TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

" Liễu Tuấn, cậu lợi hại thật đấy."

Tuệ Tuệ vừa thở vừa khen tôi.

"Lưu Vĩ Trường được mệnh danh là người to béo nhất lớp chúng ta đó."

Tôi mỉn cười, cũng không biết Lưu công tử lại có biệt danh là thằng mập như vậy.

" Thực chất đây chính là kĩ xảo nhỏ của tôi, nếu luận về sức khoẻ,thì đương nhiên hắn khoẻ hơn tôi rồi."

Tôi cũng không phải là cố ý, sức mạnh của con hổ có khi không mạnh bằng con trâu.

Trong ánh mắt Tuệ Tuệ, hiện rõ sự khâm phục và sự ngưỡng mộ.

" Liễu Tuấn, nghe Phi Phi nói, sang năm câu mới có 17 tuổi ?"

Tôi liếc nhìn Tuệ Tuệ, cô bé này, nhìn thì xinh đẹp, nhưng sao lại nhiều chuyện đến vậy? Chẳng lẽ không biết nha nội tôi chán cảnh mọi người nhắc đến tuổi tác của tôi hay sao?

"Tuệ Tuệ, mình nghe nói, mẩu giấy của Lưu Vĩ Trường, là cậu đưa cho Phi Phi hả?"

Đột nhiên tôi hỏi, khẩu ngữ có chút tức giận.

Vì Phi Phi có mỗi một người bạn duy nhất, nếu cô ấy là người đứng sau vụ này, thì người bạn này có tiếp tục làm bạn nữa hay không? Chuyện này nhất định phải suy nghĩ lại.

Tuệ Tuệ giật mình, gật đầu, nói: " Mình...Ngày trước mình không biết hai người...."

Tôi lạnh nhạt nói: " Cho dù hai chúng tớ không có gì, hắn dựa vào cái gì để theo đuổi Phi Phi?"

Thành thật mà nói, không phải nói đến Lưu Vĩ Trường, mà ngay cả bản thân tôi, cũng không xứng đôi với cô ấy.

" Mình...Sau này mình không làm như vậy nữa...."

" Như vậy sẽ tốt hơn."

Nghiêm Phi nhìn thấy Tuệ Tuệ toàn thân run run, nhăn mày, nói: " Tiểu Tuấn, Tuệ Tuệ là bạn thân của mình đó."

" Được rồi, mình sẽ không nói nữa."

Tôi lập tức mỉm cười, âm thanh cũng dịu dàng hơn trước.

Phi Phi gật đầu.

" Liễu Tuấn, cậu phải cẩn thận một chút đó....Minh, mình nghe nói Lưu Vĩ Trường chơi với bọn xã hội đen đó..."

Trong long cảm giác áy náy, Tuệ Tuệ liền tiếc lộ một chút cơ mật, không kìm được tôi liền quay đầu lại nhìn, thì thấy mọi người vẫn đang đứng ở đó nhìn vào chúng tôi, sợ quá lại vội vàng quay đầu lại.

" Không sao, mình và cậu ấy không thù không oán, không sợ...Cảm ơn nhé."

Không biết thế nào, dù sao đây cũng là tấm lòng của người ta.

" Cậu cũng phải cẩn thận một chút sẽ tốt hơn, Lưu Vĩ Trường này, lòng dạ hẹp hòi."

Tôi mỉm cười: " Ừ, tính cách giống cha hắn."

Đi đến chiếc xe jeep, tôi mở cửa xe ra.

" Phi Phi, Tuệ Tuệ lên xe đi."

" Hả, Cậu...Đây là xe của cậu? Cậu biết lái xe?"

" Không, xe của bạn, mình đi mượn."

Tôi nổ máy, khởi động xe, quay đầu về đi về khu tập thể thường vụ.

Tuệ Tuệ ngồi trên xe, thấy tôi lái xe rất tương đối thành thục, tấm tắc khen nha nội tôi.

Đến nơi, Nghiêm Phi xuống xe, có chút lưu luyến, kéo tay tôi, nói: " Nhớ về sớm nhé, đừng uống rượu."

Ha ha, diễn vai diễn người vợ nhỏ bé rất đạt.

Tôi mỉm cười, gật đầu, rồi đưa Tuệ Tuệ về khu tài chính khu vực.

" Liễu Tuấn, mình nói là thật đó, cậu phải chú ý Lưu Vĩ Trường đó...."

Cô bé Tuệ Tuệ này, có chút lắm mồm, nhưng tính cách cũng được ra phết.

.................

Đến khách sạn Tú Thành, mọi người đã đến đủ, ngoài Tiêu Vũ, Tiêu Chí Hùng, Nhan Thuận Lợi ra, còn mấy người nữa. Sư phụ tôi Lương Quốc Cường cũng đột nhiên xuất hiện, ngoài ra còn có phó bí thư luật chính trị của thành phố, công an trưởng Uông Văn Khải và sư đệ của tôi Vương Bác cũng có mặt, còn có một vị tên là Tô Hoài Thanh đại đội trị an của bộ công an, người đầu tiên đến hỏi về vụ án trong bệnh viên nhân dân.

" Tiểu Tuấn à, lâu rồi sư phụ ta không ăn cơm cùng nhau rồi, sư phụ tự ý đến...."

Tiêu Vũ nhìn thấy tôi , vội vàng đứng dậy giải thích.

Tôi cười: " Tối quá rồi, vừa rồi con đang định đến đón sư phụ và anh Vương cùng đến. Cục trưởng Uông và đôi trưởng Hoà Tô đều là người quen cả, như vậy càng náo nhiệt, càng vui.

Đây không phải là những lời nịnh hót, mà là những lời chân thật xuất phát từ trong đáy lòng tôi.

Khi Lương Quốc Cường nhậm chức bí thư pháp trị thành phố Bảo Châu, dẫn theo Tiêu Vũ và Vương Bác cùng đến, dự định sắp xếp cho Tiêu Vũ vào làm bộ hình cảng thành phố, còn Vương Bác vào bên trị an, Tiêu Vũ được tôi giữ lại làm việc, chỉ có Vương Bác vào làm ở cục công an. Cách đây không lâu thăng chức đại đội phó đội công an. Còn Uông Văn Khải là do cha tôi điều đến, Lương Quốc Cường là thân tín của bí thư Liễu, đối với người mà đích thân sư phụ tôi sắp xếp, đương nhiên phải đề đạt, trọng dụng rồi, như vậy vừa có lợi cho bản thân vừa có lợi cho cục công an.

Năm ngoái Chương Kiệt bị cắt chức, toàn bộ hệ thống pháp trị tiến hành điều chỉnh, không chỉ có cục công an. Viện kiểm sát, hệ thống pháp viện, những người thân quen với Chương Kiệt, không phải điều đến hệ thống pháp trị thì là đứng dựa một bên. Những kẻ đầu óc suy nghĩ không thông, sống chết đi theo Chương Kiệt, viện kiểm sát có đến điều tra giám sát Lý Thuỵ Phong, cũng điều tra ra một số vấn đề, sắp xếp lại nội bộ đảng và hành chính, đuổi ra khỏi viện kiểm sát.

" Nhất triều thiên tử, nhất triều thần", thật khó hiểu. Nếu thủ hạ vì bản thân mà hi sinh, bí thư pháp trị Lương Quốc Cường này còn biết làm thế nào?

Về phần của Tô Hoà Thanh, cảm giác của tôi đối với hắn không tồi, Uông Văn Khải vừa nhậm chức, tôi cũng đã giao phó việc, bao hắn phải quan tâm đến mọi người một chút .

Giao Phó của nha nội tôi, làm cho Uông Văn Khải nghĩ rằng Tô Hoà Thanh và tôi có móc nối gì đó với nhau, đột nhiên tiếp đãi với một ánh mắt khác, đề đạt một trung đội, trung đội trưởng bên trị an lên chức uỷ viên chính phủ của thành phố. Sau khi Vương Bác lên chức tiểu đội trưởng, danh hiệu phó đại đội trưởng cầm trắc trong tay.

Tô Hoà Thanh rất vui, từ một chức phó đội trưởng nho nhỏ, trong phút chốc trở thành một người tâm phúc của đội trưởng Uông, trong lòng mang ơn nha nội tôi.

Sau khi rời khỏi huyện Hướng Dương, những bữa cơm tụ hội như thế này sẽ ít kh xuất hiện nữa, trong lòng tôi rất nhớ.

" Gọi món chưa?"

Tôi hỏi Tô Kiến Trung.

"Gọi rồi, chút nữa chỉ đợi em ăn xong trả tiền là xong."

Không ngờ Tô Kiến Trung cũng biết nói đùa. Anh không nói, mọi người cũng không bảo anh là câm điếc đâu.

" Rượu đâu?"

" Bí thư Lương gọi rồi, hai chai rượu Mao Đài."

Ai, bây giờ đến sư phụ cũng không khách sáo như ngày trước nữa, cũng học cách ăn đồ của đồ đệ, mọi người không ai coi mình là người ngoài, đúng là " Thế phong nhật hạ nhân tâm bất cổ".

" Đươc, mọi người không khách sáo, hôm nay chúng ta không say không về. Sư huynh, chút nữa anh phải kính cục trưởng Tiêu mấy cốc nhé, công việc của bạn gái anh, đang ở trong tay anh ấy đó."

Tôi cười ha ha.

Anh tiêu gật đầu rồi cười.

"Hi hi, tiểu Tuấn, cậu đừng bỏ anh vào lửa nướng như vậy chứ, chuyện này, anh chỉ là thi hành mệnh lệnh thôi...Thư kí Nhan chuyền đạt lại chỉ thị của bí thư Liễu, anh có nhiều lá gan đến mấy cũng không dám không chấp hành?"

Tiêu Chí Hùng mỉm cười rồi nói.

Tức quá.

Cha sao không nói trước, lại để tôi ra mặt, đúng là người gia đi được nửa đường mới giơ dao ra giết, không phải tâm huyết của tôi, đổ xuống sông, xuống biển hết hay sao?

Bỏ đi, bỏ đi, cha con mà, Tiêu Vũ nợ nhân tình của ai đều như nhau cả thôi.

Rượu và thức ăn đã mang đến.

Mọi người vui vẻ ăn cơm. Trong giấc mơ tôi cũng không bao giờ nghĩ tới lại có ngày hôm nay, cục trưởng Tiêu, thư kí Nhan, toàn là những nhân vật có tiếng lại ngồi ăn cùng một bàn, hơn nữa đây lại là bữa ăn mang tính chất riêng tư.

Không nghi ngờ gì, Tiêu Vũ lại trở thành người thân tín của bí thư Lương. Tiền cảnh thì không có gì tốt đẹp. Dán chữ bí thư Liễu vào người, tuy thân phận thấp thật đấy, nhưng không ai biết trước được, Tiêu Vũ lại lọt vào mắt xanh của nha nội tôi, đúng là niềm vui trong sự bất ngờ.

Việc chính không cần ăn cũng giải quyết xong, không khí của buổi uống rượu hôm nay vui vẻ lên rất nhiều. Mọi người uống xong là được về nhà nghỉ ngời, chỉ có nha nội tôi là vất vả, vẫn phải đi dạy thêm cho Nghiêm Phi, nên không dám uống, chỉ nhấm nhấm môi, tạo dáng là được rồi.

Tiêu Chí Hùng rất thoải mái, trong bữa cơm hôm nay anh ấy là người có chức vụ cao nhất. Trước khi uống, tôi lại nhắc lại giao phó đặc biệt của tôi đối với Tiêu Vũ, mọi người thay phiên nhau mời rượu, cục trưởng Tiêu phê phê, nhìn tôi : " Tiểu Tuấn, em...Sao em không uống rượu hả?"

Đây chính là báo ứng mà.

"Tối nay em vẫn còn nhiệm vụ phải làm, không thể uống rượu."

" Nhiệm vụ gì vậy?"

" Phải đến nhà của chuyên viên Nghiêm...."

" Em thừa mệnh ân chủ mà đến."

" Hi hi, em đừng lấy chuyên viên Nghiêm ra doạ mọi người chứ?"

Tiêu Chí Hùng không phục, em được Nghiêm Ngọc Thành sủng ái, chuyên viên nhất định không trách em đâu.

" Là thật sự em không uống được, uống rồi hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đó."

" Hôm nay em mà không nói rõ ràng, anh....Anh tuyệt đối không tha cho em...."

Nhìn thấy mọi người bàu nhàu, đến Lương Quốc Cường cũng không có ý giúp đỡ tôi.

" Tối nay em phải dạy thêm cho Nghiêm Phi, người toàn là mùi rượu, bác Nghiêm sẽ mắng em chết?"

" Biết làm sao được, hi vọng mọi người khoan dung độ lường."

" Ha ha, thì ra là đến dậy em dâu, chẳng trách...."

Tiêu Chí Hùng quả thật đang phê phê, những lời như thế này cũng nói ra được, không biết tôi và Nghiêm Phi đều lớn rồi, không giống như trước kia nữa, không thể tuỳ tiện đùa giớn như vậy được.

Tôi nháy mắt Tiêu Vũ:" Tiêu Vũ, mời anh Tiêu Chí Hùng một chén nữa đi."

Kết quả cuối cùng, mọi người không ai bị say, chỉ có Tiêu Chí Hùng có chút choáng váng, đi không vững. Không biết thế nào, chỉ cần sau khi tỉnh rượu anh ấy vẫn còn nhớ việc của bạn gái anh Tiêu Vũ là được rồi.

Vương Bác và Tô Hoà Thanh, hai người này tôi phụ trách đưa về nhà. Vương Bác này cũng thật là, chúng tôi là sư huynh đệ bao nhiêu năm, cũng không cần phải nói những từ khách sáo như vậy với tôi chứ, còn Tô Hoà Trung ngược lại có chút bất an.

" Sư huynh, anh Tô, nhờ hai người một chuyện được không?"

Đến trước cổng khu tập thể của công an, xuống xe, tôi khách sáo nói.

Vương Bác không nói gì, Tô Hoà Thanh vỗ ngục, nói: " Tiểu Tuấn đừng nói khác sáo như vậy, có chuyện gì giao phó, chỉ cần anh có thể làm được, anh Tô Hoà Thanh nhất định cố gắng hết sức mình đi làm."

Vương Bác cũng gật đầu.

" Người bạn học của em, lớp 176 trường Trung Nhất Bảo Châu, tên là Lưu Vĩ Trường, nghe nói bạn ấy thường qua lại với bọn xã hội đen..."

Sắc mặt của Tô Hoà Thanh biến sắc.

Tôi nhìn anh, biết trị an khu vực Trung Nhất Bảo Châu là do anh phụ trách, người này làm việc rất cẩn thận, đối với lí lịch của những tên nha nội như vậy nhất định biết rất rõ, chỉ cần nghe tên là biết Lưu Vĩ Trường thường đi cùng những ai.

" Tiểu Tử này chính là con trai của Lưu Văn Cử, đúng không ạ?"

Tôi biết rõ câu trả lời, nhưng vấn hỏi, không để cho anh có đường rút lui.

" Uh! là Lưu...Con trai của bí thư..."

Nghe thấy tôi dùng cách xưng hô " Tiểu tử", Tô Hoà Thanh biết giũa hai chúng tôi đang có xích mích gì đó, im lặng gật đầu. Một bên là phó bí thư khu vực, một bên là bí thư thành phố kiêm phó chuyên viên thường vụ, hai bên đều không thể đắc tội được.

Vương Bác không nghĩ nhiều, lạnh lùng nói: " Sao vậy, tiểu tử này làm sao?"

" Em thì không sao, nhưng là Phi Phi."

Tôi thản nhiên nói.

Sắc mặt Vương Bác lập tức thay đổi, nguyên là cán sự bản vệ huyện uỷ huyện Hướng Dương, ai biết được con gái cưng của Nghiêm Ngọc Thành lại là " Vợ nhỏ" của tôi? Bây giờ cả hai cùng lớn rồi, vừa rồi tôi cũng nói đi dạy thêm cho Phi Phi rồi, như vậy có thể thấy được quan hệ của hai người không bình thường.

Tình yêu lứa tuổi 17 học sinh cấp ba, Vương Bác gặp nhiều rồi.

Việc này không có cách nào giải quyết được, trước mắt, nha nội Liễu này, cũng không phải là người bình thường.

Trong lòng Vương Bác rõ như gương soi.

Là một người con trai đương nhiên không chịu được chuyện có người theo đuổi bạn gái mình rồi.

" Chuyện em giao phó, em muốn sử lí như thế nào?"

Tôi cười: " Sử lí cậu ấy thì không cần."

Vương Bác cười.

Chỉ là cần không phải đối phó với bạn của Lưu Vĩ Trường, là tốt rồi.

" Tên tiểu tử này thích Phi Phi, hôm nay lúc em đến trường đón Phi Phi, em và hắn có một trận đụng độ nhỏ....."

Tôi cười rất thoải mái.

Sư huynh đệ đồng môn nhiều năm, tính cách của tôi như thế nào, trong lòng Vương Bác Siêu hiểu rõ hơn ai, nói đến công phu thì anh ấy không bằng tôi. Lưu Vĩ Trường nhất định sẽ gặp rắc rối.

"Hăn tìm người xã hội đen đến báo thù em?"

Vương Bác Siêu nói.

" Có tìm người xã hội đen đến báo thù hay không em cũng không biết, nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn."

Tôi không thích gây thù kết oán với bọn người xã hội đen, chỉ biết " Thắng chi bất vũ, bại túc khả sỉ."

Lúc này Tô Hoà Thanh hiểu ra, hai vị nha nội này ghen nhau vì tình, chỉ là không biết người con gái tên Phi Phi kia là người như thế nào, theo mọi người nói, hình như có quan hệ với Nghiêm Ngọc Thành. Tuổi con trẻ vậy mà đã khiến cho hai vị công tử trở mặt nhau, nhất định đây là một người con gái xinh đẹp.

Hai vị công tử này cũng thật là, không chịu chăm chỉ học hành, làm gì vì một cô gái mà trở mặt nhau.

Nếu anh ấy biết Nghiêm Phi là con gái cưng của Nghiêm Ngọc Thành, nhất định sợ mất hồn luôn.

" Ý của tiểu Tuấn, là muốn sử lí những người bạn xã hội đen của Lưu Vĩ Trường ?"

Tô Hoà Thanh hỏi.

Tôi mỉm cười rồi nhíu mày.

Thế cũng hỏi được? Đúng thật là...

Nhưng nếu anh ấy đã hỏi như vậy, tôi cũng không giấu diếm, nói rõ ràng một chút.

" Trường Trung Nhất Bảo Châu là nơi học tập, em không muốn bọn xã hội đen đó kéo đến trường làm càn, thật không biết chuyện gì sẽ xảy ra, đối với Lưu Văn Cử cũng không có lợi gì. Trị an của khu vực này là do anh quản lí đúng không? Những việc như thế này, phải quản lí nghiêm khắc một chút, như vậy mọi người đều có lợi."

" Được rồi, được rồi, tiểu Tuấn, em yên tâm đi."

Tô Hoà Thanh thốt ra một tiếng thừa nhận.

Tôi mỉm cười, biết việc này đã được sắp xếp ổn thoả rồi. Đội trị an cục công an quyết định sử lí bọn xã hội đen. Lưu Vĩ Trường lắm được cái đuôi của tôi, cũng chẳng giải quyết được gì? Chẳng lẽ để Lưu Văn Cử can thiệp vào chuyện này sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi