Nhưng Âu Dương lại không có làm gian, giao dịch hai bên đã hoàn thành, quân Tống cũng quả thật lui ra phía sau hai mươi dặm. Có điều đám ngựa tán loạn này xông thẳng về phòng tuyến bên phía mình, kỵ binh kẻ địch sẽ nhân cơ hội bám sát theo đó, nói không chừng, phòng tuyến thứ nhất của Thông Châu cứ như vậy bị người khác đánh bại.
Gia Luật Đại Thạch ứng biến rất nhanh, lập tức hạ lệnh:
" Súy thủ pháo."
Dùng bạo trị bạo, một loạt uy lực không lớn, thanh âm không nhỏ, nổ mạnh, khiến ngựa hoặc quay đầu, hoặc chạy trốn. Gia Luật Đại Thạch hạ mệnh lệnh lần nữa củng cố phòng tuyến, chờ củng cố phòng tuyến xong, Gia Luật Đại Thạch đã phát hiện bi kịch của mình, hai lộ kỵ binh trái phải của người ta không phải là đến tấn công phòng tuyến của mình, mà là đi dẫn ngựa. Đáng tiếc, đại quân của Hàn Thế Trung đã bắt đầu áp gần tiếp viện, bỏ lỡ cơ hội chiến thắng. Đương nhiên cũng bỏ lỡ cơ hội lấy ngựa.
Ngựa tại sao sẽ bùng nổ chứ? Gia Luật Đại Thạch cũng có đáp án, là quân Tống giả làm người Liêu trà trộn vào hai ngàn người. Hai ngàn người là rất nhiều người, mọi người không biết lẫn nhau cũng không kỳ quái. Lại là địa bàn người ta, trong lòng tất nhiên khẩn trương. Lại thêm xua đuổi ngựa là phải tản ra, cho nên âm thầm cũng là tình huống bình thường.
Có điều đừng hiểu lầm, người đưa ra cái chủ ý này không phải là Âu Dương, mà là Hàn Thế Trung. Hắn không mong muốn kẻ địch có thêm một vạn con ngựa, vì thế Tả Tư suy nghĩ ra được cách này. Dù sao cũng không có tổn thất, rất giỏi đã đánh một đòn rồi.
Chiến tranh cũng không phải như mọi người xem phim, hai nhóm người xông vào đánh nhau, ai chết hết ai thua. Như Hàn Thế Trung phải suy nghĩ địa hình có thể triển khai đội ngũ hay không, có khả năng có kẻ địch mai phục hay không, mình có thể mai phục hay không. Lộ tuyến truy kích kẻ địch, phòng thủ lộ tuyến rút lui. Cũng chỉ có hai bên đều là dũng sĩ mới có thể dây dưa lẫn nhau, Hàn Thế Trung và Gia Luật Đại Thạch đều sẽ lợi dụng đủ mọi thủ đoạn để phá hỏng tướng lãnh tiến công của kẻ địch. Một nhóm người lao ra, người ta rút lúi chia hai đường, chia binh truy kích, người ta có phục binh chặn đường rút lui của ngươi tập kích trọng pháo, trước sau không biết rõ tình hình, cho dù phía trước biết rõ tình huống vẫn phải chuyển đến giúp đỡ phía sau. Lợi dụng lực lượng bộ phận lớn hơn đối thủ đả kích bộ phận kẻ địch yếu kém, còn phải suy nghĩ trọng điểm đả kích. Không phải là vừa xung phong, lính hậu cần mặc kệ vật tư cũng cầm vũ khí xông thẳng lên phía trước.
Cho nên Hàn Thế Trung không có tiếp tục tiến công. Nếu tiếp tục tiến công phải chiếm lĩnh một vài trận địa quan trọng, thành trấn quan trọng, yếu đạo giao thông. Như vậy mới bảo đảm kẻ địch sẽ không vòng đến phía sau mình, sẽ không để cho kẻ địch hô ứng ba góc. Hai bên vẫn là tiến hành đối nghịch, mãi đến khi có một bên bắt đầu tiến công cục bộ hoặc là rút lui.
...
Rượu an ủi nhất định là phải có, một vạn con ngựa bắt trở về bảy ngàn, cũng là một thắng lợi. Chuyện Tống Huy Tông tuy rằng rất phiền toái mọi người, nhưng tính khí vẫn rất lợi hại. Bất quá đối với Hàn Thế Trung cũng là tương đối khách khí. Cũng không phải hắn sợ Hàn Thế Trung, hắn không biết sợ, mà xác thực là thưởng thức Hàn Thế Trung. Rượu qua ba tuần đã ngâm một bài thơ, sau đó viết trên cây quạt đưa cho Hàn Thế Trung. Thơ có bi tráng da ngựa bọc thây, cũng có thu hoạch công thành danh toại.
Hàn Thế Trung giới thiệu từng người tướng lãnh dưới trướng mình cho Âu Dương và Tống Huy Tông quen biết, những người này phần lớn không có tham gia khoa cử, phần nhỏ là binh sĩ cất nhắc, một số nhỏ là hương dũng đầu nhập vào, bộ phận chủ yếu là thân quân vốn dĩ bên cạnh Hàn Thế Trung. Đây dường như là lệ cũ thành tục, nhưng Âu Dương biết rõ như vậy thật không tốt, bởi vì trong lịch sử Nhạc Phi bị giết hại cũng là bởi vì hình thức như vậy. Nhạc gia quân, nói khó nghe chút chính là quân phiệt, Nhạc Phi không phải là đang sử dụng người triều đình phái tới, mà lại đề bạt bố trí thân tín thành tướng lãnh chủ yếu. Điều này tuy rằng khiến lực gắn kết của Nhạc gia quân tăng cường, cũng bởi vì tài năng của Nhạc Phi, khiến cho lượng lớn tướng lãnh có tài cán được cất nhắc.
Nhưng như vậy lại đi ngược lại thể chế một quốc gia bình thường, quân đội bình thường, là triều đình phái người cho ngươi, ngươi từ mỗi người bọn họ lựa chọn ra cương vị tương đối quen thuộc. Chứ không phải có cương vị trống thì cất nhắc thân tín để bổ sung vào, một cấp mang một cấp, tạo thành binh không biết triều đình quốc gia, chỉ biết là đi theo lão đại đi nhầm tư tưởng. Không phải nói Hàn Thế Trung không thể cất nhắc, mà là trước khi cất nhắc phải trình báo triều đình, phái tướng lãnh bẩm triều đình lập hồ sơ, nói đó là một nhân tài gì đó. Về phần triều đình có cho ngươi hay không, hoặc là phái đến địa phương khác, là triều đình nói mới tính. Chứ không phải giống như Hàn Thế Trung, dùng quyền lợi đại soái cất nhắc trước, sau khi lên cương vị mới đưa công văn đến triều đình. Đương nhiên triều đình tạm thời sẽ không bất mãn, nhưng sau khi tạo thành quy mô, thì tương đối có thể bất mãn.
Tống Huy Tông lão luyện chính trị, nương tửu lực rất không khách khí hỏi:
" Hàn tướng quân, hơn mười tướng lĩnh này đều rất tài giỏi, điểm này ta tin tưởng. Có điều ta muốn hỏi, bên này có mấy người là quân đạo Tây Bắc, mấy người là quân đạo Vĩnh Hưng đề bạt lên?"
" Cái này... Hồi bẩm thái thượng hoàng, mạt tướng hổ thẹn đại nguyên soái, mặc dù thống lĩnh bốn lộ, nhưng..."
Hàn Thế Trung không biết nói như thế nào.
" Ngươi cảm thấy bọn họ ở với ngươi rất lâu, chịu khổ lại vất vả, vào sinh ra tử, quả thật vừa có tài năng. Cho nên đề bạt cũng là ắt hẳn. Hơn nữa ngươi cũng có quyền lợi như vậy. Ngươi chờ một chút."
Tống Huy Tông hô:
" Bây đâu."
" Có."
Ngoài phòng một thân binh ôm quyền đi vào.
" Ta hỏi ngươi."
Tống Huy Tông nói:
" Bây giờ bảo ngươi chọn, không làm binh về nhà, có được hay không?"
Thân binh sững sờ một hồi rồi nói:
" Đại nguyên soái đối với ta giống như huynh đệ, tất nhiên phải đem hết toàn lực bảo vệ đại nguyên soái."
" Đi xuống đi."
Tống Huy Tông nhìn người vài bàn lớn hỏi:
" Còn các ngươi? Các ngươi cảm kích Hàn đại nguyên soái đề bạt hay không? Từ một tiểu tướng đề bạt đến dưới trướng đại nguyên soái. Các ngươi cảm kích Hàn đại nguyên soái chứ?"
" Đương nhiên là cảm kích."
Một đám tướng lãnh không thèm suy nghĩ."
Chỉ có một tên người trẻ tuổi đứng lên ôm quyền nói:
" Mạt tướng chỉ biết nghe theo quân lệnh giết địch đền nợ nước, không biết cảm kích."
" Ngươi là..."
" Mạt tướng Ngô Lân."
Âu Dương chen vào nói:
" Ca ca ngươi có phải là phó tướng Ngô Giới quân lộ Hà Bắc không?"
" Đúng vậy."
" Ngồi xuống."
Tống Huy Tông nói:
" Hàn Thế Trung, nhiều tướng lãnh như vậy chỉ có một người phục quân lệnh, chứ không phải phục quân lệnh của Hàn Thế Trung, ngươi vui không?"