TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Tuấn mỉm cười, đứng dậy, xoay người, cúi đầu làm lễ. "Chào ông Hà, ông Vũ!"

Hà lão gia mỉm cười, khẽ gật đầu, Vũ lão gia vẫn uy nghiêm, khẽ gật đầu.

"Cậu là Liễu Tuấn ?" Hà lão gia nhìn hắn nhàn nhạt hỏi.

"Đúng vậy, Hà gia gia, cháu là Liễu Tuấn ."

"Hai hôm nay Moscow rất náo nhiệt…cậu thấy thế nào?"

Liễu Tuấn chưa kịp làm gì thì Hà gia gia đã hỏi ngay vấn đề này. Ngẫm lại còn tưởng Hà gia gia rảnh rỗi mời mình nói chuyện?

"Hà gia gia, Vũ gia gia, chuyện này không..." Liễu Tuấn khách khí nói lấp lửng một câu.

Hà lão gia nói: "Cậu cũng đã nói một nửa rồi còn một nửa sao không nói nốt đi?"

Liễu Tuấn cười khổ nói: "Trước đó cũng chỉ là cháu đoán vậy thôi, chứ không ngờ lại đúng như vậy.Chuyện về sau là chuyện lớn, cháu không dám nói bừa. Quả thực không dám nói bừa. Chỉ là suy đoán không dám nói chuẩn."

Hai lão gia tử liếc nhau vuốt cằm. Đương nhiên là rất thoả mãn trước sự cẩn thận của Liễu Tuấn.

Một người trẻ như vậy mà có cơ hội cùng bọn họ bàn chuyện đại thế đã là cuộc gặp gỡ ly kỳ. Bình thường không phải là nghe đã run rẩy mà đến nói cũng không nên lời.

Cậu thanh niên này không lo lắng, không táo bạo mà vô cùng bình tĩnh.

"Liễu Tuấn cậu cũng không cần lo lắng. Hôm nay mời cậu đến đây là để nói chuyện tào lao thôi. Cậu nghĩ thế nào thì nói thế, đúng sai chúng tôi tự biết."Hà lão gia nói.

Xem ra hai vị lão gia vẫn giữ nguyên tác phong trong chiến đấu, một chính một phụ. Liễu Tuấn khẽ cúi đầu rồi lại ngẩng đầu lên, nói : "Đã như vầy,thì cháu cũng xin nói dự đoán của mình. Cải cách của Qua Thị dẫn đến kết quả ngày hôm nay, hẳn là nằm trong dự liệu. Trong bài viết của cháu có một điểm vô cùng quan trọng, đó chính là hắn đã bỏ qua lợi ích của cá nhân, lí tưởng hóa quá mức. Trong cuốn sách《 cải cách và tư duy mới 》của hắn cường điệu “Trọng tâm của tư duy là lợi ích và giá trị của con người cao hơn tất cả.” Cá nhân cháu cũng thấy quá lí tưởng hóa bỏ qua một điểm cơ bản đó là bất kì cải cách xã hội nàu đều xây dựng trên nền móng vững chắc.Đã không có trụ cột nền móng vững chắc thì nhất định sẽ loạn..."

Liễu Tuấn lựa chọn chữ, thận trọng nói. Hai vị lão gia hơi hơi vuốt cằm.
Điều này đã được thực tế chứng minh. "Bây giờ, ủy ban cũng mắc phải sai lầm tương tự, có chút không thống nhất, chỉ một bên nhất trí ."

Hà lão gia tử chau mày, hỏi: "Sao lại là một bên nhất trí?"

Liễu Tuấn cười cười: "Qua Thị muốn cải cách trên cơ sở không ổn định tình trạng khẩn cấp của ủy ban cũng tương tự, cũng dựa vào một cái nền không vững chăc. Trên thực tế bọn họ bên đó không những nội bộ loạn mà đến quản lý, quân đội cũng rất hỗn loạn, hệ tư tưởng lúc trước đã bị phá hủy, nhưng tư tưởng mới vẫn chưa được thiết lập. Bộ đội mà không kiên định thì không có sức chiến đấu. Huống từ hôm qua đến hôm nay, ngoài việc thông báo vài tin tức ra cũng không có hành động cụ thể nào, chẳng khác nào chơi trò trẻ con..."

Liễu Tuấn không khách khí đánh giá. Hà lão gia khẽ nheo mắt, trầm giọng nói: "Ý cậu là chuyện này không thành?"

"Không thể!" Liễu Tuấn khẳng định nói.

Hà Mộng Doanh có một chút biến sắc, liếc Liễu Tuấn, thầm nghĩ hắn đúng là to gan! Nên biết lúc này, không chỉ là nói về tình hình trong nước mà là nói về tình hình thế giới, một thành phố lớn của Châu Âu.
Hà lão gia lần nữa liếc Vũ lão gia khoát tay áo nói : "Liễu Tuấn vất vả cho cậu rồi, trước giờ cậu chưa từng đến thủ đô phải không?"

"Đã đến hai lần nhưng mà cũng không ở lại lâu." Liễu Tuấn thành thật đáp.

"Tiểu a đầu, cháu mau đưa cậu ta đi nghỉ ngơi đi."

Hà lão gia vẻ mặt ôn hoà nói với Hà Mộng Doanh, hai đầu lông mày rất từ ái. Hà Mộng Doanh gật đầu đồng ý, liếc nhìn Liễu Tuấn .

"Đi theo tôi." Thanh âm của cô bình thản không chút tình cảm.

Liễu Tuấn đứng dậy, chào hai tiền bối rồi đi theo Hà Mộng Doanh.
...
"Em biết không, hành động của em vừa rồi gọi là giấu đầu hở đuôi."
Theo Hà Mộng Doanh đến căn phòng ngủ kiểu cổ, Liễu Tuấn nói.

"Cái gì giấu đầu hở đuôi?" Hà Mộng Doanh khó hiểu nói.

"Khi ở Nam Phương, chúng ta đã quen nhau rồi, chắc là lão gia tử cũng biết. Em giả bộ không biết, định lừa ai chứ?"

Chung quanh bốn bề vắng lặng, Liễu Tuấn vui vẻ, cẩn thận dò xét Hà Mộng Doanh.

Hà Mộng Doanh giật nảy mình, hạ giọng nói: "Này, đừng làm ẩu. Nếu người khác nhìn thấy thì chết..."

Liễu Tuấn tiến sát cô, hung dữ nói: "Là em chết chắc, hay là anh chết chắc…?"

"Không thèm, không thèm..."

Hà Mộng Doanh dựa lưng vào cửa phòng, chuẩn bị tùy thời cơ trốn thoát.
Liễu Tuấn thấy cô sợ hãi đến mức này hì hì cười, trở lại cạnh bàn gỗ, rất
"Lão gia" gào to: "Trà!"

Hà Mộng Doanh vừa giận vừa buồn cười, hung hăng trợn mắt nhìn hắn, cười nói: "Nếm thử đi, trà Long Tỉnh chính hiệu đấy."

" Long Tỉnh chính hiệu? Vậy là trà được sản xuất trong phạm vi 10 trượng của Hồ Bảo Tuyền."

Hà Mộng Doanh lấy làm lạ hỏi: "Đến cái này anh cũng biết?"

Liễu Tuấn mỉm cười. Đời sau có nói Trà Long Tỉnh là thức uống yêu thích của một vị lãnh đạo cấp cao, bộ công an có một phòng chuyên môn thu mua lá trà này. Những loại trà ngoài thị trường đều nằm ngoài phạm vi 10 trượng kể trên.

Liễu Tuấn nâng chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, quả nhiên là trà ngon, mui thơm nhẹ nhàng, thanh dịu có gì đó khác nhưng mà hắn không nói ra được.

Hà Mộng Doanh đầy hi vọng nhìn hắn. Vị đại tiểu thư này trước mặt Liễu Tuấn ngày càng trẻ con, tựa như cô sợ Liễu Tuấn mất hứng với “ bảo bối” của cô vậy.

"Một ngày nào đó, anh cũng muốn uống loại trà này hàng ngày."
Liễu Tuấn đột nhiên nói một câu.

Hà Mộng Doanh đầu tiên là khẽ giật sau đó mặt mày hớn hở. Cái tên này đúng là to mồm.

"Chí hướng không nhỏ nhỉ?"

Liễu Tuấn cười cười: "Khi Tần Thủy Hoàng thống sáu nước, đi tuần thiên hạ uy phong hiển hách, không ai bì nổi. Lưu Bang cùng Hạng Vũ đều là áo vải nhìn thấy tình thế mà nói ra câu nói thiên cổ.

"Câu nói thiên cổ?"

Hà Mộng Doanh chống tay trên mặt bàn, nhìn hắn say đắm. Cô mặc quân trang bày ra tư thế đó quả thật là mê hồn.
Lập tức Liễu Tuấn nghiêng đầu sang chỗ khác nói: "Hạng Vũ nói 'tranh giành thế chỗ người khác', mà Lưu Bang lại nói 'Đại trượng phu là phải như thế !"

Hà Mộng Doanh cười nói: "Sở Bá Vương là anh hùng khí khái Hán Cao Tổ nhưng lại là người nói là làm. Theo ý của anh thì anh muốn học theo Hán Cao Tổ?"

"Sở Bá Vương anh cũng không học nổi. Cầm kiếm cắt cổ của mình đâu phải ai cũng làm được..." Liễu Tuấn mỉm cười nói.

Hà đại tiểu thư cáu giận lên tiếng.

"Em đúng là ngốc." Liễu Tuấn cười hắc hắc.

"Ai, lần này anh được lợi lớn rồi ." Hà Mộng Doanh vui vẻ nói.

"Cũng không sao. Chỉ là trùng hợp đoán đúng mà thôi!"

"Ha ha, Liễu công tử sao lại khiêm tốn thế? Cả nước này không ai đoán đúng, vậy mà giờ anh đã thành danh nhân rồi, rất nhiều thế hệ cách mạng vô sản đi trước, cũng biết tỉnh ủy có một nhân vật lợi hại, tuổi còn trẻ mà biết rõ tình hình thế giới..." Hà Mộng Doanh cười hì hì trêu ghẹo.

"Nói không chừng lại đưa anh vào sở quy hoạch chính sách ngoại giao cũng nên!"

Liễu Tuấn lắp bắp kinh hãi, chằm chằm nhìn cô, nói : "Gia gia không phải là có ý này chứ? Nếu thế thì thà đi bộ đội còn hơn!"

Không phải nói giỡn, bộ ngoại giao nghe rất oai, trên thực tế vào làm việc lại rất khó khăn. Liễu Tuấn không muốn vào đó.

Một tiếng "Gia gia" khiến Hà Mộng Doanh vui vẻ, cười nói: "Anh yên tâm, sẽ không có chuyện đó đâu, chỉ đùa với anh vậy thôi."

Liễu Tuấn gật gật đầu: "Khi nào anh có thể về?"

Hà Mộng Doanh lập tức không vui, trợn mắt nhìn: "Tại sao, em không chào đón anh sao? Mới gặp mặt mà đã đòi về?"

"Nơi thị phi, không thể ở lâu!" Liễu Tuấn cười nói.

Hà Mộng Doanh vừa tức vừa cười: "Được lắm, anh nói Hà gia là nơi thị phi. Em sẽ nói với lão gia chỉnh lý anh."

Liễu Tuấn cười hắc hắc: "Chẳng những Hà gia mà cả thủ đô này đều là đất thị phi. Cứ ở đây không biết còn phải suy đoán bao nhiêu nữa."

"Nói như vậy, Chu chủ nhiệm và Bạch bộ trưởng, anh đều không muốn đến chào họ sao?" Hà Mộng Doanh vừa nhìn hắn vừa cười nói.

Liễu Tuấn liền nhíu mày. Hà Mộng Doanh nhắc tới "Chu chủ nhiệm", đúng vậy. Quan hệ thầy trò sao có thể coi nhẹ, đến thủ đô phải đi chào hỏi một chút, cũng không mất nhiều thời gian. Nhưng Bạch bộ trưởng thì không nên đi, đến đó nhiều chuyện thị phi !

Đặc biệt ba chữ “ Bạch Kiến Minh” không nên nói ra từ miệng của Hà Mộng Doanh.

"Ai, tiểu Tuấn, Bạch Dương và em ai đẹp hơn ai?" Hà Mộng Doanh đột nhiên hỏi một câu.

Liễu Nha Nội lập tức thấy đau đầu, hung hăng nhìn chằm chằm cô, tức giận nói: "Em biến thành ma ma tổng quản từ lúc nào thế, đúng là bát quái."
Hà Mộng Doanh liền mân mê miệng, nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý tới hắn.

Liễu Tuấn đột nhiên cực nhanh ôm chầm lấy cô, hôn lên má. Hà Mộng Doanh vừa vui vừa thẹn, vội đẩy ra hắn, sẳng giọng: "Cẩn thận một chút, đừng để bên ngoài trông thấy..."

Liễu Tuấn lắc đầu: "Cho nên mới nói anh phải đi nhanh lên, chỉ có thể nhìn không thể ăn khó chịu lắm!"

Hà đại tiểu thư lập tức trợn mắt nhìn hắn.
...
Lúc ăn cơm, Hà lão gia cùng Vũ lão gia cũng không ở đó. Các thành viên quan trọng khác của Hà gia cũng chưa lộ diện, Hà Mộng Doanh cùng Liễu Tuấn ăn cơm, bốn món ăn một món canh, vô cùng đơn giản. Liễu Tuấn vẫn theo quy củ cũ, ăn mấy bát cơm đầy.

Sau khi ăn xong, Hà Mộng Doanh kéo Liễu Tuấn ra ngoài đi dạo, mua sắm.
May mà lần này không mở cờ đỏ nếu không thì đúng là kinh động.
Lúc đó nếu như mở cờ đỏ thì những người cuồng mua sắm nhiều vô kể.
Bởi vì Liễu Tuấn không ưa mấy tên thúc đẩy tiêu thụ hàng hóa nên hắn cũng không thích đồ Tây nhưng lại không lay chuyển được Hà đại tiểu thư thử một bộ váy màu đen và màu xanh, thử đi thử lại khiến hắn phát ngán.

"Trời nóng thế này,mua đồ Tây làm gì." Liễu Tuấn nói thầm.

"Anh biết cái gì chứ, bây giờ không dùng đến nhưng hai tháng nữa mặc được. Anh giờ là cán bộ chính quy, tham dự hội nghị phải mặc đồ Tây cho sang trọng..." Hà đại tiểu thư không thèm để ý đến hắn.

"Đừng nói cái gì anh cũng biết, chuyện ăn mặc con gái rõ hơn con trai."
Vừa nhắc tới chuyện này, Liễu Nha Nội đành đầu hàng.

Tổng hợp kinh nghiệm mấy chục năm sống trên đời, nếu như dám can đảm đối nghịch với phụ nữ về chuyện này, kết cục đúng là thảm. Khi bọn họ vui vẻ trở về tứ hợp viện, Hà lão gia cũng rất vui vẻ. Thấy hắn, Hà lão gia mỉm cười gật đầu. Liễu Tuấn liếc Hà Mộng Doanh cười.

Lão gia tử đi ra ngoài một chuyến, phải làm cùng mấy vị khác đỉnh cấp đại lão trao đổi đối với phương bắc thế cục cách nhìn, xem tình hình hiệu quả không sai.

"Liễu tuấn, ngồi đi!"

Vũ lão gia không ở đó, Hà Mộng Doanh nói: "Gia gia,sao ông lại thế chứ chỉ để ý đến anh ấy chẳng quan tâm đến cháu chút nào, dù thế nào cháu cũng là cháu ruột của ông đấy..."

Hà lão gia tử cười mắng: "Người ta là khách, cháu là người nhà còn muốn chào hỏi thế nào nữa?"

Liễu Tuấn nhịn cười, ngồi xuống.

"Liễu Tuấn được lắm." Lão gia ánh mắt thân thiết, nhu hòa nhìn hắn nói.
Giờ khắc này, Liễu Nha Nội kinh ngạc. Hà lão gia lời này, hẳn không phải là một mình hắn nói.
...
Thế cục của Soviet về sau đúng như Liễu Tuấn dự đoán, chính biến thất bại, Qua Thị một lần nữa cầm quyền, nhưng cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, nhanh chóng bị khống chế. Diệp Lợi Khâm nhanh chóng nổi dậy, tuyên bố Liên Bang Nga độc lập, thoát ly Soviet, sau đó Soviet giải thể.
Liễu Tuấn lần này mạo hiểm nhưng thành công, đã khiến rất nhiều lãnh đạo hài lòng, Hà lão gia cũng yêu quý hắn hơn. Hơn hai tháng sau, đoàn ủy tỉnh N bổ nhiệm đồng chí Liễu Tuấn làm phó bộ trưởng, hiệp trợ bộ trưởng Bạch Dương.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi