TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

"A, tiểu Tuấn em đổi xe mới rồi à?"

Vừa đến chỗ để xe, nhìn thấy chiếc xe santana mới, Bạch Dương đội nhiên kêu lên.

Năm 86, trong tỉnh có chiếc xe santana cũng chỉ là chuyện bình thường. Có thể nghĩ đến việc tiểu Tuấn từ khu vực Bảo Châu chạy đến, cộng thêm nha nội tôi mới có 17 tuổi, như vậy là tốt lắm rồi. Giống như nhà báo Bạch thường đi ra ngoài, những chuyện như thế này cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

" A, bác Năm em bây giờ hào phóng lắm, chiếc xe jeep bác không đi đâu."

Quan hệ giữa tôi và chị Bạch Dương rất tốt, nhớ lại chuyện của bí thư Bạch Kiến Minh, là một bài toán vẫn chưa có kết quả. Với tình hình của khu vực Bảo Châu hiện giờ, xuất hiện rất nhiều xe santana. Vị trí uỷ viên khu vực đã thay đổi nhiều, trong huyện, lãnh đạo tỉnh đã bỏ quên sự xuất hiện của chiếc xe jeep rồi, đường hoàng ngồi trên những chiếc xe mới ra.

Chiếc santana được coi là phương tiện phổ biến, nha nội tôi cũng không nói dối nữa.

***, bọn họ bảo tài trợ bao nhiêu, em sẽ tài trợ bấy nhiêu.

" Hi, hi, bác Năm đúng là một người tài giỏi..."

Bạch Dương cười.

" Mời...."

Tôi mở cửa xe, khách sáo nói.

" Cám ơn."

Bạch Dương mỉm cười rồi lên xe.

Tôi đang bước lên xe, đột nhiên có cảm giác có một vật " Mũi nhọn" đâm vào sau lưng, liền quay đầu lại, sau cánh của sổ tầng hai xuất hiện một khuôn mặt lạnh như băng đang nhìn chúng tôi, không biết đó có phải là Bành Phi hay không?

Ánh mắt này của Bành Phi ẩn chứa điều gì?

Lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều, vội vàng bước lên xe.

" Có phải là Bành Phi không?"

Đột nhiên Bạch Dương hỏi. Dáng vẻ không vui.

" Hài, từ lúc kết hôn đến giờ, anh ấy chưa bao giờ cười.

Bạch Dương run run nói.

Tôi ngạc nhiên: " Sao lại có chuyện như vậy?"

Lần trước nhìn thấy dáng bộ của chị, tôi biết chị và Bành Phi sống cùng nhau không được hạnh phúc. Lúc đó Bành phi đang cố gắng để thăng chức, vì chức vị phó chủ nhiệm mà đã đắc tội với bố vợ. Hôm nay chức phó chủ nhiệm đã thuộc về tay anh đúng như nguyện vọng, đáng lẽ ra vợ chồng anh phải sông hạnh phúc bên nhau mới đúng.

" Anh ấy luôn có cảm giác sống ơ nhà chị, mất thể diện và áp lực."

Tôi chỉ biết im lặng nghe.

Bạch Phi là người mẫn cảm, hoàn cảnh nhà họ Bạch cũng thật đăc biệt, Bạch Dương phải ở nhà chăm sóc bố mẹ.

Chuyện này, tôi không tiện nói vào, chỉ biết im lặng ngồi nghe.

"Thằng quỷ, đều là do em đó..."

Bạch Dương đột nhiên oán hận tôi.

Tôi uất ức, nói: " Anh chị là tự do yêu nhau, tự do kết hôn, sao lại tại đổ hết tội lên đầu em ?"

" Hừ, vì ngày nào em cũng nói tốt cho anh ấy...."

Bạch Dương mím hai đôi môi hồng lại, có chút giống tiểu a đầu Nghiêm Phi.

Hình như tính tình của hai người có chút tương đồng.

Tôi vừa tức giận vừa buồn cười, nha nội tôi luốn tuân thủ nguyên tắc " Tất cả vì người lương thiện", tính cách của Bành Phi có chút hẹp hòi, nhưng các mặt khác thì khỏi phải trê. Chẳng lẽ chị Bạch Dương thay đổi rồi sao? Chiếc mũ " làm lỡ tuổi xuân người khác" , tôi làm sao có thể gánh vác được?"

" Bỏ đi, không như em nói đâu, dù sao nói ra em cũng không hiểu."

Bạch Dương vẫn coi tôi là một thằng bé con.

Những lúc như thế này, nha nội tôi cũng không dám giả dạng người lớn, không khéo lại rước hoạ vào thân. " Sai lầm của đôi uyên ương" chính là đắc tội với bề trên, ngược lại không biết lấy gì để bù đắp? Chẳng lẽ phải lấy thân mình để báo đáp sao?

Tôi nhìn chị Bạch Dương.

" Thằng quỷ, nhìn cái gì nhìn? Chăm chú vào lái xe đi..."

Chị Bạch Dương nhẹ nhàng nói.

Chị Bạch Dương lớn hơn tôi 10 tuổi, đương nhiên chị chỉ nói như vậy thôi chứ không bao giờ để trong lòng.

" Đi đâu ạ?"

Tô Kiên Trung mặt rầu rĩ hỏi một câu?

Người này thật biết nhẫn lại, chúng tôi lên xe lâu như vậy, bây giờ mới hỏi một câu. Nhìn bộ dạng như vậy, chị Bạch Dương cũng không bảo hắn lái xe.

" Hiệp hội mĩ thuật của tỉnh."

" Tôi không quen thuộc đường. "

Tô Kiên Trung vẫn rầu rĩ nói.

Bạch Dương nhanh nhẹn, mởi cửa xe, xuống xe, nói: " Chúng ta thay đổi một chút, chị lái xe."

" Ông chủ?"

Tô Kiên Trung thốt lên hai từ, nhằm hỏi ý kiến của tôi.

Tôi mỉm cười:" Đừng quên, thân phận của anh hôm nay không phải là lái xe, mà là giám đốc Tô tổng công ty Đằng Phi, có người muốn lái xe giúp anh, thì anh để chị ấy lái..."

Tô Kiên Trung không nói, lập tức xuống xe.

Mang tiền tài trợ đến nhà người ta, cũng cần một người có thể ra mặt, nha nội tôi có thể lấy tạm chức danh giám đốc này, chỉ là trước mặt chị Bạch Dương, sợ tiểu a đầu không tim không phổi này, trong lúc không cẩn thận nói ra những điều không nên nói.

Tô Kiên Trung lớn hơn tôi mấy tuổi, là người trầm tính, đội chiếc mũ giám đốc trên đầu, mọi người sẽ không nhận ra sơ hở.

Không ngờ chị Bạch Dương lái xe thật thành thục, ngồi xe hơn 12 phút là đến hiệp hội mĩ thuật của tỉnh. Xuống xe nhìn xung quanh, bốn bên được thiết kế theo kiểu nhà cổ tứ hợp viện, tuy có chút hư hỏng, nhưng hội mĩ thuật tỉnh cũng rất đầy đủ.

Chỗ này, Bạch Dương rất quen thuộc, chị đưa chúng tôi đến trước của phòng tổ chức cuôi thi vẽ mĩ thuật.

" Thầy Từ, xin chào."

Thầy Từ 40 tuổi, mắt đeo kính.

" Ôi chao, nhà báo Bạch, xin chào, xin chào...."

Nhìn thấy chị Bạch Dương đến, vội vàng bước ra khỏi bàn làm việc, mặt tươi cười tiếp đón chúng tôi.

" Tiểu Tuấn...Giám đốc Tô, tôi giới thiệu một chút nhé, đây là thầy Từ của hiệp hội mĩ thuật, cũng chính là người phụ trách tổ chức cuộc thi mĩ thuật..."

Bạch Dương nhanh nhẹn, nhớ tới danh hiệu giám đốc của Tô Kiến Trung.

" Chủ nhiệm Từ, xin chào!"

Tôi vội vàng đưa tay ra bắt tay chủ nhiệm Từ.

Nha nội tôi đến đưa tiền tài trợ, nhận tiện có việc cần nhờ vả, đương nhiên phả hạ thấp thái độ rồi, tuân thủ xưng hô với người ta bằng " Quan hàm", còn dùng những từ ngũ tôn kính.

Màn chào hỏi này giống như một bản tiết tấu, thầy giáo Từ rất nhiệt tình với chúng tôi.

Nhưng nói đến " Giám đốc Tô", cũng đưa tay ra bắt tay, phong thái đương nhiên không giống tôi. Không tồi, giám đốc mà, phải có phong cách một vị giám đốc chứ.

" Thầy Từ, hai vị này là hai người của tổng công ty Đằng Phi, hôm nay đến đây với mục đích tài trợ cho cuộc thi vẽ sắp tới.."

Thầy giáo Từ bị danh hiệu giám đốc Tô làm cho hoa mắt, lập tức thay đổi sắc mặt, cuống quýt bắt tay giám đốc Tô một lần nữa.

" Ai chà, hoan nghênh hoan nghênh, tổng công ty Đằng Phi chính là doanh nghiệp có tiếng ở huyện chúng ta..."

Nhìn thấy " Thần tài" đến cửa, thầy giáo Từ khách sáo, vội vàng đứng dậy rót chà đón tiếp chúng tôi.

" Chủ nhiệm Từ, chúng tôi là giám đốc nhưng không có tài ăn nói, có gì không phải mong chủ nhiệm bỏ quá cho...."

Tôi mỉm cười giải thích.

" Không biết tài trợ lần này, có những quy luật gì?"

" Ai chà, tài trợ mà, làm gì có nhiều quy luật, 300-500 không ít, 3000-5000 cũng không nhiều..."

Chủ nhiệm Từ cười ha ha, mắt nhìn Tô Kiên Trung.

Nghe thấy như vậy tôi yên tâm rồi, xem ra người tài trợ không có nhiều, 3000-5000, trong mắt thầy Từ đã là một con số lớn rồi. Nha nội tôi đã chuẩn bị trước 5 vạn đại dương, nhưng xem chừng không phải tài trợ nhiều như vậy."

" Là như thế này, chủ tịch hội đồng quản trị công ty Đằng Phi Liễu Phổ Văn nghe nói trong huyện đang chuẩn bị tổ chức cuộc thi, rất vui, liền giao phó cho giám đốc Tô của chúng tôi, cầm 2 vạn đến tài trợ cho cuộc thi..."

" Hai...Hai ?"

Chủ nhiệm Từ run run, thiếu chút nữa là đánh rơi cốc chà.

" Cái này...Chủ tịch Liễu khách khí quá, không quên đóng góp cho quốc gia, nhiệt tình công ích, thật đáng khâm phục..."

" Như vậy nhé, chủ nhiệm Từ, hôm nay chúng tôi đến, là muốn hỏi cụ thể sự việc, ngày mai sẽ cho người mang tiền đến."

Thực ra chuyển khoản chi phiếu thì lúc nào đưa chẳng được.

Nhưng chuyện này phải phô chương ra một chút, nhanh quá mọi người lại nghi ngờ. Giải nhất nhận có giá trị giải thưởng lên đến 2 vạn, không thể nói trước mặt chị Bạch Dương được, dù sao cha chị cũng là phó bí thư huyện uỷ, cẩn thận vẫn không thừa.

...........................

" Chủ nhiệm Từ, mời."

Tối nay tại nhà hàng Thập Nhất, tôi có mở yến tiệc mời chủ nhiệm Từ đến.

Sau nhiều năm cải cách, quy luật nhà hàng Thập Nhất thay đổi không ít, không phải là nói cao cấp gì cả, chỉ cần có tiền, người bình thường cũng có thể đặt phòng.

Đương nhiên, lúc đó Bạch Dương không có mặt.

Từ lời giới thiệu của chị Bạch Dương, tôi đã biết, thầy không những là người tổ chức mà còn là một nhà thư pháp nổi tiếng, chẳng trách Bạch Dương mở miệng là gọi thầy Từ.

Bạch Dương gọi như vậy, chủ nhiệm Từ cũng không có ý kiến gì. Tóm lại chủ nhiệm cuộc thi, trong mắt phó bí thư tỉnh uỷ chẳng có gì to tác. Bạch Dương gọi theo quân hàm, thầy Từ lại cho rằng Bạch Dương cố ý châm chọc.

Nhìn thấy bàn ăn toàn là sơn hào hải vị, chủ nhiệm Từ mỉm cười.

" Ai chà, hai người là khách từ xa đến, theo lí mà nói tôi phải mời hai người mới đúng, sao lại để hai người mời tôi thế này? Ài...Chỉ trách thanh thuỷ nha môn hiệp hội mĩ thuật chúng tôi, không có nhiều kinh phí đế tiếp đãi hai vị..."

Chủ nhiệm Từ cảm ơn chúng tôi.

Tôi mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ, xem ra tỉ lệ thành công của chuyện này là rất lớn.

Lúc đó tôi cũng không vội, đợi thầy nói xong, đứng dậy cầm cốc lên cạn chén. Tuy Tô Kiến Trung không nói, nhưng tôi biết tửu lượng của anh ấy không tồi.

" Chủ nhiệm Từ, đây là tờ ngân phiếu 2 vạn, mời xem qua..."

Tôi mỉm cười lấy ra tờ ngân phiếu 2 vạn nhân dân tệ.

Chủ nhiệm Từ nhìn thấy con số trên tờ ngân phiếu, mặt đỏ ửng, không nói ra lời cảm ơn. Chủ tịch Liễu Phổ Văn chu đáo quá, còn cho giám đốc Tô và đồng chí tiểu Tuấn đến.

" Còn đây là chút thành ý mà chủ tịch Liễu của chúng tôi chuẩn bị tặng riêng cho ngài..."

Tôi mỉm cười lấy ra một nghìn nhân dân tệ đưa cho chủ nhiệm Từ.

Chủ nhiệm Từ giống như một con thỏ nhặt được thức ăn , liền nhảy dựng lên, miệng lắp ba lắp bắp nói: " Đây..Làm như vậy sao được? Vô công bất thụ lộc, vô công bất thụ lộc ......"

Cũng khó tránh khỏi sự ngạc nhiên, chúng tôi đến là để tài trợ công ích sự nghiệp, hiệp hội mĩ thuật phải trao tằng tấm bằng cho chúng tôi mới đúng, sao lại hẹn gặp nhau riêng tư thế này?

Việc này không được hợp tình hợp lí.

" Chủ nhiệm Từ mời ngồi xuống, chủ tịch Liễu có một việc muốn nhờ chủ nhiệm giúp đỡ."

Tôi mỉm cười, nói.

Chủ nhiệm Từ ngồi không yên, mắt nhìn chằm chằm vào 1000 nhân dân tệ, trách móc sao hai tay không mọc ra từ hai con mắt, cũng không khách sáo liền đút vào túi.

Nhìn thấy ánh mắt tham lam của hắn, nha nôi tôi cười thầm.

" Liễu...Chủ tịch Liễu có gì giao phó?"

" Nói đơn giản một chút, con gái bạn thân của chủ tịch chúng tôi, tham gia cuôc thi vẽ sắp tới, chủ tịch hi vọng con gái của bạn mình, trong cuộc thi lần này có thể giành được giải ..."

Chủ nhiệm Từ bừng tỉnh ngộ, tinh thần thoải mái lên rất nhiều.

Việc này hoàn toàn nằm trong phạm vi của chủ nhiệm Từ.

" Cái này, cái này, chủ nhiệm Liễu là người tài trợ lớn nhất trong cuộc thi lần này, chúng tôi nhất định chú ý..."

Tôi nhíu mày, nói: " Chủ nhiệm Từ, cuộc thi lần này tổng cộng có 4 giải, chủ tịch chúng tôi muốn một trong các giải đó..."

" Ai chà, việc này, một mình tôi không thể quyết định được...."

Nhìn thấy chủ nhiệm Tư đang giả bộ, tôi nhăn mặt, lấy ra thêm 1000 tệ đặt trước mặt.

Hai con mắt chủ nhiệm Từ nhìn thẳng.

Hai....

Đối với cán bộ thanh thuỷ nha môn này mà nói, quả thực chỉ là một con số thiên văn.

" Chủ nhiệm Từ, ngài chịu giúp chúng tôi chuyện này, chủ tịch của chúng tôi nhất định không quên công của ngài đâu."

Ánh mắt chủ nhiệm Từ xoay tròn, không chịu đươc liền sờ 2000 tệ, nuốt nước bọt, nói: "Chủ tịch Liễu vì sao lại coi trọng giải thưởng lần này vậy?"

Xem ra người tham lam vẫn là người tham làm, làm việc gì cũng cẩn thận.

Tính cách này, tôi rất thích.

Người kiểu này, không thu tiền thì thôi, nếu đã thận rồi, nhất định sẽ hoàn thành tốt công việc thôi.

Việc này, nha nội tôi không những vỗ ngực trước mặt bạn gái, mà trước mặt nhạc phụ nhạc mẫu cũng khẳng định, nên chỉ có thể thành công không thể thất bại.

" Nói thật với ngài nhé, con gái của người bằng hữu đó, năm nay học lớp 12, chuẩn bị tham gia thi đại học, cô ấy hi vọng có thể giành được giải nhất, có thể đường đường chính chính bước và trường đại học Trữ Thanh mà không cần phải thi."

" Thì ra là như vậy, việc này tôi nhất đinh sẽ giúp đỡ, không thể chậm trễ tiền đồ của giới trẻ..."

Biết rõ ngồn ngốc sự tình, chủ nhiệm Từ thở phào nhẹ nhõm, tìm một lí do biện minh cho mình, rồi cười hì hì, sau đó không khách sáo cầm tờ ngân phiếu và 2000 tệ tiền mặt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi