TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Buổi sáng sớm ngày tiếp theo, chị Tiểu Thanh vẫn đang hôn mê, nhưng khuôn mặt đã hồng hào hơn.

Vợ chồng bác bảy biết tin đã vội đến, hai người già đều khóc đến đỏ cả mắt, còn có bác năm và cậu bảy cũng đến. Tôi rất xấu hổ, không dám đối mặt với ánh mắt của vợ chồng bác bảy.

"Tiểu Tuấn, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Bác năm biết vợ chồng bác bảy đang lúc rối loạn, chủ động hỏi.

Tôi nói qua lại tình hình một chút, bác năm và mọi người đều thất kinh.

"Cái đám lưu manh đáng chết..."

Bác bảy gái càng khóc lớn hơn.

Tôi lại hoảng sợ, vội nói: "Bác bảy, bác đừng khóc lớn như vậy, chị Tiểu Thanh đang ở bên trong..."

Tiếng khóc của bác bảy lập tức im bặt, che chặt lấy miệng.

"Tiểu Tuấn này, không sao chứ?"

Bác bảy quệt nước mắt. Hỏi.

Tôi càng thêm áy náy, đến lúc này mà bác bảy lại còn quan tâm tôi.

"Cháu không sao. Bác bảy...bác yên tâm đi. Chị Tiểu Thanh sẽ không sao đâu. Bác sĩ đã nói rồi, phẫu thuật rất thành công..."

Vừa nói tôi vừa hướng mắt nhìn về phía phòng bệnh. Chị Tiểu Thanh hình như không chịu ảnh hưởng gì. Tôi mới có chút yên tâm.

Không lâu sao, chị Giải Anh và Nghiêm Phi cũng đến. Trong tay Nghiêm Phi còn xách một cái cặp lồng giữ nóng.

"Tiểu Tuấn, chị Tiểu Thanh tỉnh chưa?"

Nghiêm Phi nhỏ tiếng hỏi.

Tôi lắc lắc đầu.

Nghiêm Phi cũng không hỏi nhiều, đưa cặp lồng giữ ấm cho tôi, nói: "Đây là canh gà mẹ em nấu cho anh, anh ăn cho nóng đi..."

Trằn trọc cả một đêm cũng không thấy đói, nhưng vừa ngửi thấy mùi thơm của thịt gà thì bụng lại kêu ọc ọc lên. Cũng không khách sáo gì nữa, tôi nhận lấy và ăn luôn.

Sau đó Lương Quốc Thành, Trình Tân Kiến, Phương Khuê nhận được tin tức cũng đến ngay. Họ đều là người của hệ thống công an, nhận được tin tức nhanh hơn những người khác. Đang lúc nói chuyện thì Dương Song Thanh của đại đội điều tra và một đồng sự đi tới.

"Liễu Tuấn, chúng tôi đến tìm cậu muốn minh một số việc."

Dương Song Thanh đã lật mặt, làm ra vẻ công việc. Cũng không thể trách anh ta được, anh ta đến để phá án chứ không phải là đến để thăm người bệnh. Sự giác ngộ của các đồng chí dân cảnh của thành phố Bảo Châu quả thật là cao hơn cục công an, đối với con trai của bí thư thị uỷ cũng hoàn toàn không có chút sự giả tạo.

"Đội trưởng Dương, nghe nói phần tử phạm tội đã bị bắt?"

Tôi cười hỏi.

"Phần tử phạm tội? Làm gì có phần tử phạm tội nào, theo như tình hình chúng tôi hiểu thì chỉ là một việc ẩu đả thôi!"

Dương Song Thanh bình thản nói.

Trong lòng tôi chợt cả kinh, sao lại trở thành một việc ẩu đả? Cái trò điều tra án này đúng là có chút li kì.

Bổn thiếu gia chưa trả lời thì đã có người không nhịn nổi mà xông lên.

"Việc ẩu đả? Lời này mà các anh cũng nói ra được!"

Trình Tân Kiến bước lên trước, tức giận đùng đùng quát lớn.

"Anh là ai?"

Dương Song Thanh liếc mắt nhìn, thần sắc không chút hoà nhã.

Trình Tân Kiến mặc quần áo thường phục, cũng khó trách Dương Song Thanh không có chút nể nang.

"Tôi là đại đội trưởng trị an của cục công an huyện Hướng Dương Trình Tân Kiến! Vị này là bí thư uỷ ban chính pháp huyện của chúng tôi, cục trưởng cục công an, bí thư Lương Quốc Cường!"

"Ồ, bí thư Lương, xin chào!"

Nghe thấy chiêu bài Lương Quốc Cường, Dương Song Thanh lật mặt, lại lộ ra một nụ cười, nhưng có chút kì lạ. Thử nghĩ xem, thái độ của hắn lần này đối với thiếu gia đứng đầu của thành phố Bảo Châu như thế thì đối với Trình Tân Kiến và Lương Quốc Cường còn có thể khách khí đến đâu chứ?

Nếu như không phải Chương Kiệt đã có sự giao phó đặc biệt với anh ta thì chắc chắn đầu người này có vấn đề. Nhưng một tên đầu có vấn đề sao lại có thể làm đại đội trưởng đội điều tra, việc này càng lúc càng hay ho.

"Đại đội Dương, xin chào!" Lương Quốc Cường bắt tay Dương Song Thanh, giải thích một câu: "Chúng tôi nghe nói Tiểu Tuấn xảy ra chuyện nên đặc biệt tới đây thăm."

"Ồ, là như thế này...xin lỗi nhé, bí thư Lương, chúng tôi cần tìm Liễu Tuấn để xác minh một số việc, anh xem..."

"Các anh cứ làm đi, chúng tôi không phiền các anh chấp hành công vụ nữa."

Lương Quốc Cường đúng là không hổ bí thư uỷ ban chính pháp, sớm đã nuôi dưỡng được một thái độ ung dung, bình tĩnh.

"Liễu Tuấn, mời cậu theo về cục với chúng tôi một chuyến."

"Xin lỗi, trước khi chị Tiểu Thanh tỉnh lại thì tôi sẽ không rời khỏi bệnh viện. Các anh có gì muốn hỏi thì cứ nói luôn ở đây đi."

Tôi lạnh lùng nói.

"Liễu Tuấn, mời cậu phối hợp cùng chúng tôi chấp hành công vụ!"

Sắc mặt Dương Song Thanh có chút trầm xuống.

Lần này không những Trình Tân Kiến và Phương Khuê nhìn hắn như quái vật mà ngay cả Lương Quốc Cường cũng có sắc mặt kì dị. Lẽ nào kẻ này không biết Tiểu Tuấn là con trai của bí thư thị uỷ? Thấy Phương Khuê muốn đến báo danh thì tôi hơi xua tay ngăn anh ta lại.

Thực ra bản thân tôi đã nóng phừng người muốn đập cho cái loại đít chó này một trận rồi. Bổn thiếu gia mấy tiếng nay chịu chưa đủ uất ức sao? Có điều hôm qua sau khi nhìn thấy vẻ kiêu ngạo ngang ngược của Chương Kiệt thì tôi có thêm mấy phần cẩn thận.

Nếu có điều kì quái thì không nên nóng vội.

"Chấp hành công vụ? Xin hỏi đội trưởng Dương, tối qua khi mấy tên lưu manh dùng dao chặn đường hành hung thì không biết những đồng chí cảnh sát các anh đang ở đâu?"

"Đây là hai chuyện khác nhau mà, Liễu Tuấn. Bây giờ khẩu cung của đối phương và tình hình cậu cung cấp có chút khác nhau, chúng tôi đương nhiên phải xác minh lần nữa."

Nói như vậy cũng có lí. Ai biết được mấy tên lưu manh kia ở cục công an nói nhăng nói cuội gì.

"Nếu đã như vậy thì ở đây xác minh không phải là giống nhau sao? Lẽ nào còn cần phải đối chất chính diện?"

Cục công an tra án đương nhiên không có cái gọi là "đối chất chính diện"

Thấy tôi kiên quyết không chịu rời bênh viện bệnh viện, Dương Song Thanh cũng có chút bất lực, nhìn đồng sự, gật đầu nói: "Vậy được rồi, chúng ta vào làm việc ở trong phòng làm việc của bệnh viện cũng được."

...............

"Liễu Tuấn, theo như đồng chí Ning Ái Binh nói..."

"Ai là Ninh Ái Binh?"

Tôi không chút khách sáo ngắt lời hắn.

"Ừm, chính là một trong ba người hôm qua nảy sinh xung đột với các cậu, người mặc áo sơ mi hoa."

Hoá ra kẻ khốn suýt nữa bị lão tử đá vỡ bọc noãn tên là Ninh Ái Binh, một cái tên cổ quái.

Thực ra cái tên "Ái Binh" này lúc đó không phải là kì lạ lắm. Nhưng bổn thiếu gia hận không thể ăn thịt hắn nên đương nhiên cảm giác cái tên của hắn rất khó nghe.

"Hắn nói sao?"

"Anh ta nói bọn họ từ trong trường tài vụ vừa đi ra thì gặp phải các cậu trên đường, nói chuyện nên xảy ra xng đột, sau đó dẫn đến ẩu đả, hơn nữa là cậu động thủ trước, tình hình không phải như thế sao?"

Tôi nhin!

"Đội trưởng Dương, thực ra là tôi động thủ trước. Nhưng ba tên đó đang chuẩn bị thực thi phạm tội, tôi bất đắc dĩ phải phòng vệ chính đáng."

"Có phải là thực thi phạm tội, có phải là phòng vệ chính đáng hay không thì chưa thể chắc chắn được, chúng tôi cần điều tra thêm nữa."

"Vậy được, tôi đợi các anh điều tra ra kết quả."

Dương Song Thanh nhìn tôi lạnh lùng như vậy cũng có chút ngoài dự liệu, tiếp theo đó lại hỏi về tình hình lúc đó, cáo từ rồi ra về.

.......

"Tiểu Tuấn, đồng chí ở thành phố Bảo Châu nói thế nào?"

Lương Quốc Cường hỏi.

"Ha ha, người đã bắt được rồi, có điều tính chất vụ án còn khó nói. Bên đó sống chết đều nói đi trên đường thì gặp chúng cháu, lời qua tiếng lại nên xảy ra xung đột dẫn đến ẩu đả, còn nói cháu động thủ trước..."

Lương Quốc Cường vừa nghe đã nhận thức được vấn đề rất nghiêm trọng, vội hỏi: "Lúc đó không có người khác ở hiện trường à?"

"Sư phụ, nếu như có người ở hiện trường thì chị Tiểu Thanh đã không vì cháu mà ăn một dao..."


Tôi cười gượng lắc đầu.

"Tiểu Tuấn này, cháu cũng đừng suốt ngày nói Tiểu Thanh giúp cháu đỡ một dao nữa, tình hình lúc đó cháu cũng cứu nó mà..."

Bác bảy ở bên cạnh xen lời vào.

"Bác bảy..."

Tôi nghẹn họng, nói không ra lời

Bác bảy nói không sai, lúc đó tôi quả thực là vì chị Tiểu Thanh mới chiến đấu, có thể nói là không để ý đến sống chết. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc chị Tiểu Thanh đang nằm trên giường không biết sinh tử thì lòng tôi lại không khỏi trào nên một cảm giác khó chịu khác thường, đầy sự tự trách.

"Bí thư Lương, anh xem chuyện này, chúng ta..."

Trình Tân Kiến nhìn Lương Quốc Cường hỏi, có ý muốn nhúng tay vào chuyện này. Anh ta là bạn bè tâm phúc của tôi, thấy thái độ của cục công an Bảo Châu rất mập mờ nên tức mắt, mới không kiêng kị giới hạn của điều lệ chức quyền.

Lương Quốc Cường xua xua tay, nói: "Đồng chí của Bảo Châu đang điều tra, tạm thời còn chưa đưa ra kết luận, phải chờ xem trước đã."

Lương Quốc Cường nói lời này thật linh hoạt, hoàn toàn không định để lộ ý định của mình. Giả thiết như cục chấp pháp của thành phố Bảo Châu không có gì để nói, nếu như có thiên vị thì tất nhien hai vị uỷ viên địa uỷ Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài vẫn ở đây, họ không phải là người "chỉ ăn chay". Chương Kiệt lại là cháu của sở trưởng sở tỉnh, cục công an thành phố Bảo Châu lại là cấp dưới của lãnh đạo thị uỷ thành phố Bảo Châu.

Hơn nữa, Chương Kiệt sao lại không làm khó chuyện này với bí thư thị uỷ chứ? Não hắn đâu phải chứa nước.

Buổi chiều ngày hôm nay, Trần Lập Hữu, Tôn Hữu Đạo, Giang Hữu Tín đều đến. Trong bệnh viện ồn ào hẳn lên. Không lâu sau thì ngay cả Mạnh Vũ Hàn cũng đến. Ông ấy là cục trưởng cục y tế địa khu, bệnh viện Nhân Dân thuộc về ông ta quản lí. Tuy nói là ngày chủ nhật nhưng tin tức con trai của tân bí thư thị uỷ bị lưu manh đâm thương vẫn được truyền đi rất nhanh.

Mọi người bàn luận rất nhiều, cái gì cũng có.

Cái án của Mạnh Dược Tiến và Mã Văn Tài cuối cùng cũng được quyết định miễn khởi tố với viện kiểm sát, sở công an địa khu đã phê chuẩn một năm lao động giáo dục, nhưng Mạnh Dược Tiến và Mã Văn Tài cũng chỉ ở trong trại lao động giáo dục thì được thả ra.

Kiểu lao động giáo dục và lao động cải tạo nói chung là không giống nhau, ít nhất thì "mâu thuẫn bên trong nội bộ nhân dân" thì vẫn có thể giữ được công việc. Mạnh thiếu gia và Mã thiếu gia lại được người ta cho trở về đơn vị làm việc. Đương nhiên với sự giáo huấn lớn như vậy thì mạnh Dược Tiến và Mã Văn Tìa ít nhiều cũng có chừng mực hơn.

Tuy Mạnh Vũ Hàn trong lòng còn uất hận, nhưng cũng đành phải ra mặt. Bề ngoài thì ông ta vẫn nợ cha tôi một món ân tình, hơn nữa bây giờ Liễu Tấn Tài đang là uỷ viện địa uỷ, Mạnh Vũ Hàn lại trở thành cấp dưới trên danh nghĩa, bên ngoài mặt vẫn phải làm ra vẻ.

Cục trưởng Mạnh nghe nói tôi và mẹ ngủ ở hành lang bệnh viện thì lập tức gọi viện trưởng của viện Nhân Dân đến giáo huấn cho một trận, nói họ quá không có "bậc cảm xúc", kêu họ lập tức đi sắp xếp thoả đáng.

Đại nhân cục trưởng đã tức giận, viện trưởng sao có thể dám chậm trễ? Lập tức sắp xếp thoả đáng, đó là chuẩn bị một gian phòng bệnh nhân đặc biệt ở bên cạnh phòng của chị Tiểu Thanh, để tôi và vợ chồng bác bảy vào.

Cho dù tôi không muốn bị kim châm nhưng với sự kiên trì của mẹ và cục trưởng Mạnh, nên đành phải ngoan ngoãn treo bình nước muối lên. Để mẹ yên tâm thì chích một mũi cũng đáng mà.

Bác năm và cậu bảy mọi việc bề bộn nên trở về Liễu Gia Sơn trước. Mấy người Lương Quốc Cường, Trần Lập Hữu buổi chiều cũng phải trở về huyện Hướng Dương, duy chỉ có Giang Hữu Tín là ở lại. Bây giờ quan hệ của anh ta và gia đình tôi đã khác, chỉ đợi sau khi chị cả tốt nghiệp là hôn lễ của họ sẽ được tổ chức, anh ta ở lại với tôi một lát cũng là chuyện đương nhiên.

Khi Trình Tân Kiến tôi đã dặn dò chú ấy chuyển lời cho Hắc Tử, bảo họ không cần bất kì ai đến, cứ yên tĩnh mà ở huyện Hướng Dương, bây giờ đã đủ rối ren lắm rồi, không cần phải thêm phiền phức nữa.

Còn về Lương Xảo thì càng kiên quyết phải giấu, không được để lộ tin tức.

Chị Tiểu Thanh còn đang hôn mệ, Nghiêm Phi thì một bước không rời, nếu lại thêm Lương Xảo nữa thì còn để cho người ta sống không? Bây giờ việc quan trọng nhất chính là đợi chị Tiểu Thanh thuận lợi thoát khỏi nguy hiểm tỉnh lại.

Ai mà biết được bổn thiếu gia tuy đang muốn yên tĩnh nhưng người ta lại không cho.

Buổi tối đến, tôi truyền xong dịch, ăn xong bữa tối không lâu, khuyên tới khuyên lui mới dỗ dành mẹ và Nghiêm Phi về. Tôi đứng dậy tới bên cửa kính phòng bệnh của chị Tiểu Thanh, nhìn vào bên trong.

Sắp được một ngày một đêm rồi, chị Tiểu Thanh sao vẫn chưa tỉnh lại?

"Đồng chí Liễu Tuấn..."

Là giọng của Dương Song Thanh.

Tôi quay đầu liếc nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: "Dương đội trưởng, lại có chuyện gì vậy?"

Dương Song Thanh một mình tới, cũng không mặc đồng phục, mặc quần áo bình thường, cái kẻ lật mặt liên tục lại mang theo một điệu cười. Với kinh nghiệm hơn 40 năm của bổn thiếu gia thì vừa nhìn đã biết đằng sau điệu cười ấy nhất định có huyền cơ.

Bà nó chứ, tên khốn này chắc chắn không có ý định tốt.

Dương Song Thanh con mắt đảo loạn, ép giọng nói: "Đồng chí Liễu Tuấn, chúng ta sang bên cạnh nói chuyện được không?"

Tôi gật đầu.

Để xem tên tiểu tử ngươi định làm gì.

Vợ chồng bác bảy thấy có người vào vội đứng dậy.

"Mấy vị này là..."

Dương Song Thanh có chút kinh ngạc.

"Vợ chồng bác bảy tôi, bố mẹ của chị Tiểu Thanh. Đây là Giang Hữu Tín, là...anh rể..."

Giang Hữu Tín ngẩn ra, mặt có chút đỏ lên, lại cũng không phủ nhận, gật gật đầu với Dương Song Thanh.

"Vậy thì tốt rồi, chuyện tôi muốn nói có liên quan đến hai bác."

Trong lòng tôi lập tức thêm mấy phần cảnh giác: "Đội trưởng Dương, có lời gì cứ nói thẳng!"

"Là như thế này..."

Dương Song Thanh xoa hai tay, hình như đang không biết chọn từ gì để nói.

"...Bên Ninh Ái Binh họ thừa nhận không nên xung đột với các cậu, đồng ý bồi thường tiền viện phí và phí dinh dưỡng, các cậu xem..."

Một ngọn lửa không tên trài lên, nếu không phải kiêng nể thân phận đại đội trưởng của Dương Song Thanh thì hắn ít nhất cũng phải để rơi lại đây vài cái răng! Nguyên nhân hậu quả của sự việc này tôi sớm đã kể rõ cho Giang Hữu Tín biết, anh ta đã phản ứng rất nhanh, bước lên trước, ấn chặt vai tôi, nói với Dương Song Thanh: "Đội trưởng Dương, anh nói hết đi."

Tôi cuối cùng cũng miễn cưỡng ngăn được ngọn lửa trong lòng.

Nếu đã có Giang Hữu Tín ở đây thì để anh ta ra mặt làm chủ là được rồi.

Dương Song Thanh còn không biết cả hàm răng của mình đang ở trước "quỷ môn quan", vẫn nói tiếp: "Việc này theo như chúng tôi điều tra thì cơ bản có thể thấy được tính chất vụ án, đó chỉ là một việc ẩu đả thông thường, hai bên đều có trách nhiệm, đương nhiên mấy người Ninh Ái Binh có trách nhiệm lớn hơn một chút..."

Tôi chỉ tay sang bên cạnh, lạnh lùng hỏi: "Vậy một dao của chị tôi thì phải nói như thế nào?"

Dương Song Thanh có chút ấp úng: "Việc này...việc này là ngộ thương..."

"Đội trưởng Dương, anh làm công an bao lâu rồi?"

Giang Hữu Tín đột nhiên hỏi.

Dương Song Thanh ngẩn ra, lập tức tức giận: "15 năm rồi, sao thế?"

"Nếu đã làm 15 năm rồi thì anh ít nhất cũng có chút thường thức chứ, nếu như chỉ là ngộ thương, nếu như người bị thương không thương nặng thì cũng cần phải phán hình, sao có thể hoà giải riêng được? Hơn nữa, một bên là một cô gái với một đứa trẻ, một bên là ba thanh niên trưởng thành, với tình hình bình thường thì anh cho rằng bên nào sẽ là người có khả năng gây xung đột qua lời nói hơn?"

Dương Song Thanh lập tức á khẩu.

Tôi lạnh lùng nói: "Dương Song Thanh, anh cút ngay. Nếu thật sự muốn hoà giải riêng thì anh vẫn chưa đủ tư cách đâu! Bảo Chương Kiệt đích thân đến đây!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi