TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

“Tấn Tài, vừa rồi Diêu Ngữ Mai tìm đến tôi kể khổ đó....”

Nghiêm Ngọc Thành hút thuốc, sầu não nói với cha.

Từ lúc cha và Nghiêm Ngọc Thành đảm nhận chuyên viên và phó chuyên viên, hai nhà càng thân thiết hơn nữa, cứ cách 2 ngày là lại gặp mặt một lần. Quan mới vừa lên chức, lại vào đúng thời kỳ cải cách thành phố, việc cần phải bàn bạc quá nhiều.

Còn về việc có phạm phải điều nghi kỵ hay không thì chẳng cần để ý đến.

Cha chỉ ngồi đó uống thuốc, không nói gì về chuyện này.

Đây chỉ là thói quen của Nghiêm Ngọc Thành, chứ ông hiểu rất rõ về cha, nếu cha tiếp nhận việc này, thì không còn cần đến ông chuyên viên Nghiêm nữa! Nhưng chuyện này thì có gì phải tiếp tay? Có ai là thần tiên đâu, làm sao có thể hóa tiền ra được.

Gặp phải đinh mềm, chuyên viên Nghiêm cũng không tức giận mà cười tít mắt nhìn về phía bổn thiếu gia: “Tiểu Tuấn à, mọi người nói cậu là Gia Cát Lượng, câu cho ta một cái kế đi!”

Tôi xòe hai tay ra nói: “Trong tay chẳng có tiền mà còn muốn làm chuyện đại sự, đây gọi là ngựa nhỏ kéo xe lớn, không lượng sức mình!”

Nghiêm Ngọc Thành tức giận nói: “Tiểu tử thối, ta bảo cậu nghĩ ra chút chủ ý, chứ ai bảo cậu đến dạy dỗ ta.”

Tôi bĩu môi, rất không phục nói: “Ngựa nhỏ kéo xe lớn rõ là không lượng sức mình mà....ngựa nhỏ kéo xe lớn, ngựa nhỏ kéo xe lớn.......có rồi....”

Nghiêm Ngọc Thành cũng chẳng để ý đến thái độ của tôi nữa, mà mắt sáng lên nói: “Nói mau nói mau...”

“Tập hợp tiền!”

Tôi nói câu đó từ kẽ răng.

“Tập họp tiền là “bệnh dịch” của đời sau, đã gây nên rất nhiều vụ án lớn toàn quốc. Rất nhiều người đã mắc vào bệnh dịch đó. Lãnh đạo các cấp vừa nghe đến “tập họp tiền” là mặt mày biến sắc, sợ run người.

Vì vậy giờ đây, hai vị chuyên viên cũng lộ ra vẻ hết sức cẩn trọng.

“Tiểu Tuấn, sao con lại có ý tưởng này?”

Cha hỏi.

“Không phải là ý tưởng của con, mà là ý của trung ương đó, trong văn kiện số 1 năm ngoái chẳng phải đã nhắc đến rồi hay sao?”

Vừa nghe đến “văn kiện số 1”, ngay lập tức Nghiêm Ngọc Thành đứng dậy bên cạnh bàn, lật giở một hồi mới tìm ra được văn kiện đó.

“Ừm, trong văn kiện đúng là đã đề cập đến...”

Nghiêm Ngọc Thành chỉ cho chúng tôi xem: phải dựa vào sức mạnh của quốc qua, tập thể và cá nhân, áp dụng các biện pháp tập họp vốn, để xây dựng những công trình hạ tầng như kho đông lạnh, kho chứa hàng, các công trình giao thông, thông tin liên lạc. Tài chính quốc gia và các địa phương phải đưa ra sự sắp xếp hợp lý cho chuyện này. Thương nghiệp quốc gia và xã cung cấp hàng hóa phải rút ra một tỉ lệ nhất định từ lãi suất, dùng phương pháp này, chỉ cần thuộc vào các công trình hạ tầng thương phẩm lưu thông, ai làm, ai kinh doanh thì người ấy hưởng lợi, quốc gia có thể cung cấp sự chăm sóc và đãi ngộ về phương diện thu thuế.”

Cha gật đầu: “Đây đúng thật là phương pháp có thể áp dụng được...”

Nghiêm Ngọc Thành chau mày: “Nhưng những đầu tư của chúng ta vào vệ sinh trị liệu, kiến thiết công trình thủy lợi và giúp đỡ các hộ chăn nuôi không thuộc vào hạng mục này mà.”

Tôi nói: “Các công trình vệ sinh chữa bệnh và công trình thủy lợi thuộc vào đầu tư cơ sở, đúng là không dễ làm việc tập họp vốn này. Hơn nữa dù là chính sách có cho phép, thì thu hồi lại cũng quá chậm, nên thương nhân sẽ không nhúng tay vào làm. Nhưng hạng mục nuôi trồng này thì có thể áp dụng biện pháp của thương nghiệp để thử.”

“Ví dụ thế nào?”

Nghiêm Ngọc Thành nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi nghĩ một lúc rồi nói: “Ví dụ mà nói, xưởng gia công thực phẩm thịt có thể ủng hộ chút điều kiện nhất định và ký hợp đồng với các hộ chăn nuôi, cổ vũ họ phát triển ngày càng lớn. Con người ấy mà, cứ thấy có đầu ra, nhất định sẽ đi tìm mọi cách để kiếm tiền, bao gồm cả việc đến ngân hàng để vay tiền...”

Cha nghi ngờ nói: “Ngành chăn nuôi của huyện Thanh An vừa phát triển bước đầu, làm gì có hộ chăn nuôi lớn có điều kiện nào?”

Nghiêm Ngọc Thành thay tôi trả lời câu hỏi này của cha: “Một nhà một hộ thì không được, nhưng nếu là 10 nhà 10 hộ thì thế nào? Nếu là 100 nhà 100 hộ thì thế nào? Có thể lộ mặt từ chính phủ cơ tầng, thống nhất tổ chức quần chúng, kết hợp thành một khối, như vậy chẳng phải là đã có quy mô rồi hay sao?”

Tôi cười nói: “Đúng là cách này rồi, nếu thật sự là hộ chăn nuôi lớn, công xưởng chế biến thực phẩm còn có thể bỏ ra một bộ phận tiền, để giúp đỡ cho họ phát triển.”

Nghiêm Ngọc Thành cười ha ha: “Đúng là vậy thật, ta suýt nữa thì quên mất, tiểu tử nhà cậu là một nhà tư bản, có lẽ phải quyên góp một chút ra đây.

Tôi lập tức trợn tròn mắt.

Trên đời có loại người như thế này sao? Người ta đã ra kế cho ông ta, giúp ông ta giải nguy, mà giờ ông ta lại quay lại ức hiếp người ta! Chức quan làm càng to thì đúng là càng không hậu đáo!

Cha bắt đầu gõ nhẹ trên mặt bàn, đây là động tác quen thuộc của ông. Lần này đến Nghiêm Ngọc Thành đều không dám nói gì nữa, sợ rằng phá vỡ tư duy của ông, nên nhìn nhau với bổn thiếu gia, miệng hừ hừ.

Hà hà, chuyên viên Nghiêm đúng là có lúc như “trẻ con” vậy.

“Đã thế này, thì nên hình thành văn kiện chuyên chính, dựa vào danh nghĩa khu phát đến các thành phố quận huyện, phải làm rõ hạng mục góp vốn đầu tư, phương pháp làm việc cụ thể, dùng tiền vào chỗ nào, vân vân, làm mọi người tin tưởng và làm theo, nếu không, thì sẽ loạn lên.”

Cha cuối cùng đã ngừng gõ bàn, nói chầm chậm. Có lẽ vừa nói vừa “lọc” ở trong đầu, hoàn thành nốt đường lối tư tưởng của mình.

Tôi vừa nghe xong, tôi đột nhiên thấy căng thẳng. Đúng là do kiếp sau “tập hợp vốn” này đã gây hậu quả quá lớn, nên làm cho tôi cảm thấy hơi hối hận. Tôi nghĩ rằng mình không nên đề ra “kiến nghị” này. Nhưng đã đề ra rồi, nếu muốn thu về chỉ sợ hai vị quan gia không đồng ý.

Hai vị này, giờ đây đã bị tiền đè cho không thở được, khó khăn lắm mới tìm ra một con đường kiếm tiền, làm sao có thể dễ dàng buông tay được? Không trách Diêu Ngữ Mai cứ luôn miệng kêu khổ, cục trưởng tài chính nghèo đến thế này, làm sao bảo người ta làm cho được?

“Cha, con thấy quan trọng nhât là hướng đi của tiền vốn cần phải làm cho rõ, phải phân khai hóa, nhất định phải gạt bỏ hành vi ngầm thao tác. Nếu như việc này bị lệch đi khỏi tác dụng vốn có của nó, hoặc là bị rút lõi thì nhất định sẽ nảy sinh vấn đề lớn.”

Hai vị quan gia đã vào hứng thì bổn thiếu gia cũng chỉ có thể nghĩ cho chu toàn một chút. Nghiêm Ngọc Thành và cha giờ đây đã làm quan cao, thường dễ bỏ qua những vấn đề tiểu tiết. Bởi lẽ làm cao rồi, quyền lực lớn rồi, người dưới nói rỉ tai càng nhiều thêm, nên cơ hội tiếp xúc với cơ tầng ngày càng ít, người có tinh anh đến đâu chăng nữa cũng có lúc sai lầm. Bổn thiếu gia giờ đây không nằm trong thể chế, nên địa vị cũng khác thường, có thể đặt ra những kiến nghị về mấy phương diện nhỏ nhặt này.

“Câu này có lí lắm.”

Nghiêm Ngọc Thành rất mẫn cảm về chính trị, ngay lập tức đã nghe ra được chỗ quan trọng trong đó rồi.

“Tôi thấy phải thành lập bộ phận chuyên môn để chỉ đạo việc này. Ừm, nên thành lập một “tổ quản lí hạng mục tập hợp vốn” ở ngay chục tài chính khu. Tổ trưởng do phó cục trưởng cục tài chính đảm nhận, còn về việc vận hành thì trực tiếp báo cáo lên người thực thi công tác...”

Tôi vừa nghe liền thấy rất khâm phục, cười nói: “Bác à, thật là cách hay!”

Nghiêm Ngọc Thành trừng mắt với tôi, nhưng miệng lại ngậm cười.

Đại chuyên viên Nghiêm muốn làm loạn cục tài chính, Diêu Ngữ Mai lại là tâm phúc của Chu Bồi Minh, trước kia Nghiêm Ngọc Thành chưa đảm nhận chức chuyên viên này thì thôi, giành giật quyền khống chế cục tài chính với Chu Bồi Minh là chuyện của Tiết Bình Sơn. Giờ đây “trọng trách” này đã rơi vào đầu Nghiêm Ngọc Thành rồi, cục trưởng Diêu có phạm sai lầm gì, giờ đây lại chưa đến lúc điều chỉnh cán bộ, nếu muốn cách chức cục trưởng, Chu Bồi Minh làm sao để yên được!

Nhưng nếu mượn cớ “tổ quản lý hạng mục góp vốn” này, cắm vào một phó cục trưởng có thực quyền, người ngoài cũng không nói gì được. Dù là trên hội nghị của bí thư địa ủy hay là trên hội nghị địa ủy, Chu Bồi Minh cũng không thể cản được.

Nghiêm Ngọc Thành là một chuyên viên, muốn sử dụng mấy cán bộ cấp phó đều là việc có thể. Dù gì việc này là việc của chuyên viên phụ trách, bí thư địa ủy không tiện nhúng tay vào.

“Còn về việc chọn người...”

Nghiêm Ngọc Thành lại nghĩ ngợi.

“Tiêu Chí Hùng...”

Tôi buột miệng nói.

“Ngô Thu Dương!”

Dường như cùng một lúc, miệng cha cũng phát ra một cái tên.

Thế là ba người nhìn nhau cười, không khí căng thẳng trong thư phòng ngay lập tức vỡ tan.

“Cộc cộc”, có người gõ cửa.

“Là Phỉ Phỉ...”

Tôi cười, đứng đậy mở cửa.

Nghiêm Ngọc Thành trừng mắt: “Sao cậu biết?”

Lúc này mà còn đến gõ cửa thư phòng, không là Giải Anh thì là Phỉ PHỉ, nhưng hai mẹ con có nhịp điệu gõ cửa không giống nhau, sự khác biệt nhỏ thế này, Nghiêm Ngọc Thành ngày ngày chỉ lo việc lớn, làm sao mẫn cảm bằng tôi được?

Tôi cười hì hì, không để ý đến ông. Mở cửa ra nhìn, quả nhiên là Phỉ Phỉ, bê một đĩa táo đã gọt sẵn vào.

Nghiêm Ngọc Thành kinh ngạc: “Tiểu tử này, đúng là đã thành Gia Cát Lượng thật rồi ư?”

Cha bèn cười hà hà.

“Cha, ai là Gia Cát Lượng cơ? Vừa rồi mọi người nói chuyện gì thế mà vui đến vậy?”

Nghiêm Phỉ Phỉ bê địa hoa quả bước vào, cười hỏi.

Tiểu nha đầu giờ đây đã tròn 17 tuổi, đúng là con gái mới lớn, mặt rất non, dưới lớp áo mỏng nổi lên hai trái núi, đôi chân thẳng dưới lớp quần lộ ra tính đàn hồi rất tốt, từ đầu đến chân, đầy sức sống và đầy sức hút, làm cho người ta không rời mắt ra được!

“Còn ai nữa? Chính là bạn học cùng lớp với con đồng chí Liễu Tuấn đó!”

Vừa thấy con gái yêu, Nghiêm Ngọc Thành bèn cười tít mắt, ngữ khí cũng thay đổi.

Nghiêm Phỉ liếc về phía tôi, bĩu môi.

Nha đầu này, ở bên cạnh tôi nhiều quá cũng bị nhiễm bệnh này mất rồi. Chỉ có điều là khi cô bĩu môi, không biết đẹp hơn bổn thiếu gia bao nhiêu lần.

“Cậu ta ấy à, về danh nghĩa là bạn học cùng lớp với con, nhưng một học kỳ chẳng biết có gặp nhau được một lần trên lớp không nữa!”

Tôi lập tức kháng nghị: “Phỉ Phỉ, đừng có nói oan người tốt nhé....Tôi....Ừm, chẳng phải là ngày kia tôi có đi đến lớp hay sao?”

Thấy tôi nhắc đến chuyện này, Nghiêm Phỉ càng không phục: “Thế mà cũng gọi là lên lớp ấy à? Xuất hiện trong lớp chưa đến 10 phút, loáng một cái là biến mất tiêu rồi.”

Ha ha, tiểu nha đầu này ngang nhiên nói dối, hình như bổn thiếu gia còn ở đó cả một tiết cơ đây. Làm cho cô giáo lên giảng mà không chú tâm, không biết đã xảy ra việc lớn đặc biệt gì.

Về việc tôi thường xuyên trốn học, Nghiêm Ngọc Thành cũng hơi biết, chỉ là không rõ hóa ra lại nghiêm trọng thế này, trừng mắt hỏi: “Tiểu tử, cậu học hành như vậy đó hả?”

“Bác Nghiêm, việc này cũng chẳng còn cách nào, bên công xưởng chế biến thực phẩm, đang vào đợt phát triển nhất....đây là công trình quan trọng, trên trên dưới dưới chẳng biết có bao nhiêu con mắt đang nhìn vào kìa, nếu cháu không đi xem thì liệu có yên tâm được không?”

Hai tay tôi xòe ra, lộ ý không còn cách nào khác.

Đây là lời nói thật, dưới dự yêu cầu nghiêm khắc của tôi, hiệu suất làm việc của “Tổng công ty phát triển thực nghiệp Đằng Phi” không phải cao ở mức bình thường. Tên lừa bịp Lý Ái Quốc đã làm loạn đến nửa năm, mới đặt được nửa bước chân, công ty Đằng Phi vừa tiếp nhận, có lẽ nửa năm đã có thể sản xuất rồi. Đương nhiên về việc thiết bị làm việc văn phòng thì khó tránh khỏi hơi xấu xí một chút, nhưng vẫn có thể dùng tạm được, quan trọng nhất là máy móc thiết bị thì không thể hàm hồ.

“Ôi chà, toàn là mùi thuốc lá thôi, mọi người không thể hút ít một chút được sao? Tiểu Tuấn không chịu được đâu...”

Nghiêm Phỉ Phỉ đưa tay lên quạt quạt, rất không hài lòng, ngay lập tức chạy đi mở cửa sổ.

Nghiêm Ngọc Thành và cha ngạc nhiên, rồi xấu hổ, chẳng ai bảo ai dập điếu thuốc đang hút đến một nửa vào gạt tàn.

“Phỉ Phỉ, cô ghét người hút thuốc sao?”

Tôi lo lắng hỏi.

Bổn thiếu gia giờ đây sức đề kháng với ni cô tin ngày càng thấp, có lẽ không lâu nữa bệnh cũ lại tái phát rồi.

“Không phải, cũng không phải là ghét lắm....quan trọng là cha và chú Liễu hút nhiều quá rồi...”

Nghiêm Phỉ cười bước về, bưng đĩa hoa quả đến trước mặt cha.

“Chú Liễu, chú hút ít thôi, ăn nhiều hoa quả vào, hì hì....”

“Được rồi, được rồi, ta tiếp nhận phê bình của cháu.”

Cha cầm một miếng táo lên rồi bỏ vào miệng.

Tôi thở phào một hơi, cũng không khách khí, chộp ngay hai miếng táo nhét vào miệng, làm tự mình nghẹn rướn cổ lên.

Dáng ăn của bổn thiếu gia vốn xấu xí rồi!

Nghiêm Phỉ lại đưa đĩa hoa quả đến trước mặt Nghiêm Ngọc Thành, nhoẻn miệng cười, nhìn dáng điệu đó, đừng nói là bổn thiếu gia, dù là cha đẻ như Nghiêm Ngọc Thành cũng hoa hết mắt.

“không được...”

Nghiêm Ngọc Thành vừa ăn miếng táo vừa hàm hồ nói một câu.

“Cha, gì mà không được?”

Nghiêm Phỉ ngạc nhiên hỏi.

Tôi cũng không nhai nữa, mà mắt nhìn về phía Nghiêm Ngọc Thành. Người ta giờ đây đã là đại chuyên viên, mỗi câu nói ra, đều là quyền uy cả, không cẩn thận là không được. Ai mà biết người này thật sự rất đáng ghét, nói mỗi hai từ cụt lủn rồi ngậm miệng chặt như kéo khóa, không nói thêm gì nữa, làm người ta ngơ ngác.

Tôi lại nhìn Phỉ Phỉ, đột nhiên có chút cảm ngộ, hỏi: “Bác, không phải bác nói cháu và...”

Vừa nói đến nửa câu, Nghiêm Ngọc Thành vội ngắt lời tôi, khó khăn lắm mới thấy được mặt ông đỏ lên.

“Hừ, cậu biết là được rồi!”

Nghiêm Ngọc Thành nói.

“Tôi nói cho cậu biết, tiểu tử, dù cậu có năng lực đến mấy, nếu không thi được vào trường đại học trọng điểm thì đừng có nghĩ đến chuyện này!”

“Cha, cha nói linh tinh gì thế!”

Nghiêm Phỉ xấu hổ, quay người chạy ra ngoài, đóng “rầm” cửa lại.

Ha ha, cô nương lớn rồi, cuối cùng biết xấu hổ rồi cơ đấy.

Trong phòng lại được một trận cười lớn.

“Tiểu tử, cậu nói xem, sao lại chọn Tiêu Chí Hùng?”

Một lúc sau, Nghiêm Ngọc Thành lại quay về vấn đề chính.

“Tiêu Chí Hùng năm nay khoảng tầm ba mươi tuổi rồi, đã lên cấp chính đến mấy năm, nghe nói làm việc rất tốt ở khu Phù Dung, quần chúng cũng rất hài lòng, lúc này tiến thêm bước nữa cũng không phải là chuyện gì xấu chứ? Quan trọng nhất là anh ta còn trẻ, nên nhanh nhẹn, có kinh nghiệm về kiến thiết kinh tế, nếu đưa đến cục tài chính, thì cháu thấy rất thích hợp...còn người như bác Ngô, chính trực liên minh, không có gì phải bàn, nhưng có điều hơi già....”

Nói đến đây, tôi dừng lại kịp thời.

Khuyết điểm lớn nhất của Ngô Thu Dương là chưa từng làm về kiến thiết kinh tế, làm việc ở bộ tổ chức suốt, làm về vấn đề này nhất định không có vấn đề gì, nhưng với mô hình thao tác “hạng mục góp vốn”, chỉ sợ sức lĩnh hôi không bằng Tiêu Chí Hùng.

Điểm quan trọng nhất, tôi muốn Nghiêm Ngọc Thành sắp xếp người này, là để dự bị thi thời cơ thích hợp, sẽ thay thế Diêu Ngữ Mai. Tuổi của Ngô Thu Dương hơi lớn, dù có đẩy được Diêu Ngữ Mai đi, thì cũng không làm được mấy thời gian nữa, đến lúc đó cũng phải đổi người.

Cha thấy tôi phủ quyết sự lựa chọn của ông, cũng không giận, cười nói: “Nghĩ kỹ lại, thì Tiêu Chí Hùng thật sự thích hợp hơn là Ngô Thu Dương...”

Nghiêm Ngọc Thành gật đầu đánh rụp rồi nói: “Thế thì chọn anh ta.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi