởng thức, ngồi ngay ngắn, nghiêm trang đánh giá giọng hát. Lúc Thái hoàng Thái hậu trầm trồ khen ngợi thì nàng cười tỏ vẻ tán đồng, thuận tiện lại thoáng nhìn ra bên ngoài, sao mặt trời còn chưa xuống núi, ngày thật là dài.

Nàng làm bộ làm tịch, Hoàng đế thu hết cả vào mắt, ấn tượng với nàng thật sự không thể nói là tốt. Mặc dù nam khúc này đúng là nhàm chán nhưng nếu là tâm ý của Thái hoàng Thái hậu, nàng ta nên cảm đội ơn đức. Hắn bới móc nàng bởi vì lòng cảm kích của nàng không đủ triệt để, giả vờ cũng giả không đủ giống. Còn không biết nàng cứ mãi nhìn cái gì ở chỗ hắn? Lúc trước rõ ràng mặt đầy qua loa lấy lệ, bây giờ lại nghe xướng làm gì?
Lúc này trước điện thông truyền, nói Thái hậu và Quý thái phi tới, Anh Minh vội đứng dậy đón chào. Thái hậu không nhiều lời, thấy Anh Minh hành lễ, mỉm cười giơ tay nói "Miễn lễ". Quý thái phi có vẻ thân thiện hơn chút, hơi đỡ nàng, nói: "Hôm qua Lão phật gia còn nhắc tới ngươi, sau lại nghe nói ngươi nguyện ý tiến cung hầu hạ, thật là an ủi lòng Lão phật gia. Chỉ là ngươi đến lúc này, chắc hẳn trong nhà luyến tiếc lắm?”
Anh Minh cười nói không thể nào: "Có thể hầu hạ Lão phật gia là phúc phần nô tỳ tu luyện mấy kiếp mới có được, trước khi đi trong nhà dặn dò mãi, kêu nô tỳ phải hết sức cẩn thận. Nô tỳ là người ngu ngốc vụng về, làm việc cũng không đủ thỏa đáng, may mà Lão phật gia không ghét bỏ, để nô tỳ ở lại học bản lĩnh mở mang kiến thức."
Nàng nói chuyện không kiêu ngạo, không siểm nịnh, cũng rất có đầu đuôi. Thật ra Mẫn Quý thái phi có phê bình kín đáo đối với việc nàng vào cung, vốn còn muốn quở trách đôi câu nhưng ngại Thái hậu đã ngồi xuống. Quý thái phi không có cách nào, đành phải cắt đứt câu chuyện, theo Thái hậu ngồi vào chỗ.
Lần này nhiều người, rốt cuộc cũng không cần câu nệ khúm núm như vừa rồi. Trước đây Anh Minh ở trong vòng tay cha mẹ, đến Hải gia làm khách cũng có mẹ cả bảo hộ, nàng như núp dưới cánh cha mẹ, chưa từng tự mình trải qua sóng gió.Hiện tại thế nào, dường như tất cả che chắn của nàng đều biến mất, một mình nàng lẻ loi đứng giữa cánh đồng bát ngát trong đêm tối. Đối mặt với người và chuyện, gần như không có ai thực sự bênh vực nàng, khó tránh khỏi cảm thấy cô đơn và lạc lõng.
Cũng may có Thái hậu và Quý thái phi nói chuyện với Thái hoàng Thái hậu, các bà kẻ tung người hứng, tạm thời có thể quên mất nàng. Dường như Hoàng đế phía đối diện cũng có chút thất thần, hắn nhíu mày, không biết đang suy nghĩ gì.
Thái hoàng Thái hậu cảm thấy khó có cơ hội Hoàng đế rảnh rỗi cùng dùng bữa như vậy, vì thế rượu thiện hợp lại với bữa tối thành một bữa. Các bà nói chuyện phiếm, ca kỹ hát xướng, một lần nghe hát này hát tới tận giờ Hợi.
Đêm đã khuya, Hoàng đế nên đứng dậy cáo lui, dường như Thái hoàng Thái hậu còn chìm đắm trong tin đồn thú vị ngoài cung Mẫn Quý thái phi nghe được, dặn dò Hoàng đế giữ gìn thân thể, lại nói với Anh Minh: "Ta lười đi lại, ngươi thay ta tiễn chủ tử của các ngươi. Ban đêm hơi lạnh, đừng quên mặc thêm áo rồi hãy đi."
Anh Minh nói vâng, căng da đầu nhận lấy áo choàng lụa thêu hình rồng cuộn Mễ ma ma đưa tới, thầm nghĩ lão bà bà tác hợp thật là hao tổn tâm tư. Nhưng nàng chưa từng hầu hạ nam nhân mặc áo, áo choàng này giao vào trong tay nàng thật sự quá làm khó nàng. Nàng nhìn trái nhìn phải, ngóng trông có người ngự tiền tới phụ một tay, đáng tiếc không có. Dưới hiên đèn lồng toả ánh sáng đầy đất, tất cả mọi người khoanh tay đứng như tượng đất. Nàng lại liếc về phía trước, hy vọng Hoàng đế ngại nàng ngu ngốc có thể nhận lấy áo choàng tự mình mặc vào.
Ai ngờ cái thoáng nhìn này vừa vặn đụng phải tầm mắt Hoàng đế. Vị chủ nhân thiên hạ này nhìn nàng bằng nửa con mắt, ánh mắt dưới hàng lông mi dày lộ ra vẻ khinh thường và lạnh lùng vô hạn.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi