TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Sự việc Ái Quốc có vấn đề đã tạo thành một làn sóng mạnh mẽ. Người đầu tiên giật mình không phải là Tiết Bình Sơn cục trưởng Tiền mà là Mao Ích Nông sở trưởng sở cảnh sát khu kiêm thư ký ủy chính pháp.

Thư ký Mao vừa nghe báo cáo của Lương Quốc Cường và Vượng Văn Khải, mồ hôi lạnh đã toát ra ướt sũng.

Người như Mao Ích Nông chẳng có dã tâm chính trị lớn, làm suốt công việc chính pháp khẩu, cũng gọi là chăm chỉ cần mẫn. Đối nhân xử thế cũng được lắm. Muốn làm việc yên ổn đến lúc về hưu, hoặc là trước khi về hưu thăng thêm cấp nữa để có chút tiền lương hưu dưỡng lão thì càng tốt.

Cứ có một tâm tính bình thường thế, nên không muốn tranh đấu với người khác. Mao Ích Nông cũng rất để tâm đến mọi người, nên những ngày tháng êm đềm cứ thế trôi qua, không ngờ trên mặt đen Lương Quốc Cường này lại mang đến cho ông ta một tin tức đáng báo động.

Tiết Bình Sơn này là ai vậy?

Chỉ một ông chuyên viên bình thường thì cũng chẳng sao, nhưng điều làm Mao Ích Nông giật mình là hai vị đứng đằng sau đó, chỉ có nghĩ cũng đã làm cho con người ta đờ cả đầu, hai chân phát run!

Lương Quốc Cường à Lương Quốc Cường, Vượng Văn Khải à Vượng Văn Khải, sao hai người....hai người...

Mao Ích Nông thật không biết phải nói thế nào.

Lúc này ông ta cũng chẳng có tâm trạng gì để đi nói chuyện với Lương Vượng. Người ta đã nắm được cái đuôi của con hồ ly đi lường gạt mọi người, giảm bớt một thiệt hại lớn cho xã tắc nhân dân, đó là một việc vô cùng tốt đẹp.

Mao Ích Nông lo lắng nghe hết bản báo cáo, rồi lấy khăn tay ra lau mồ hôi lạnh, trầm giọng nói: “Ừm, việc này, tôi biết rồi. Các anh...các anh nhất định phải chú ý đến chính sách...”

Lương Quốc Cường và Vượng Văn Khải nghe mà ngơ ngác, bốn mắt nhìn nhau. Cả hai đều không hiểu ý của bí thư Mao là gì. Ông muốn chúng tôi chú ý chính sách ở chỗ nào chứ? Với tên Lý Ái Quốc và Mã Kiều, chúng tôi không đánh không mắng, dùng những thủ đoạn rất đúng đắn đó chứ. Nhưng lãnh đạo đã có chỉ thị, phận làm người dưới, phải nên chấp hành theo. Về sau suy nghĩ cũng không muộn.

Sau khi Mao Ích Nông đã nói xong chỉ thị buồn cười ấy, gấp cặp công văn lại, rồi vội vàng đi ra ngoài. Làm cho hai vị thuộc hạ là Lương Quốc Cường và Vượng Văn Khải được một phen ngớ người.

Gặp phải chuyện lớn này, Mao Ích Nông làm sao có thể ngồi yên cho được. Ông ta chạy nhanh như ăn cắp, chỉ một vài phút sau đã có mặt ở phòng làm việc của Chu Bồi Minh. Phòng làm việc của Chu Bồi Minh, là hai gian ở trong và ngoài. Thư ký Tiểu Lâm ở gian ngoài. Vừa thấy thư ký Mao chạy hộc tốc vào, giật nảy mình, vội vàng đứng lên, hỏi một cách khách khí: “Bí thư Mao, có chuyện gì thế?”

“Tiểu Lâm à, bí thư Chu có nhà không? Tôi cần gặp ông ấy ngay lập tức!”

“Bí thư đang họp ở trong, các đồng chí cục tài chính đang báo cáo, bí thư Mao, chẳng phải...”

Lâm Mật Thư lộ ra vẻ khó xử.

“Không được, tôi phải gặp bí thư ngay, việc lớn động trời rồi!”

Âm thanh của Mao Ích Nông đã biến đổi cả rồi. Trời mùa xuân, mọi người vẫn mặc áo len, mà ông ấy lại rơi lã chã mồ hôi trên trán.

Lâm Mật Thư thấy vậy cũng biết là tình hình rất cấp bách. Mao Ích Nông lại là ủy viên địa ủy quản lý chính pháp khẩu, chẳng phải ngẫu nhiên mà lại chạy đến đây trong tình thế thế này. Vừa nghĩ đến đó, Lâm Mật Thư cũng bắt đầu lo lắng.

“Mời bí thư Mao đợi một chút, tôi ngay lập tức đi vào trong báo cáo!”

“Ừm....Anh nhanh nhanh lên chút...”

Mao Ích Nông thật sự đã cuống lên, ngay cả những phép tắc cơ bản nhất cũng quên béng rồi. Gặp được thư ký Lâm, có lần nào là mắt ông ta không tít vào...

Lãnh đạo phạm tội có khi còn không đáng sợ bằng thư ký phạm tội.

Đạo lý này Mao Ích Nông hiểu, nhưng việc trước mắt rất gấp!

“Bí thư Chu, bí thư Mao có việc rất gấp cần báo cáo với ông...”

Thư ký Lâm đẩy cửa, cẩn thận nói với Chu Bồi Minh.

Về thư ký Lâm, Chu Bồi Minh rất hài lòng, bảo anh ta thận trọng ổn định. Lúc này vội vàng chạy vào báo cáo, có thể thấy rắng Mao Ích Nông đã xảy ra chuyện gì lớn rồi.

Chu Bồi Minh liền gật đầu.

Thư ký Lâm rất lấy làm tiếc nhìn về phía Diêu Ngữ Mai và một phị phó cục trưởng nữa. Diêu Ngữ Mai rất linh động. Mặc dù khó khăn lắm mới gặp được thư ký Chu để báo cáo. Vừa tiến hành được một nửa là ông bị kéo đi rồi, thật là đáng tiếc. Nhưng Mao Ích Ông là lãnh đạo cấp trên, nên không nên tranh với ông ta. Thế là đành ngậm cười rồi cáo từ với Chu Bồi Minh.

Chu Bồi Minh gật đầu, không nói gì hơn.

May mà tính khí lạnh lùng của ông ta tất cả cán bộ khu đều biết. Nên thái độ đó cũng không làm cho người ta cảm thấy mình bị ghẻ lạnh cho lắm. Nếu đột nhiên Chu Bồi Minh nhiệt tình với bạn thì mới là ngủ không ngon.

Diêu Ngữ Mai và một người nữa yên lặng rời khỏi phòng làm việc. Mao Ích Nông đã không đợi được nữa, cuống quýt đi vào.

Thế là Diêu Ngữ Mai lại nói một câu yêu kiều: “chào bí thư Mao”. Nhưng bí thư Mao lại không nghe thấy gì. Không biết đã xảy ra việc lớn gì đây.

Thấy Mao Ích Nông như bị lửa đốt đến mông, Chu Bồi Minh chau mày, rồi từ mũi lạnh lùng “hừ” một tiếng.

“Lão Mao, bình tĩnh chút đi!”

“Vâng, vâng, bí thư Chu....bí thư Chu....Xảy ra việc lớn rồi...”

Mao Ích Nông bắt đầu nói lăng loạn xạ.

Chu Bồi Minh lại hừ thêm tiếng nữa, không hỏi xem là chuyện lớn gì ngay, mà chỉ về phía ghế sô pha, nói: “Ngồi xuống rồi nói sau, trời có sập xuống được ngay đâu mà!”

“Vâng vâng!”

Thư ký Lâm rót nước trà cho Mao Ích Nông rồi lui ra ngoài.

Vừa đóng xong cánh cửa, Mao Ích Nông lại nhảy dựng lên như con thoi, vào sát bên cạnh bàn làm việc của Chu Bồi Minh, khẩn cấp nói: “Bí thư Chu....cái ông....cái ông thương cảng Lý Ái Quốc ông chủ Lý đó, là một tên lừa đảo...”

Chu Bồi Minh vừa cầm tách trà lên, nghe câu này, suýt nữa thì bị sặc, ho khụ khụ vài cái.

Mao Ích Nông giật mình: “Bí thư Chu...”

Chu Bồi Minh xua xua tay, khó khăn lắm mới dừng ho được. Hít sâu một hơi rồi hỏi: “Tình hình là thật ư?”

“Là thật.

Cục công an đã bắt hai tên lừa đảo là Lý Ái Quốc và cô thư ký Mã Kiều lại rồi. Hai người này đã có tiền án tiền sư ở các địa phương khác, là tội phạm...”

Chu Bồi Minh lại chau mày hừ một tiếng rồi không nói gì nữa, yên lặng.

Mao Ích Nông đứng thẳng lên, không dám ngồi. Dường như hai tên lừa đảo đó là đồng đảng với ông ta vậy. Lo lắng đợi sự phán quyết của thư ký Chu.

“Là người do bên cục công an thành phố Bảo Châu bắt sao?”

Một hồi lâu, Chu Bồi Minh mới hỏi.

“Đúng vậy...”

“Anh gọi cục trưởng cục công an của thành phố Bảo Minh Lương Quốc Cường đến đây tôi hỏi cho rõ tình hình.”

“Vâng, bí thư Chu!”

Đáng lẽ phải nói, Chu Bồi Minh xử lý việc này tương đối thận trọng. Sau khi đã hỏi đi hỏi lại xác định chính xác tình hình cụ thể, rồi mới yêu cầu ủy viên chính pháp khu Bảo châu đến báo cáo với tỉnh. Đồng thời bản thân mình cũng gọi điện thoại báo cáo với thư ký tỉnh ủy La Dung về tình hình công việc. Không biết những lãnh đạo trên tỉnh đã có chỉ thị cụ thể gì, nhưng ngày thứ ba, thư ký chính pháp tỉnh, vốn là thư ký của khu Bảo Châu, đích thân dẫn đội chuyên án vào khu Bảo Châu.

Một vụ án lừa đảo, dù là số tiền lên đến 200 vạn, nhưng vốn cũng không cần đích thân thư ký chính pháp tỉnh dẫn đội chuyên án đến xử lý. Nhưng đã liên hệ đến chuyên chính của khu Bảo Châu Tiết Bình Sơn, lãnh đạo của tỉnh ủy hết sức thận trọng, nên phái Long Thiết Quân xuất mã. Ngoài việc biểu thị sự thận trọng, còn có một tầng ý nghĩa khác, đó chính là biểu thị quyết tâm làm sáng tỏ vụ án đến cùng.

Long Thiết Quân đứng đầu phá án, với quyền uy to lớn của ông ta ở huyện Bảo Châu, đừng nói là một chuyên viên như Tiết Bình Sơn, dù vụ án có liên can đến Chu Bồi Minh, cũng không thể khoan dung.

Long Thiết Quân vừa đến khu Bảo Châu, ngay lập tức mở một cuộc họp ở phòng tiếp đón. Những thành viên của đội chuyên chính phá án tỉnh và những thành viên tổ chuyên án của thành phố Bảo Châu đều có mặt. Ngoài ra còn có cả thư ký tỉnh ủy Chu Bồi Minh. Không những thế còn có cả Lưu Văn Cử.
Tiết Bình Sơn muốn tránh hại họa tất nhiên không thể tham dự cuộc họp này. Trên thực tế, giờ đây ông ta cũng không ở thành phố Bảo Châu. Buổi tối ngày Chu Bồi Minh báo cáo tình hình sự việc với cấp trên, ông ta đã đi thâu đêm lên tỉnh rồi. Dù sao thì tổ chức vẫn chưa có biện pháp gì để áp dụng với ông ta. Nên hành động của ông ta giờ còn khá tự do. Nghe nói không những ông ta đi cả đêm đến gặp thư ký tỉnh ủy La Từ Dung mà còn đi gặp của chủ tịch hiệp hội chính trị tỉnh.

Trước khi đảm nhiệm công tác thư ký Bì Trị, ông ta đã từng làm thư ký trên phòng làm việc của tỉnh ủy một thời gian. Thư ký trưởng của tỉnh ủy lúc đó là Âu Hùng, cũng chính là Âu Dương Hùng đã tiến cử Bì Trị Bình. Giữa hai người có quan hệ riêng không thì không biết, nhưng có thể thấy, Âu Dương Hùng rất xem trọng vị thư ký mà ông ta tiến cử cho bí thư tỉnh ủy này. Chẳng lẽ là trò chơi trẻ con sao?
“Các đồng chí của bộ chuyên án thành phố Bảo châu, hãy nói về tình hình vụ án một chút đi.”

Long Thiết Quân không có một câu khách khí nào, đợi mọi người đến đủ, ông ta nghiêm mặt nói.
Vương Văn Khải nhìn sang Lương Quốc Cường, mặc dù trên danh nghĩa ông ta là đội trưởng đội chuyên án, nhưng việc này do Lương Quốc Cường đích thân chỉ đạo. Việc báo cáo với Mao Ích Nông và Chu Bồi Minh, về cơ bản cũng là do Lương Quốc Cường đảm nhận một mình. Là cục trưởng cục công an, nhưng cái gan cũng chẳng lớn lắm. Khi báo cáo với Chu Bồi Minh, mặc dù ông ta nói rất ít nhưng hai chân cứ run cầm cập.



Giờ đây đối mặt với Long Thiết Quân, có lẽ lời nói cũng chẳng lưu loát được nữa rồi. Còn báo cáo cái quái gì được nữa!

Lương Quốc Cường không hiểu được nỗi khổ của người dưới này. Đừng thấy Vượng Văn Khải lập cập trước mặt các vị lãnh đạo lớn, khi ở nội bộ cục công an ông ta không hề hàm hồ một chút nào. Năng lực cũng giống như Lương Quốc Cường.

Cái gọi là khi trong những hoàn cảnh khác nhau thì con người cũng thay đổi chính là tình hình này rồi.

Chỉ cần ông ta quản tốt đất của mình là được rồi, Lương Quốc Cường cũng không yêu cầu gì hơn nữa.

Vì thế giờ đây Lương Quốc Cường đến báo cáo tình hình cụ thể của vụ án.

Long Thiết Quân rất nhanh nhạy, ngay lập tức đã hiểu rất rõ về vụ án này. Mấy vị binh tướng tự mình mang từ phòng công an tỉnh đến đây thật là không có đất dụng võ gì hết. Nhưng vụ án này đã liên hệ đến Tiết Bình Sơn, để nhìn nhận sự việc một cách cẩn thận, nhân viên đội chuyên án tỉnh vẫn cần phải điều tra lại lần nữa về sự việc này.

Ngay lập tức Long Thiết Quân đã sắp đặt một cách tỉ mỉ, trước mắt phải mắt Mao Ích Nông lại.

“Đồng chí Mao Ích Nông, vụ án lớn thế này mà sở công an khu của các ông không có chút cảnh giác nào sao?”

Mao Ích Nông vốn cúi thấp đầu tự trách bản thân mình, sao mình lại không để ý đến vụ án này cơ chứ? Nghe Long Thiết Quân hỏi, nên vội nói bừa: “Bí Thư Long. Việc này...việc này....việc này là do chuyên viên tự mình đi bắt. Chúng tôi...”

Chỉ nói đến nửa là Mao Ích Nông liền cứng họng, không nói tiếp được nữa. Bản thân mình không cẩn thận, lại còn nói những điều không nên nói. Đây chẳng phải là đang đổ trách nhiệm lên đầu Tiết Bình Sơn hay sao? Cũng chẳng biết tỉnh ủy định xử lý vụ này thế nào, bản thân mình vừa mở miệng là tố cáo tội Tiết Bình Sơn rồi.

“Theo lời ông nói, thì phàm là hạng mục lãnh đạo tự mình đi bắt, thì chẳng còn vấn đề gì nữa sao? Ông đang nghĩ gì vậy chứ?”

Càng ngày giọng nói của Long Thiết Quân càng nặng nề, đã hơi có sự phẫn nộ rồi.

Không được. Khẩu pháo sắp bắn ra rồi!

Mao Ích Nông thầm kêu khổ.

“Đồng chí Tiết Bình Sơn là chuyên viên, nhiệm vụ chủ yếu của ông ta là nắm vững những công trình kinh tế. Hệ thống chính pháp của các ông có nhiệm vụ chính là gì? Đó chính là bảo vệ cho những công trình kinh tế, thực hiện chế độ mở cửa cải cách của Đảng! Đồng chí Mao Ích Nông, lối suy nghĩ của các đồng chí là không đúng đắn! Đội chuyên án của tỉnh đều dã xuống đây cả rồi. Tổ chuyên án của chính pháp ủy khu các ông đâu? ở đâu?”

Chết toi!

Cứ cuống lên làm quên mất cả việc này rồi. Đã sớm biết đội chuyên án của tỉnh sẽ đích thân đến đây, đích thân xử lý vụ án, nói gì thì nói cũng phải có cái gọi là “đội chuyên án” Bảo Châu chứ. Cứ gọi bừa mấy người tổ chức thành một nhóm nhỏ chẳng phải đã có đội chuyên án rồi hay sao?

Ôi! Chỉ trách mình luống ca luống cuống, không nghĩ cho chu toàn. Nên giờ bị xoáy vào rồi.

Thấy Mao Ích Nông chảy đầy mồ hôi, Chu Bồi Minh và mấy người đứng đầu cũng chẳng quản làm thế nào để cứu Mao Ích Nông không liên can gì mà đang bị mắng một trận thế này. Dù sao thì cũng là bị lãnh đạo kỳ cựu mắng. Không mất mặt. Cả đám lãnh đạo ngoài Chu Bồi Minh ra có ai là chưa nhận được những bài học từ Long Thiết Quân?

Trong đầu họ lúc này, chỉ nghĩ đi nghĩ lại một câu: “Đồng chí Tiết Bình Sơn là chuyên viên, nhiệm vụ chính của ông ta là nắm vững những công trình kinh tế.”

Câu này của bí thư Long có nghĩa là gì thế? Sao lại giống như đang gỡ rối cho Tiết Bình Sơn vậy? Chẳng lẽ trên tỉnh lại thống nhất ý kiến nhanh như vậy, bảo vệ Tiết Bình Sơn ư?

Thật lòng mà nói, vụ án lừa bịp này vừa xuất hiện, trong lòng mấy ông đứng đầu đều đã lo cuống cả lên rồi.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đã có một vụ án mới. Mặc dù giờ đây vẫn không biết Tiết Bình Sơn dính líu vào vụ án này bao nhiêu phần nhưng nếu đã chứng minh được vấn đề của ông ta rất nghiêm trọng, thì chẳng phải vị trí chuyên viên này đã trống rồi sao? Chẳng lẽ trên tỉnh lại một lần nữa điều động người đến thế chỗ?

Còn Chu Bồi Minh mặc dù không chăm vào cái ghế chuyên viên này, nhưng nếu thực sự Tiết Bình Sơn có vấn đề, ông ta vẫn rất để ý xem ai sẽ vào thay. Ông Tiết Bình Sơn này, xem ra rất có năng lực, vốn mong ông ta làm ra được thành tích gì nở mày nở mặt, để cho nhiệm kỳ cuối cùng của mình kết thúc một cách viên mãn. Không ngờ lại chẳng ra sao thế này. Lần này dù ông ta có không ngã ngựa, thì uy tín của Chu Bồi Minh với ông ta cũng giảm đi nhiều.

Nhưng hình như uy tín của Chu Bồi Minh vẫn chưa được xây dựng lên thì phải.

Uy tín của mấy lãnh đạo liên quan bị hạ thấp, làm cho trách nhiệm của ông bí thư Chu Bồi Minh cũng rất nặng nề, thật là buồn sầu.

“Được rồi, theo những gì tôi vừa sắp xếp, mọi người hành động đi. Dù là chạm đến ai cũng nhất định phải làm đến cùng. Không được nương tay. Nhớ cho kỹ, quan trọng nhất là phải kéo lại được những tổn thất của quốc gia. Nếu kéo được một đồng về thì cứ kéo về!”

Khó khăn lắm Long Thiết Quân mới phê bình xong Mao Ích Nông, rồi sầm mặt xuống hạ lệnh chiến đấu với những người trong tổ chuyên án.

Mao Ích Nông thở dài một hơi, vội đứng dậy chạy ra ngoài.

“Đồng chí Chu Bồi Minh, mời ông ở lại đây, chúng ta nói chuyện một chút.”

Long Thiết Quân hướng mặt về phía Chu Bồi Minh, ngay lập tức giận dữ chuyển về hòa bình. Nói chuyện với Chu Bồi Minh, Long Thiết Quân vẫn rất khách khí.

...

“Bí thư Long, việc này, là trách nhiêm của chúng tôi, chúng tôi đã không điều tra cho kỹ....”

Đợi mọi người đi hết rồi, Chu Bồi Minh mới thấp giọng làm kiểm điểm.

Đường đường cán bộ cấp 1 Đảng ủy khu, lại bị hai tên lừa đảo lừa cho méo mặt. Đến chuyên viên cũng dính lứu vào đó. Nói ra thì thật là mất mặt. Mặc dù Chu Bồi Minh không hỏi về chuyện này nhưng thân làm người đứng đầu, làm sao có thể thoái thác trách nhiệm?

Long Thiết Quân không chỉ là bí thư kỳ cực, mà lại còn là lãnh đạo đội chuyên án của tỉnh ủy. Thái độ này của Chu Bồi Minh cũng thể hiện là ý tôn trọng.

Long Thiết Quân gật đầu nói: “Chu Bồi Minh à, việc này thật sự là không nên. Bí thư La và tỉnh trưởng đã nghe về nó rồi, sau đó hai người tức đến độ mấy ngày không nuốt nổi cơm”

Chu Bồi Minh kinh ngạc. Cuối cùng đã lộ ra vẻ khó xử trên khuôn mặt.

Phải biết rằng lúc đó, một vụ án tiền tệ lớn như thế này cũng là điều hiếm thấy trên toàn quốc. Có lẽ hai người lãnh đạo đó thấy thật mất mặt. Hai tên lừa đảo cũng thật đáng chết. Cả nước có bao nhiêu khu kinh tế không đi mà lừa, lại chạy đến khu Bảo Châu này tác oai tác quái!

Thực ra chuyện này rất bình thường. Càng là những nơi xa trung tâm, dân trí chưa phát triển thì càng là món mồi ngon cho bọn lừa đảo. Ái Quốc đến nửa năm nay, một cái giấy phép giả mà có thể tung hoành thế, không ai biết gì.

Vấn đề là ở chỗ không ai nghĩ đến mang tờ giấy phép ấy đi chứng nhận thật giả!

Muốn trưởng thành thì phải trải qua nhiều thứ, mới biết phòng vệ những điều giảo hoạt xung quanh mình.

Long Thiết Quân xua tay. Chu Bồi Minh thấy vậy liền nói:

“Bí thư Long, trên tỉnh....có chỉ thị gì cụ thể về vụ việc này không?”

Chu Bồi Minh thăm dò.

“Sự việc xảy ra nhanh chóng thế, còn có chỉ thị cụ thể gì được? Cứ phải điều tra rõ ràng đã rồi tính sau.”

“Vậy thì công tác ở chỗ Tiết Bình Sơn...”

Chu Bồi Minh chậm chạp nói, cuối cùng mới nói được ra câu chốt.

“Trước mắt đồng chí Tiết Bình Sơn vẫn là một chuyên viên, những công việc cần triển khai vẫn phải triển khai.”

Long Thiết Quân không tỏ vẻ gì hết.

Chu Bồi Minh gật đầu, không hỏi gì thêm. Có lẽ sự việc này trên tỉnh cũng nghĩ đi nghĩ lại nhiều. Dù sao thì Tiết Bình Sơn mới đến nhậm nhiệm vụ năm ngoái, chưa kịp ngồi ấm chỗ, không thể nào phế chức ông ta dễ dàng được!

Vấn đề là ông ta đã nhúng chân vào đến đâu rồi.

“Đồng chí Tiết Bình Sơn giờ xin nghỉ việc rồi phải không? Ông chịu khó một chút đảm nhận cả công tác bên đó.” Khi Chu Bồi Minh đang tưởng đó là ý kiến của tỉnh, Long Thiết Quân lại nói thêm một câu: “Quan trọng làm, làm thế nào để hạ thấp ảnh hưởng của sự việc này. Đừng để nó đó ảnh hưởng đến việc cải cách thành phố của Bảo Châu của chúng ta...”

Đột nhiên Long Thiết Quân dùng từ “Khu Bảo Châu của chúng ta” làm cho người ta thấy thật thân thiết.

“Vâng vâng. Đây mới là việc quan trọng trước mắt.”

Chu Bồi Minh vội vàng gật đầu.

Biết được tin Lý Ái Quốc đã bị mắt, người lo lắng bồn chồn nhất ở khu Bảo Châu lại là Nghiêm Ngọc Thành. Vì ông sợ rằng các vị đứng đầu hiểu lầm, rằng ông ta cố ý làm khó Tiết Bình Sơn, đoạt lại vị trí chuyên viên. Dù trong lòng ông cũng có suy nghĩ ấy, nhưng ít nhất cũng không biểu lộ ra ngoài. Ông đang rất lo lắng về việc xử lý xưởng gia công thực phẩm thịt sau khi chuyện này đã bị phanh phui.

Xưởng gia công thực phẩm thịt, nếu không phải là do tên lừa dảo Lý Ái Quốc này cắm cờ vào thì có lẽ muộn nhất vào đầu năm nay cũng đã bắt đầu lên công trình rồi. Do sức chăn nuôi của hộ gia đình khu Bảo Châu rất mạnh mẽ, nên sự tồn đọng lợn sống tăng nhanh, nếu chỉ dựa vào phương thức bán tự do và bán cho các điểm giết mổ lợn, đã không thể giải quyết vấn đề trước mắt. Nếu không xây dựng một công xưởng chế biến thực phẩm, chế biến thịt lợn phát động ra thị trường lớn bên ngoài, thì nhất định sẽ dẫn đến giá thành thịt lợn giảm đi nhanh chóng, tổn thất về lợi nhuận của hộ nuôi lợn sẽ giảm đi đáng kể tạo thành vấn đề của xã hội.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi