TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Liễu Tuấn cũng không định làm to chuyện. Mục đích của hắn cũng như Hàn Dịch, đó là hoàn thành việc xây dựng trường học đúng thời hạn.
Hơn nữa nếu như làm căng chuyện này thì Hàn Dịch và Trương Hiểu Mạn sau này cũng khó sống ở đó. Mấy tên quan chức ở đó rảnh rỗi nghĩ cách đối phó với Hàn Dịch thì hắn cũng không thể lúc nào cũng chạy đến giúp được.
Nhưng mà người ta lại không nghĩ như vậy.

Một thanh niên mới hai mươi tuổi đầu đã làm “ Nha nội” cấp phó, không phải là chuyện dễ dàng? Liễu bí thư đến nhận chức đã hơn nửa năm, cũng muốn nắm bắt tình hình cấp dưới. Huyện Ninh Bắc tuy không phải là vùng trọng điểm nhưng nếu như Liễu bí thư điều họ đi vị trí khác thì không ai có thể nói gì được.

Liễu Tuấn vừa về đến nhà, cơm còn chưa kịp ăn thì Bạch Dương đã gọi điện thoại tới hỏi hắn có thời gian hay không. Nếu có thì mời hắn đến phòng của Bạch Dương một chuyến.

Liễu Tuấn khẽ cười nói: "Lãnh đạo gọi sao dám chậm trễ!"

Phi Phi ngồi cạnh có chút mất hứng. "Sao anh vừa về đã lại đi?"

Tiểu nha đầu ở Liễu Gia đến tận hơn 8h mới đợi được Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn vội vàng nói : "Cùng đi!"

Nghiêm Phi không hỏi câu này. Liễu Nha Nội cũng không định đưa Phi Phi đến chỗ Bạch Dương. Dù sao thân phận của Nghiêm Phi sẽ khiến cho Bạch Dương không vui. Nhưng bạn gái đã kháng nghị thì Liễu Nha Nội cũng đành chịu.

Nghiêm Phi nói: "Thế còn được."

Ai ngờ vừa trấn xong thì mẹ hắn lại không vui.

"Tiểu Tuấn.Đừng có mà học cha con. Mới làm việc có vài tháng mà đã không dứt ra được."
Liễu Tuấn ngồi xuống vừa cầm bát cơm vừa nói: "Thần tượng của con không phải cha mà là cha vợ của con!"

Nghiêm Phi trợn mắt nhìn, hé miệng nở nụ cười. Bạch Dương rất ít khi gọi điện cho hắn vào lúc muộn chắc là có gì quan trọng, Liễu Tuấn vội ăn hết bát cơm, lau miệng rồi cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Nghiêm Phi kéo ra cửa.

"Trễ thế này mà chị Bạch Dương gọi chắc là có chuyện gì?" Lên xe Nghiêm Phi hỏi.

"Anh cũng không biết, chắc là chuyện công việc."
Liễu Tuấn khởi động xe hơi, cười đáp.
...
Nghiêm Phi lần đầu tiên đến phòng của Bạch Dương. Trước kia khi còn ở Ninh Thanh, cô thường cùng chị ba Liễu Yên tìm Bạch Dương nói chuyện. Giữa hai người ấn tượng đều rất tốt. Bạch Dương rất ra dáng chị, rất yêu chiều Nghiêm Phi và Liễu Yên.

Nghiêm Phi đứng ở cửa gọi "Chị Bạch Dương " .

Bạch Dương hiển nhiên không ngờ Nghiêm Phi cũng đến nên đứng dậy tươi cười đón tiếp.

"Phi Phi cũng đến à, lâu rồi không gặp, em càng ngày càng xinh đấy..."
Bạch Dương giữ chặt tay của Nghiêm Phi nói.

Nghiêm Phi liền có chút thẹn thùng cười cười.

"Chị Bạch Dương trễ thế còn có chuyện gì cần bàn bạc sao?"
Nghiêm Phi hỏi.

"Có vài vị khách đến thăm, chị muốn bàn với Liễu Tuấn."
Bạch Dương mỉm cười nói, có phần không thoải mái. Tất nhiên, vị khách bất ngờ Nghiêm Phi đến khiến cho Bạch Dương không vui.

"Khách của lãnh đạo muốn nói chuyện với tôi, vậy thì đúng là nể mặt quá."
Liễu Tuấn cười ha hả nói.
Bạch Dương tại tỉnh N do tình hình đặc biệt nên có ít bạn, đồng nghiệp thì cũng không qua lại thân thiết. Ba người đứng ở cửa nói chuyện, khách trong phòng đã đứng dậy chờ.

Trong đó có một vị mà Liễu Tuấn vừa mới gặp cách đó không lâu, đó chính là vụ phó chủ nhiệm giáo ủy. Hai vị khác khoảng 40 tuổi, ăn mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, đeo kính đen, còn vị kia thì có vẻ trẻ hơn, khoảng 34, 35 tuổi gì đó, mặc đồ Tây, cũng đeo kính mắt, gọng vàng. Mặc dù ba người đều đứng, nhưng Liễu Tuấn nhìn ra người đeo mắt kính gọng vàng cầm đầu. Rõ ràng khí thế không giống với người khác.

Bạch Dương giới thiệu về tên mắt kính gọng vàng: "Tiểu Tuấn, vị này là đồng chó Thạch Trọng phó huyện trưởng huyện Ninh Bắc... Đây là Tiền chủ nhiệm của giáo ủy, vị này là phó chủ nhiệm Lý Nghĩa Sơn... Ba vị đây là đồng chí Liễu Tuấn của phòng chúng tôi, vị này chính là Nghiêm Phi, bạn gái của Liễu trưởng phòng..."

Xem ra họ đến vì chuyện của Hàn Dịch. Liễu Tuấn không khỏi có phần cảm khái, những người này đúng là nhanh, hắn vừa về nhà thì bọn họ đã tìm đến Bạch Dương. Chỉ không biết sao lại cùng một phía với Bạch Dương, nhưng cũng khá bản lĩnh thoáng cái đã tìm được “ lãnh đạo” .

Liễu Tuấn mỉm cười cùng ba người bắt tay và còn nói một câu: "Lý chủ nhiệm, chúng ta lại gặp mặt rồi."

Lý Nghĩa Sơn sắc mặt khổ sở. Nghiêm Phi không bắt tay họ mà chỉ nhàn nhạt cười, gật đầu làm lễ, rồi ngồi xuống cạnh Liễu Tuấn.

"Liễu trưởng phòng, chúng tôi đến đây là để kiểm điểm..."
Chần chờ một chút,Thạch Trọng mới ngượng ngùng nói.

Liễu Tuấn khẽ gật đầu, thản nhiên nói: "Thạch huyện trưởng, kiểm điểm với tôi thì không dám. Giữa chúng ta đâu phải quan hệ đó. Nhưng mà chuyện này, xác thực là xử lý không thỏa đáng." Thạch Trọng có chút xấu hổ.

"Thực xin lỗi. Trưởng phòng chuyện này đúng là chúng tôi không đúng. Tôi không ngờ phòng tài vụ lại dính vào vụ này. Tôi đã phê bình lão Vu, ngày mai tôi sẽ đem toàn bộ số tiền còn lại cho trường..."

Tiễn Bình vội vàng giải vây cho cấp trên. Nói thật, khoảng tiền đó, bên cục tài chính đã giữ lại 8 vạn bây giờ giáo ủy phải bù vào chỗ đó. Thế thì không được, đợi ứng phó với Liễu Nha Nội xong bọn họ phải đến cục tài chính đòi tiền bằng không thì đưa bọn họ lên toà.

"Đương nhiên là phải đưa cho trường rồi, số tiền này sao có thể tùy tiện giữ lại?" Liễu Tuấn trong giọng nói có phần trách cứ.

Ở bệnh viện Liễu Tuấn rất nhẹ nhàng, đó là bởi vì lúc đó thân phận của hắn chưa được làm rõ. Giờ đây tất cả đã rõ ràng hắn có thể đối xử như với “ cấp dưới”, không cần khách sáo.

Quả nhiên, thái độ của Liễu Nha Nội như vậy khiến mấy người khó chịu.
Chuyện trên quan trường là vậy. Lãnh đạo đã răn dạy thì tức là còn đường sống nếu như lãnh đạo cười thì coi như là xong đời. Người ta muốn tóm lấy mình nên mới nói nhiều với mình.

"Cục tài chính bên kia cũng giở chút thủ đoạn, Phiền Thạch huyện trưởng nói giúp chúng tôi một câu. Tôi hy vọng ba mươi lăm vạn không thiếu chút nào, tất cả đều phải đùng để xây trường."

Liễu Tuấn nói xong đúng là khiến cho Tiễn Bình cảm kích, hắn đúng là lãnh đạo tốt biết thông cảm cho cấp dưới, chẳng trách còn trẻ mà chức cao vọng trọng.

Thạch Trọng liên tục gật đầu: "Được, được tôi nhất định sẽ nói với bọn họ... Bạch trưởng phòng, thật sự là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, anh hùng xuất thiếu niên!... Chúng ta khi còn ở phòng giáo học, hì hì..." Thạch Trọng ẩn ý nói.

Liễu Tuấn khuôn mặt tươi cười, nói : "Nói vậy, trước kia, Thạch huyện trưởng cũng công tác ở đây?"

Bạch Dương mỉm cười nói: "Thạch huyện trưởng là lãnh đạo cũ của tôi, khi tôi mới đến đây, anh ấy là phó trưởng phòng." Hóa ra là vậy, thả nào Bạch Dương lại nể mặt hắn vậy.

"Ha ha, đó là Bạch trưởng phòng cất nhắc tôi. Nói thật hai vị mới là phòng giáo học... Ân, phải nói là kỳ tài trăm năm hiếm thấy của đoàn Tỉnh ủy, chưa từng có lãnh đạo nào trẻ như vậy."

Thạch Trọng lời này, có nịnh nọt nhưng cũng rất chân thành. Cả nước này cũng chỉ có vài người được như Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn mỉm cười nói nói: "Thạch huyện trưởng khách khí rồi. Bạch trưởng phòng đương nhiên là kỳ tài trăm năm khó gặp, về phần tôi,thì chỉ là may mắn thôi."

Bạch Dương trợn mắt nhìn, sẳng giọng: "Chỉ biết lải nhải!"

Thạch Trọng bọn người ha ha cười.

"Thạch huyện trưởng, thật ra chuyện này, chỉ cần theo nguyên tắc mà làm, hoàn toàn không cần phải ... Vất vả các vị chạy đến tận đây... Tôi hy vọng mọi người chú ý hơn đến trường trung học Thất Lĩnh Trùng. Quả thật họ rất khó khăn."

"Đúng vậy đúng vậy, xin Liễu trưởng phòng yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm tốt chuyện này, cam đoan trường sẽ hoàn thành đúng hạn và bắt đầu năm học mới vào học kì tới!" Thạch Trọng quyết tâm nói.

Liễu Tuấn nói như vậy, chẳng khác nào kết thúc mọi việc, mọi người đều thở dài nhẹ nhõm.
...
"Phi Phi, dạo này em đang bận gì vậy?"
Sau khi tiễn ba người kia, Bạch Dương kéo tay Phi Phi cười hỏi.

"Thiết kế trang phục! Chị Bạch Dương , em chuẩn bị tham gia cuộc thi thiết kế thời trang xuân hạ do Hong Kong tổ chức."

Mấy tháng trước Liễu Tuấn cùng Phi Phi đi nhận phần thưởng, được một chiếc cúp vàng và một tờ giấy chứng nhận và năm nghìn tiền thưởng, Nghiêm Phi vui mừng, tự tin, muốn bước ra thế giới!

Liễu Tuấn từng hỏi Bàn Đại Hải, đã bỏ ra bao nhiêu tiền, Bàn Đại Hải cười nói không nhiều lắm, chỉ một hai chục vạn mà thôi. Liễu Tuấn rất vui mừng. Sang năm dùng ít tiền để Phi Phi giành giải nhất ở cuộc thi thiết kế thời trang xuân hạ Hong Kong là điều không khó khăn.

"Phi Phi của chúng ta lợi hại thật!"
Bạch Dương liền sờ sờ đầu của Nghiêm Phi khích lệ nói.

Nghiêm Phi nhếch cái mũi nhỏ đáng yêu ra vẻ rất đắc ý. Hai cô gái nói chuyện còn Liễu Nha Nội ngồi đó uống trà, dường như đang suy nghĩ gì.

"Tiểu Tuấn, nghĩ gì thế?" Bạch Dương cười hỏi.

"Ân, em đang suy nghĩ, chuyện của Dịch Hàn chắc là sẽ phải tuyên truyền một chút. Anh ấy tốt nghiệp chính quy của trường học có danh tiếng vậy mà lại đến vùng núi dạy học, đúng là không nhiều người như vậy. Đúng là điển hình của người chính diện." Liễu Tuấn trầm ngâm nói.

Bạch Dương vừa nghe, sắc mặt liền nghiêm túc, gật nhẹ đầu: "Ý kiến này tôi đồng ý. Rất có ý nghĩa giáo dục. Khi làm công tác tư tưởng giáo dục chúng ta nên làm vậy."

Liễu Tuấn nhíu mày không nói, nhẹ nhàng gõ tay trên mặt bàn.
Bạch Dương đang muốn nói chuyện,Nghiêm Phi liền vội vàng kéo cô, nhẹ nhàng khoát khoát tay, hạ giọng nói: "Anh ấy đang suy nghĩ.. Chú Liễu khi nghĩ chuyện gì cũng làm động tác đó"

Bạch dương không khỏi mỉm cười, cũng thấp giọng đáp: "Đến ngay động tác này cũng giống như đúc?"

Nghiêm Phi liền gật gật đầu, hé miệng cười, nhìn về phía Liễu Tuấn ánh mắt tràn đầy yêu thương. Bạch Dương nhìn không khỏi khe khẽ thở dài. So vơi Nghiêm Phi , không hề nghi ngờ, Bạch Dương thấy Nghiêm Phi may mắn, điều kiện không tồi, bạn trai lại tài giỏi và thương yêu hết mực.
Hai người này, đúng là Kim Đồng Ngọc Nữ, một đôi trời sinh!
"Chỉ e rằng nói không vậy chưa đủ. Nên lấy Hàn Dịch làm tấm gương, cho hoạt động “ Ủng hộ giáo dục” trong phạm vi toàn tỉnh ..." Liễu Tuấn chậm rãi nói .

"Hoạt động trong phạm vi toàn tỉnh?" Bạch Dương hỏi lại.

"Đúng thế, tỉnh N ta vẫn còn nhiều nơi khó khăn, giáo dục quả thật rất yếu kém, thiếu giáo viên. Tình trạng chỉ tốt nghiệp cấp một cấp hai là rất phổ biến hạn chế phát triển giáo dục.Tôi nghĩ nên cho các giáo viên đến vùng xa, thời gian có thể là một hai năm. Đây có thể sẽ là trọng điểm của phòng ta trong năm tới... Đương nhiên, cụ thể chi tiết về đãi ngộ, bảo hiểm thì còn phải bàn tính..." Liễu Tuấn vui vẻ đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng.
Bạch Dương ánh mắt cũng sáng lóng lanh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi