TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Điều vượt ngoài dự liệu của tôi là, tình hình của Hắc Tử không quá tồi tệ.

Gặp Hắc Tử ở sở thu thẩm huyện Thanh An, đúng là đã gặp chút trắc trở. Mặc dù Lí Kiên Vũ đã làm ở huyện Thanh An bao nhiêu năm nay, nhưng đúng như đánh giá của tôi với ông ta, nhát gan, không dám đối đầu với mọi việc. Nhân duyên cũng còn tàm tạm, nhưng đến khi thật sự cần đến, thì chẳng có ai tìm tới ông ta.

Đã gián tiếp nhờ hai người, cuối cùng đành phải gọi Chu Hậu Quần đến tiệm bán lẻ ở xã cung cấp hàng hóa trước cửa ủy ban cách mạng huyện để mua mấy chai rượu, mấy điếu thuốc, mang biếu một người phó sở trưởng họ Hầu ở sở thu thẩm, lúc này mới lén đưa tôi đi đến phòng đón tiếp của sở gặp mặt Hắc Tử. Lại còn chỉ cho phép một Tiêu Kiếm vào gặp thôi nữa chứ. Tiêu Kiếm nhất nhất muốn dẫn tôi đi cùng, sở trưởng Hầu thấy tôi còn nhỏ tuổi, thấy rằng không gây được chuyện gì, nên cũng không ngăn cản.

Tôi cứ nghĩ rằng Hắc Tử nhất định sẽ bị còng tay còng chân, ai ngờ không phải vậy.

Thế này đã tốt lắm rồi. Mặc dù trong nhà giam mọi thứ đều rất đen tối và không công bằng, nhưng một người to khỏe vạm vỡ như Hắc Tử, lúc sáng, một mình đối phó với mười mấy con dao mà không bị chém thành một hồ lô đẫm máu, chỉ dựa vào điểm này thôi, những người khác trong nhà giam cũng không dám bắt nạt anh ta.

Nửa đêm nửa hôm, Hắc Tử còn tưởng là bị thẩm tra.

Chiến thuật mệt mỏi thực ra cũng là một trong các loại hình ép cung, không chỉ có thế vô cùng lợi hại, rất nhiều người mặc dù miệng sắt nhưng trải qua mấy đên không ngừng hỏi cung, cuối cùng cũng không chịu được nữa. Chỉ để tìm được một giấc ngủ trọn vẹn mà khai tất cả mọi thứ ra.

Nhìn thấy tôi ở phòng tiếp đón, tên đại Hán lực lưỡng này ngay lập tức ướt nhòe hai khóe mắt.

Bất cứ ai đến thăm anh ta vào nửa đêm thế này, anh ta cũng không bất ngờ đến thế. Nhưng tôi mới chỉ là một đứa trẻ 11 tuổi mà, hơn nữa lại có thân phận cao quý, nửa đêm chạy đến huyện Thanh An thăm một tên khốn như anh ta, cũng khó trách làm cho Hắc Tử cảm động.

“Hắc Tử, anh có bị thương ở đâu không?”

Câu đầu tiên tôi hỏi anh ta là như vậy.

“Không, đều là bị thương ở ngoài nhẹ thôi, không phải lo đâu.”

Hắc Tử lắc đầu.

Tôi cẩn thận nhìn anh ta. Trên mặt Hắc Tử còn có vết thâm, mắt trái bị đánh rách thành một đường, đã khô thành một vệt máu. Tay phải có vết máu, ngoài ra, trên quần áo cũng có mấy chỗ rách. Nhìn gương mặt đầy thần sắc của anh ta, có lẽ không bị thương nặng lắm.

“Tuấn thiếu gia, muộn thế này rồi cậu còn đến đây...”

Tôi xua tay ngăn lại lời nói đầy cảm kích của Hắc Tử, nói: “Chúng ta có không nhiều thời gian, đừng nói những lời ấy nữa. Tôi hỏi anh, lúc đó ở bến xe, đúng là bọn họ đang trêu phụ nữ à?”

“Đúng”

Hắc Tử gật đầu.

Anh ta vừa gật đầu, tôi liền cảm thấy yên tâm. Những lời Lâm Hải Nhân nói, kỳ thực tôi không tin là thật. Nhưng trong tình hình này, nhất định Hắc Tử sẽ không nói dối tôi.

Sự việc đã liên quan đến con trai của phó thư ký huyện ủy, thì phải chuẩn bị hai mặt rồi. ở trên đất của người ta, nhất định là phải bỏ tiền ra để trừ hậu họa, xem có thể thuyết phục tên Mạnh Dược Tiến hay không, để hắn có thể tha cho Hắc Tử lần này. Không những vậy còn phải đến cục công an làm việc một chút, có lẽ sự việc không khó giải quyết.

Tôi không phải là người chính nghĩa đầy mình, cả kiếp trước và kiếp này đều vậy.

Kiếp trước là cỏ dại trong xã hội, cật lực làm việc để kiếm miếng ăn, cả đời bôn ba, không có mảnh đất để bồi dưỡng lòng chính nghĩa. Chỉ có thể lên mạng, hùa theo mọi người mắng những điều bất công trong xã hội, giống kiểu theo voi ăn bã mía. Về cơ bản đây cũng là cách duy nhất tôi biểu thị lòng chính nghĩa. Nếu trên đường gặp phải chuyện bất bình, gần 100% tôi sẽ ngoảnh mặt bước đi coi như không biết. Tôi không bằng Hắc Tử, ít nhất anh ta còn dám ngang nhiên đứng về phía chính nghĩa, còn tôi, tôi không có sự can đảm ấy. Nếu là người khác, ở nhà chỉ có mẹ và vợ cùng hai đứa con, có dám đưa thân mình ra đỡ đạn hay không, đó là điều tôi không dám chắc.

Đến kiếp này, cũng coi là khá may mắn. Ba bình rượu đã đổi lấy lần vượt thời gian này, lại được làm đến chức “con em nhà quan”, làm mưa làm gió trong huyện. Ngày nào cũng phải cẩn thận hết mình, chỉ sợ bị người ta nắm được vạt tóc đằng sau, kéo tôi xuống, đập vỡ cái biển con em nhà quan của tôi.

Vì thế, gặp phải chuyện của Hắc Tử, vượt ra ngoài phạm vi huyện Hướng Dương, phương án đầu tiên của tôi là thỏa hiệp, đợi đến khi cứu được người ra đã.

Nếu có người bảo tôi hèn nhát, thôi đành nhận vậy!

Kiếp trước tôi là một kỹ sư sửa chữa, nếu vấn đề còn có phương án giải quyết, bình thường tôi sẽ không chọn cách đi đường vòng.

Nhưng, Mạnh thiếu gia có chịu buông tha hay không, thì còn chưa biết. Vì vậy không thể không chuẩn bị một phương án thứ hai.

Cái gọi là phương án thứ hai, chính là làm thẳng tay!

Dù thế nào, lý lẽ trong việc này đứng về phía Hắc Tử, nếu làm việc theo lý kẽ, thì Mạnh thiếu gia chẳng tránh gặp phải phiền phức lớn. Mặc dù ở huyện Thanh An này, không phải Mạnh Vũ Hàn có thể một tay che cả bầu trời, chỉ là không đến vạn bất đắc dĩ thì không nhất thiết phải chết!

“Cô gái đó tên là gì? Sống ở đâu? Anh có biết không?”

Tôi hỏi một loạt câu hỏi.

Lúc này, may là sở trưởng đã đi ra ngoài, nếu không nhất định ông ta sẽ can thiệp. Đây chính là “thông cung”.

“Biết. Cô ấy tên là Thạch Tú Lệ, nhà ở thôn Mai Kiều thị trấn Khúc Khê. Tôi đã mua vé xe cho cô ta.”

Ừm, chỉ cần có tên có địa chỉ là có thể tìm được người rồi. Hắc Tử đúng là rất cẩn thận, mong rằng đừng dùng đến lời khai của cô ấy.

“Có lẽ nếu nhanh, thì 1 đến hai ngày là làm xong rồi. Nếu sự việc không thuận lợi, thì thời gian cần nhiều hơn một chút. Hôm nay muộn quá rồi, tôi không mua gì cả, ngày mai nhé.”

Tôi nói đơn giản.

Sở trưởng Hầu đã nói rồi, chỉ có vài phút thôi.

Trước khi vụ án được làm rõ ràng, Hắc Tử là “nghi phạm”. Theo quy định thì không được gặp bất cứ một ai. Trước mắt cũng không biết có luật sư hay không, nhưng nhìn vào thể chế lúc bấy giờ, dù có luật sư, cũng chỉ là một bộ phận cấu thành của cơ quan tư pháp, có lẽ sẽ treo biển là “Sở luật sư của cục tư pháp huyện gì gì đó.”

Người luật sư theo đúng nghĩa có thể đứng ra giải quyết việc này vẫn chưa xuất hiện vào năm 1980.

Hắc Tử gật đầu, “Không sao, quen rồi.”

Câu này làm tôi bật cười.

Quên cả sự việc này.

“Anh cần những đồ gì?”

“Cốc, bàn chải, kem đánh răng, chậu rửa mặt... thực ra ở trong phòng tiếp đón đều có cả, chỉ cần nhờ chủ nhiệm Tô đi lấy hộ tôi là được rồi...”

“Thuốc lá, rượu và các đồ ăn phụ thì sao?”

Hắc Tử và Tiêu Kiếm đều cười.

Tiêu Kiếm giải thích: “Đồ ăn phụ có thể đưa vào trong nhưng rượu vào thuốc lá thì không được đâu. Trong nhà giam không cho phép mang vào.”

Hóa ra còn có quy định này nữa.

“Thế được rồi. Không mua rượu và thuốc lá nữa. Ngày mai tôi mua cho anh mấy đồ ăn đến thôi.”

Hắc Tử lực lưỡng như vậy, có lẽ một bữa phải ăn đến một hoặc hai lạng gạo, sở thu thẩm sợ là không đủ nhiều để anh ta ăn. Hắc Tử cười, câu này nói đúng đến những thứ anh ta cần, có lẽ anh ta lúc này đang đói đến phát hoảng ấy chứ.

Sở trưởng Hầu bước vào, ho một tiếng, ý nói đã đến lúc chúng tôi phải đi rồi.

Tôi cũng không lằng nhằng, đứng dậy nói: “Hắc Tử, yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa anh ra.”

Hắc Tử gật đầu, không nói thêm những lời cảm tạ nữa.

Anh ta là người như vậy, nợ ơn anh, dù có phải bỏ cả tính mạng cũng nhất định phải trả lại cho anh.

Sở trưởng Hầu thấy ánh mắt tôi là lạ, nghĩ bụng tên tiểu tử này là ai vậy chứ, dáng bộ như kiểu huyện Thanh An là nhà của nó vậy.

Về đến sở tiếp đón, tôi cũng không ngủ ngay, gọi chú bảy và mấy người nữa đến gặp mặt.

“Ngày mai, phải tìm đến nói chuyện với tên Mạnh Dược Tiến. Người này là cốt lõi ở đây.” Tôi nói.

“Không có đường nào vào mà.”

Chú bảy có chút ưu sầu.

Qua biểu hiện tối nay của Lí Kiến Vũ, ông cũng nhận ra được, Lí Kiến Vũ không phải là cái cột vững chắc có thể dựa vào được. Chưa nói đến việc ông ta không muốn giúp, dù cho là có muốn giúp, thì chỉ sợ cũng không có tác dụng là mấy.

“Trước kia khi còn ở trường, không biết được Lý Kiến Vũ là người như thế này...”

Tiêu Kiếm đỏ mặt, rồi nói thầm một câu.

“Không sao. Người ta cũng có cái khó xử của mình mà. Anh nghĩ mà xem, ở huyện Hướng Dương của chúng ta, có mấy ai dám đắc tội với Đường Hải Thiên?”

Tôi vỗ vai anh ta, an ủi một câu.

Cái gọi là Tử Đảng, là khi anh có việc, anh ta sẽ dốc sức giúp đỡ. Còn về việc có làm được việc hay không, còn phụ thuộc vào vấn đề năng lực và vấn đề cơ hội.

Việc này cũng không thể trách Tiêu Kiếm được, nếu vì chuyện này mà tạo áp lực cho anh ta, thì thật là không công bằng.

Tiêu Kiếm cảm kích cười.

“Tìm đến chủ nhiệm Tô của bộ phận gác cửa cơ khí nông nghiệp xem sao? Ông ta có lẽ sẽ giúp được.”

Bàn Đại Hải nói cẩn thận ở bên cạnh.

“Ừm...”

Tôi nghĩ một lúc rồi gật đầu.

“Có thể thử xem thế nào.”

Buổi sáng ngày hôm sau, tôi liền bảo Tiêu Kiếm đi mua đồ dùng thường ngày và đồ ăn vặt. Bảo anh ta mang đến sở thu thẩm cho Hắc Tử. Dù thế nào thì anh ta cũng là cảnh sát. Đường ra lối vào ở cục cảnh sát anh ta đều rõ như lòng bàn tay. Chú bảy và Chu Hậu Quần thì không bằng anh ta được, không biết chừng sẽ mất bình tĩnh. Còn về Bàn Đại Hải, không thể để anh ta lộ mặt ở cục công an, nếu làm vậy thì không giải quyết được vấn đề gì.

Sau đó tôi và chú bảy đưa Bàn Đại Hải đi mua thuốc và rượu đến thăm Tô Hứng Quốc.

Lần này đến bất ngờ, tôi chỉ mang theo hai trăm đồng tiền mặt, lúc đó ngân hàng vẫn chưa có mạng, để tiền vào nơi khác khá phiền phức, may mà chú bảy đã có chuẩn bị, mang theo năm trăm đồng.

Ông biết đi làm việc ở ngoài phải tiêu đến tiền.

Tô Hưng Quốc đang ở phòng làm việc thấy Lâm Hải Nhân đẩy cửa vào liền giật mình.

“Ôi chà, Tiểu Lâm, sao cậu còn dám đến đây? Hôm qua người của cục công an còn đến đây hỏi cơ đấy.”

“Hỏi gì?”

Lân Hải Nhân có chút hoang mang.

Người xuất thân từ côn đồ đều thế này, lúc đối mặt với dao kiếm có lẽ không sợ hãi, nhưng khi nhắc đến cảnh sát, ngay lập tức run rẩy.

“Nói là người trêu ghẹo phụ nữ ở bến xe có hai người cả thảy. Hỏi người còn lại đi đâu rồi?”

“Mẹ kiếp, nói láo cũng phải có bằng chứng chứ. Rõ ràng là họ đã trêu ghẹo con gái nhà người ta...”

Lâm Hải Nhân không ngừng chửi.

“Tiểu Lâm, chú ý chút đi, đang ở trước mặt chủ nhiệm Tô, cậu nói gì thế?”

Chú bảy kịp thời mắng Bàn Đại Hải.

“Vị này là chủ nhiệm Tô phải không? Tôi là Nguyễn Thành Thắng, là phó xưởng trưởng của xưởng máy Đằng Phi...”

Chú bảy cười giơ tay ra.

Vừa nghe đến sở trưởng sở máy Đằng Phi, mặt chủ nhiệm Liễu ngay lập tức nở nụ cười, đi ra từ trong bàn làm việc, bắt tay chú bảy.

“Xưởng trưởng Nguyễn, chào anh chào anh... Mời ngồi mời ngồi.”

Chủ nhiệm Tô nhiệt tình như vậy là cũng có nguyên nhân của nó. Từ lúc trạm cơ khí nông nghiệp nhận bán đại lý sản phẩm của xưởng Đằng Phi, kiếm được không ít tiền, dù là tiền nhà nước nhưng bản thân ông ta cũng kiếm được không ít món hời.

Mặc dù tôi không thích quản công xưởng. Nhưng những khoản tiền bình thường phải kiểm tra cẩn thận. Cái gọi là “phí tiếp đón nghiệp vụ” tiêu cho trạm cơ khí nông nghiệp huyện Thanh An không phải là số ít.

Đây là điều tôi có thể chịu được. Dù sao thì phí nghiệp vụ cũng tốt, phí tiếp đón cũng tốt., đều tính vào tiền vốn, kiếm được nhiều hay ít, biếu nhiều hay ít, đều do người bán hàng tự tính toán cả.

Tôi khảo sát thành tích của người bán hàng chỉ có hai điều hết sức giản đơn: kim ngạch bán hàng và thu hồi tiền tệ.

Đặc biệt là thu hồi tiền tệ, tôi nắm rất vững điều này. Nếu có gì bất thường, dù là liên can đến ai, tôi nhất định sẽ bảo chú bảy đi điều tra hai năm rõ mười. Điều này không thể hàm hồ được. Làm người đứng đầu nếu đến tiền tài cũng không khống chế được, thì còn nói chuyện gì nữa.

“Xưởng trưởng Nguyễn, có phải đến vì chuyện của Tiểu Nhan không?”

Tô Hưng Quốc nhấc chén trà lên, vừa uống vừa nói.

“Đúng thế. Việc này còn phải nhờ đến chủ nhiệm Tô giúp đỡ.”

Chú bảy thấy ông ta thẳng thắn, liền nói thẳng:

“Ôi...Sợ rằng có chút khó khăn...”

Tô Hưng Quốc bỏ chén trà xuống, sờ sờ cằm, rồi cau mày lại.

Lâm Hải Nhân khá thân với Tô Hưng Quốc, nên cũng không nghi kỵ nhiều lắm, cướp lời nói: “Chủ nhiệm Tô, việc này, đúng là họ đã sai. Là bọn họ trêu chọc phụ nữ. Hắc Tử không chịu được bất bình nên mới ra tay. Ông phải tin chúng tôi...”

Tô Hưng Quốc nhìn anh ta, rồi thở dài, nói: “Tiểu Lâm, không phải là tôi không tin cậu, vấn đề là, tôi có tin cũng làm được gì đâu, người ta có người làm chứng mà...”

Lâm Hải Nhân phồng mồm trợn má lên.

“Tôi cũng có thể làm chứng mà. Còn nữa, cục công an có thể đi điều tra người con gái đó mà...”

“Hỳ Hỳ, Tiểu Lâm, cậu cũng không nhỏ nữa, sao lại cứ nói mà không nghĩ như vậy chứ.Cục công an sẽ để cậu đi điều tra sao?”

Tô Hưng Quốc có chút bực tức, nói cao giọng.

“Hơn nữa, dù các đồng chí cục côn gan có để cậu điều tra, thì người con gái đó có dám nói thật hay không? Nói rõ cho các cậu rồi, về sau cô ta còn có thể sống ở huyện Thanh An không?”

“Mẹ kiếp. Đây chẳng phải chỗ cho chúng muốn làm gì thì làm.”

Lâm Hải Nhân tức đến độ phát điên lên.

Tô Hưng Quốc nói: “Tiểu Lâm, nếu cậucó thái độ như thế này thì mời cậu về đi.”

Tôi nhìn bằng con mắt của người ngoài, thấy ông Tô Hưng Quốc là con người tỉnh táo, tất cả mọi việc phải xuất phát từ thực tế, mọi việc đều nói được vào đúng điểm, xứng đáng để qua lại đây. Chỉ có Bàn Đại Hải là nực cười, bản thân mình xuất thân từ một tên đầu đường xó chợ, lại còn nói ra những câu như vậy.

“Tiểu Lâm.”

Chú bảy trừng mắt nói.

“Là thế này, chủ nhiệm Tô. Nghe nói việc này đã liên lụy đến Mạnh Vũ Hàn của huyện các ông, và cụ thể là con trai của ông ấy Mạnh Dược Tiến.”

Tô Hưng Quốc không ngại ngần gật đầu.

“Vị Mạnh công tử này, là người thế nào?”

Tôi đột nhiên hỏi.

Tô Hưng Quốc thấy kỳ lạ, nhìn sang tôi. Không biết đứa con nít này đến từ lúc nào, sao lại hỏi một câu người lớn đến vậy.

“Ừm, việc này...Không nói được rồi...”

Đã đề cập đến mạnh Dược Tiến, Tô Hưng Quốc nói chuyện cũng cẩn thận hơn.”

Tôi quyết định nói thẳng ruột ngựa.

“Chủ nhiệm Tô, lần này chúng tôi đến, là muốn giải quyết vấn đề, không muốn làm cho sự việc trở nên lớn hơn. Giờ đây xem ra, cả sự việc nằm ở thái độ của Mạnh Dược Tiến. Không biết chủ nhiệm Tô có thể giúp bắc chiếc cầu nối đến Mạnh công tử, để chúng tôi nói chuyện được không?”

Tô Hưng Quốc nghe câu này, mắt nhắm vào, không kịp ngạc nhiên nữa.

Vì điều tôi nói đúng là chạm phải mạch rồi.

“Vậy à, vậy được, tôi nghĩ cách vậy.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi