TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Một bí thư tỉnh ủy, một bí thư ủy ban thành phố mới, cuộc nói chuyện lần này sớm cũng đã nghĩ đến, cho nên cha cũng đã có chuẩn bị, bây giờ cũng không cần khách khí cứ bắt đầu báo cáo phương hướng mới của thành phố. Trọng điểm đặt vào việc xây dựng đội ngũ cán bộ đảng và chính sách mới nhất của lãnh đạo hội nghị trung ương.

Phương diện giáo dục tư tưởng, công tác kinh tế nói cũng rất giản lược. Một khi bắt đầu nghe báo cáo, Liêu Khánh Khai và Nghiêm Ngọc Thành đều thu lại nụ cười, khuôn mặt nghiêm lại, thi thoảng hỏi thêm.

“Tấn Tài, xem ra, cậu đã tốn không ít công sức, không tồi...”

Báo cáo của cha sau khi hoàn thành thì những căng thẳng trên mặt của Liêu Khánh Khai cũng đã được thay bằng nụ cười.

“Bí thư Liêu quá khen, đều là những việc tôi cần làm”

“Hiện nay một mình cậu kiêm hai chức, thật sự rất vất vả. Tuy nói là người nhiều công lao, nhưng quá bận rộn thì cũng không được, đã nói sức khỏe là nguồn gốc của tiền bạc mà...công tác bên chính quyền, cũng nên sớm giao cho những đồng chí khác.....tôi muốn nghe ý kiến của anh về vấn đề này”

“Việc này tôi theo sự sắp xếp của tỉnh ủy, cá nhân không có ý kiến gì”

Cha hơi căng thẳng.

“Ha ha đã nói không cần kiêng kị gì mà, có thể nói thoải mái...nói đi”

“Đã như vậy, thì tôi cũng xin có ý kiến.....những đồng chí anh em bên thành phố và cơ quan trực thuộc tỉnh, tôi không thật hiểu rõ tình hình...

Cha rất hiểu quy tắc, thăm dò ý của Liêu Khánh Khai. Câu này có ý, ngài đã có chủ định cho chức vụ thị trưởng này hay đã điều một người khác từ nơi khác đến đảm nhiệm, thế thì tôi cũng không cần nói thêm gì

Liêu Khánh Khai phê bình nói: “Tấn Tài, thật trọng cũng tốt, nhưng qúa do dự. Điểm này cậu cần học tập Ngọc Thành, anh ta dám nghĩ dám làm”

Nghiêm Ngọc Thành ngồi bên cạnh Liêu Khánh Khai, thấy ông ta nói vậy cũng hơi ngạc nhiên, cười nói: “Bí thư Liêu đây là phê bình tôi sao...”

Khánh Khai khua tay: “Không phải là phê bình, chẳng qua là chỉ đánh giá một chút thôi?”

“Đúng trọng tâm, đúng trọng tâm”

Nghiêm Ngọc Thành nói.

Cha nói: “Nếu như chọn một cán bộ trong số những thành viên của thành phố Bảo Châu hiện nay, tôi cho rằng, Thạch Vinh Hiên là khá phù hợp”

Liêu Khánh Khai và Nghiêm Ngọc Thành nhìn nhau, không thay đổi sắc mặt.

“Thạch Vinh Hiên công tác tại thành phố Bảo Châu cũng khá lâu, tư cách tốt, năng lực có, đủ điều kiện đảm nhiệm công tác này”

“Thế còn đồng chí Đường Hải Thiên? Thì thế nào?”

Liêu Khánh Khai cũng không giấu diếm hỏi ngay, ánh mắt hướng về phía cha.

“Đồng chí Đường Hải Thiên cũng là một người có năng lực công tác tốt, cá nhân tôi cho rằng đảm nhiệm công tác bên đảng vụ còn phù hợp hơn”

Cha nói rõ quan điểm của mình.

Liêu khánh khai gật đầu: “Nếu như đồng chí Đường Hải Thiên đảm nhiệm công tác đảng vụ, thì bên chính quyền thành phố, năng lực có giảm sút? Đồng chí Lôi Vệ Quốc năng lực cũng không tồi, “

Liêu Khánh Khai nói như vậy cũng có ý nhận định câu nói của cha. Thạch Vinh Hiên trước đây đảm nhiệm công tác đảng, với công tác kiến thiết kinh tế không thật thông thạo, điều Đường Hải Thiên đi thì một mình phó thị trưởng thường vụ Lôi Vệ Quốc sợ là sẽ gặp khó khăn.

“Sẽ có ảnh hưởng nhất định”

Cha cũng nói thẳng luôn.

Liêu Khánh Khai giương mắt nhìn.

Cha cười: “Cho nên, tôi mới đề nghị với bí thư Liêu, xin ủng hộ hết sức cho công tác của thành phố Bảo Châu chúng tôi, điều một cán bộ có năng lực tại tỉnh ủy về, để hoàn thiện hơn nữa bộ máy chính quyền thành phố”

Liêu Khánh Khai hơi ngạc nhiên, cười phá lên: “Được , Tấn Tài, câu đã nắm được điểm này của tôi rồi?”

“Bí thư Liêu, lãnh đạo vĩ đại đã nói, công tác cách mạng không hỏi xuất thân. Tôi cũng không hỏi thêm gì!”

Thấy Liêu Khánh Khai đang vui, cha cũng nói thêm 1 câu đùa.

Liêu Khánh Khai cười lớn: “Nói như vậy, tôi nếu như không ủng hộ tức là không ủng hộ công tác của thành phố các anh?”

“Lãnh đạo anh minh, bất luận sắp xếp thế nào, đều chính xác”

Đây là lần thứ hai cha gặp Liêu Khánh Khai tại phòng làm việc của ông ta. Nhưng tết năm nay đi chúc tết ông ta, với ông ta cũng coi như rất thân thiết rồi, câu nói này một khi làm rõ thì cha cũng không cần tiếp tục cẩn trọng như cũ.

Nghiêm Ngọc Thành cười nói: “Tấn Tài xuất thân từ cán bộ kỹ thuật, anh ta đã phát huy tinh thần này, không đạt được mục đích thì không thôi. Bí thư Liêu nếu không đồng ý, anh ta sẽ lại đến tìm đồng chí, không thể tránh được”

Bác ta là tri kỉ của cha, vừa nghe đã hiểu rõ chủ ý của cha, đương nhiên phải giúp đỡ thêm. Bác ta hiện nay là phó bí thư đảng chịu trách nhiệm nhân sự, ba người đứng đầu của tỉnh ủy N nói thì Liêu Khánh Khai cũng khải chú ý đến.

“Ừ, đã quyết tâm?được, được đó...”

Liêu Khánh Khai cười thoải mái.

“Ừ, Văn Minh cũng đã theo tôi nhiều ngày, cho chút rèn luyện cũng tốt. Tấn Tài à, Văn Minh giao cho anh, tôi rất yên tâm. Đồng chí như cậu, trên lập trường chính trị kiên định, nắm vững kiến thiết kinh tế cũng tốt, giống như đồng chí Ngọc Thành, nhân tài toàn diện”

Liêu Khánh Khai nói những câu này trước mặt hai vị cũng không chút che giấu.

Khen ngợi như vậy đương nhiên cha và Nghiêm Ngọc Thành sẽ cần khiêm tốn chút rồi.

“Tấn Tài à tối hôm nay ở lại đi, sáng mai đi gặp đồng chí Quang Minh, xem chỉ thị đồng chí ấy thế nào?”

Cha vô cùng cảm động.

Khi đến đây, cha cũng vì chuyện này mà phiền não, Trương Quang Minh mới nhậm chức tỉnh trưởng, bản thân đến tình thành, không đi chào hỏi thì không được, nhưng mình lại đến chào hỏi Liêu Khánh Khai. Nếu như không nói một tiếng với Liêu Khánh Khai, thì thật không tiện. Nhưng hiện tại lại không biết mở lời thế nào, không ngờ ông ta lại nhấc đến trước thế này, làm sao không thấy cảm động cho được?

Sau khi chào hỏi ra về, NghiêmNgọc Thành và cha cùng đi trên con đường hành lang dài hun hút.

“Đã đến giờ cơm rồi, đi về nhà ăn cơm”

Cha gật đầu.

Cho dù cha là bí thư thành ủy được mời đến cuối cùng, nhưng với mười bốn vị bí thư đảng ủy thành phố khác thì Liêu Khánh Khai có những đãi ngộ rất rõ ràng. Ông ta mời một vài người cùng dùng bữa, nhưng những người này thì chẳng có lấy một ai công nhận hệ Liêu cả. tất cả những hạ thuộc mà Liêu Khánh Khai tín nhiệm, chẳng có ai ở lại ăn cả.

Cha đương nhiên cũng không hy vọng phá vỡ nó.

“Bên tỉnh trưởng Trương, có cần gọi điện thoại trước không?”

Nghiêm Ngọc Thành cười: “Đến văn phòng tôi gọi”

Khi đã đến lúc tan ca, thì tại văn phòng làm việc rộng lớn này vô cùng yên tĩnh, thi thoảng mới có hình bóng của một vài cán bộ nhân viên. Nếu có gặp phải hai người NghiêmLiễu này thì cũng cung kính tránh sang một bên, hạ bớt giọng nói: “Chào bí thư Nghiêm”

Mọi người không quen bí thư Liễu, nên chỉ cười gật đầu.

Thấy hai người này đi ngang hàng với nhau, sắc mặt bình tĩnh vô cùng. Không hề có chút căng thẳng nào cả, cũng có thể đoán ra được đây là một nhân vật đáng nể rồi.

Văn phòng của NghiêmNgọc Thành bố trí cũng gần giống như văn phòng của Liêu Khánh Khai. Trên tường treo một lá cờ của đảng và một là quốc kì, cũng giống như khi ở tại thành phố Bảo Châu. Bàn làm việc rất chi là gọn gàng sạch sẽ, văn kiện cũng không nhiều.

Tiểu Trung vẫn tiếp tục làm bí thư cho bác ta.

Thấy cha tới, thư kí Trung có chút cảm động, vội vàng ra bắt tay, biểu đạt tình cảm rất đúng chỗ.

“Bí thư Liễu, xin chào!”

“Tiểu Trung à, đã quen ở tỉnh thành chưa?”

cha cười hỏi.

“Quen, quen, được đi cùng lãnh đạo cũ thì đi đâu cung quen”

Thông thường thì thư kí của vị bí thư thành ủy đã được điều nhiệm thì sẽ tự có sắp đặt. Thư kí Trung kinh nghiệm chưa nhiều, năm ngoái mới được nhậm chức cấp phó, chuyển đến huyện, phó bí thư nhiều năm đã không có hy vọng gì, chỉ làm phó huyện trưởng, có thể vào thường ủy rất khó khăn. Anh ta cũng vì chuyện này mà lo lắng, không ngờ NghiêmNgọc Thành lại đưa anh ta đến tỉnh, thật sự là chuyện vui ngoài sức tưởng tượng.

Cũng không cần nói thêm gì, qua một năm được làm một công việc thư kí tại văn phòng thư kí, không cần tranh giành cũng có thể lên được chức phó rồi.

Thư kí chuyên trách của phó bí thư tỉnh ủy, đương nhiên cấp bậc không thể quá thấp đúng không? Đây không chỉ là vấn đề riêng của mình tiểu Trung, mà còn là cái uy của Nghiêm Ngọc Thành nữa, không thể qua loa được.

Cha mỉm cười gật đầu, thấy bàn làm việc của NghiêmNgọc Thành gọn gàng như vậy, nói:

“Bí thư Nghiêm, anh đưa tiểu Trung đến đây có phải là vì lười nhác không?”

Nghiêm Ngọc Thành cười, không phủ nhận.

Làm một lãnh đạo quan trọng, cần nắm được trọng điểm, không thể quá xem trọng tình tiết, càng không thể gập đầu trong đống văn kiện.

Đây là điều bác ta luôn nhớ, cho đến nay làm một phó bí thư tỉnh ủy, quyền uy càng lớn, thì quy tắc này đương nhiên cũng không thể đánh mất được.

Nghiêm Ngọc Thành nhấc máy điện thoại, gọi điện đến văn phòng của Trương Quang Minh, sau đó chuyển cho cha.

“A lô, xin chào, sở trưởng Lâm phải không? Tôi là Liễu Tấn Tài của thành ủy thành phố Bảo Châu đây”

“….ha ha, xin chào, xin chào…

Thư kí của Trương Quang Minh họ Lâm, vừa đảm nhiệm chức thư kí trưởng mấy hôm nay, cấp bậc vẫn là cấp chính khoa. Những tình hình này, đương nhiên mỗi cán bộ lãnh đạo thành phố đều phải năm vững rồi.

“Sở trưởng Lâm, hiện tôi đang ở tại Đại Ninh, có chút công việc muốn báo cáo với tỉnh trưởng Trương, không biết sáng mai, tỉnh trưởng có thời gian không?”

“Ừm, được, xin bí thư Liễu đơi cho một lát, tôi xin ý kiến của tỉnh trưởng….bí thư Liễu, sáng mai tỉnh trưởng có thời gian, vậy phiền đồng chí đúng 9h đến văn phòng được không? 9h 40 tỉnh trưởng có cuộc họp…vâng….được,được”

Thư kí Lâm nhẹ nhàng nói thời gian găp là 40 phút. Lần đầu chào hỏi, càng cần chú ý đến lễ nghĩa, Trương Quang Minh ngay lần đầu đã cho 40 phút thì có thể thấy ông ta rất coi trong cha.

Với thái độ này của Trương Quang Minh, NghiêmNgọc Thành và cha rất hài lòng.

Đi đến nhà NghiêmNgọc Thành thì cũng không cần quá nghiêmnghị. Bất kì ai cũng biết quan hệ của Nghiêm Liễu, cha đến tỉnh thành, nếu như không có mặt tại nhà của Nghiêm, thì mới làm cho người khác ngạc nhiên.

Giải Anh đã sớm chuẩn bị xong cơm, đặc biệt hơn nữa, Nghiêm Phi cũng đặt bút vẽ xuống, xắn tay áo vào bếp, đây có lẽ là sự chuẩn bị ra mắt trong tương lai.

Kết quả là chưa đến ba phút thì đã bị Giải Anh đuổi ra khỏi bếp.

“Đứa trẻ này, thêu thùa may vá, lẫn nấu cơm cũng không biết như nhau, sau này kết hôn rồi định tính thế nào đây hả?”

“Chẳng lo, dù sao Tiểu Tuấn cũng có tiền”

Nghiêm Phi nói vậy chẳng chút do dự nào.

“Phi Phi, nếu như chú Liễu có đến thì đừng có nói những câu như thế…thuê người giúp việc đâu có chỗ cho nhà con lên tiếng chứ?”

Giải Anh cười giảng giải.

Tôi cùng cha ngồi xe đến thành phố Đại Ninh, đương nhiên sẽ phải đến thăm nhà bạn gái rồi, nghe thấy câu này, cười nói: “Không sao, đến lúc đó anh sẽ nấu cho em ăn”

“Thật sao?”

Nghiêm Phi vui mừng, chạy lại nắm lấy vai tôi, rồi tặng tôi một nụ hôn gió. Nếu như bổn nha nội không đang đứng trước Giải Anh thì chắc chắn sẽ có hành động trả lại.

Nhìn thấy vậy, Giải Anh lắc lắc đầu.

Không lâu sau thì Nghiêm Ngọc Thành và cha cũng trở về, Giải Anh vui vẻ ra đón tiếp:

“Tấn Tài, sao không đưa Bích Tú đi cùng? Gần tháng không gặp cô ấy rồi, rất nhớ cô ấy…”

Cha cười nói: “Đợi khi nghỉ hè, bảo cô ấy đưa Minh Minh và Diệp Tử đến nói chuyện với chị vài hôm”

Giải Anh cười gật đầu.

Những ngày tháng làm việc tại ủy ban thường ủy tỉnh ủy có chút nhàm chán hơn so với thời gian khi làm tại thành phố.

“Chú Liễu, mời chú uống trà…”

Nghiêm Phi bưng trà lên mời.

Cha nhận lấy, xoa xoa đầu cô ấy rất hiền từ.

Vừa ăn cơm xong, hai gia đình cùng ngồi nói chuyện, thì điện thoại của Thạch Vinh Hiên gọi đến.

“Bí thư Nghiêm, Bí thư Liễu có phải đang ở chỗ đồng chí?”

Nghiêm Ngọc Thành mỉm cười: “Có đó”

“Thế, hai vị lãnh đạo có thời gian hay không tôi muốn đến nói chuyện”

“Được, hoan nghênh”

Đặt điện thoại xuống, hai vị này nhìn nhau.

Thạch Vinh Hiên hôm qua được nghỉ, có lẽ là đến tỉnh thành tìm Chu Bồi Minh nói chuyện.

“Đề cử Thạch Vinh Hiên lên. Là đề xướng của ai?”

NghiêmNgọc Thành cười hỏi, ánh mắt thì nhìn chăm chú vào hai cha con tôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi