TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

"Khẳng định!"

Hai mắt Liễu Tuấn tỏa sáng, biết chuyện này hấp dẫn rồi.

Ban đầu hắn đưa ra cho Hàn Giang ra cái điểm quan trọng này, thật ra thì cũng chính là ôm mộng tưởng chữa "Ngựa chết thành ngựa sống", giựt giây Hàn Giang đánh thử để xem một chút, cho dù không được, nhiều nhất bị người ta châm biếm mấy câu "Không biết trời cao đất rộng" ở sau lưng mà thôi, cũng không có cái tổn thất thực chất gì, bất kể như thế nào, không phải vì giành tư lợi cho con em thân thích của, cũng là vì công việc a.”

Nhưng hiện tại Nghiêm Ngọc Thành có cái thái độ này, hiển nhiên đã động tâm.

"Ừm, sáng mai lúc cậu làm việc, báo cho Hàn Giang, kêu hắn khoảng chín giờ, đi tới phòng làm việc gặp tôi!"

Nghiêm Ngọc Thành mở đường nói.

Liễu Tuấn liên tục gật đầu không ngừng nhận lời.

Theo quy củ, phó bí thư Tỉnh Ủy triệu kiến thuộc hạ, hẳn là từ bí thư báo cho, tương đối hợp quy củ, kêu hắn truyền lời, đơn giản đã hướng Hàn Giang chỉ ra, chuyện này, Liễu Tuấn đã xuất ra khí lực, tiểu tử Liễu Tuấn này, ở trước mặt Nghiêm Ngọc Thành nói lên được tác dụng.

Đến vị trí này như Nghiêm Ngọc Thành, nói một lời cũng phải cẩn thận. Coi như là cổ vũ cho con rể, cũng không có thể quá rõ ràng, Nghiêm Ngọc Thành căn dặn những lời này xong, liền vung tay lên, đem Liễu nha nội đuổi đi ra ngoài.

Đi tới phòng khách, Nghiêm Phi đang cùng Giải Anh xem ti vi.

Nói là cùng xem ti vi, thật ra thì cũng chính là ngồi ở bên cạnh mẹ, trong tay cầm lấy cây chì vẽ, cách một lúc lại tô thêm mấy bút, mức độ si mê cùa Nghiêm Phi đối với thiết kế thời trang, chính là có thể nhìn thấy được.

"Tiểu Tuấn, anh tới đây, em có việc muốn cùng anh thương lượng"

Thấy Liễu Tuấn, Nghiêm Phi lập tức cười ngọt ngào, vươn ra cái tay nhỏ bé như bạch ngọc, hướng hắn vẫy vẫy, vẻ mặt cực kỳ khả ái.

Liễu Tuấn liền cười híp mắt đi tới, trước tiên hướng Giải Anh gật đầu làm lễ, sau đó ngồi xuống ở ghế salon bên cạnh Nghiêm Phi, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, ra vẻ nghiêm túc cười hỏi: "Chuyện gì thế?"

"Ừ, Tỉnh Ủy đoàn các anh không phải là làm "hoạt động giáo dục" hay sao? Nghe nói không có người nào ghi danh có phải hay không?"

Nghiêm Phi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi.

"Làm sao ngươi biết?"

Liễu Tuấn có chút kỳ quái, chuyện như vậy, từ trước tới nay Nghiêm Phi vẫn là chẳng quan tâm.

"Em đã gọi điện thoại hỏi Bạch Dương tỷ tỷ."

Liễu Tuấn lại càng kỳ quái, lấy làm lạ hỏi: "Làm sao em lại muốn hỏi tới chuyện này vậy?"

Nghiêm Phi liền dẩu lên đôi môi đỏ au, có chút tức giận.

"Người ta quan tâm công việc của anh mà."

Liễu Tuấn không khỏi gãi gãi đầu, gật đầu lia lịa, mặt mày hớn hở.

"Được, được, tốt, coi như là anh hỏi lầm rồi".

"Ai, nếu không, em ghi danh tham gia một chút đi!"

Nàng bỗng nhiên nói ra một đề nghị như vậy, làm Liễu nha nội cả kinh thiếu chút nữa ngã xuống từ trên ghế sa lon.

"Không được, không được, không được... Tuyệt đối không được, anh kiên quyết không đáp ứng!"

Liễu Tuấn lắc đầu dao động giống như kéo đàn dương cầm, cơ hồ muốn vút quá hôn mê, dùng cái này để tỏ thái độ kiên quyết của mình.

"Tại sao không được a? Con gái của phó bí thư Tỉnh Ủy động ghi danh giáo dục, không phải là có thể tạo được tác dụng kiểu mẫu rất tốt hay sao? Hẳn là có thể giúp đỡ được cho anh..”
Trên mặt Nghiêm Phi hiện ra thần sắc hưng phấn.

Liễu Tuấn vừa là cảm động vừa là đau lòng, cũng không để ý Giải Anh đang ngồi ở một bên, hai tay véo lên mặt nhỏ của Nghiêm Phi, cười nói: "Nha đầu ngốc, chuyện công việc mình anh cũng, sao có thể để em hy sinh lớn như thế a? Lại suy nghĩ lung tung rồi! Điều kiện ở nông thôn gian khổ điều kiện như vậy gian khổ, em căn bản không thích ứng được đâu, ai nói, nhóc em nhìn lại mình đi!"

Nghiêm Phi lại có chút mất hứng.

"Không được không được, anh tuyệt đối không đồng ý. Em nghĩ đi, nếu là em đi nông thôn dạy học, vậy anh còn không lo lắng gần chết sao? Còn có lòng dạ nào để làm việc a? Em đây không phải là ủng hộ anh, mà là làm trở ngại công việc của anh."

Liễu nha nội lại thi triển ra thủ đoạn lừa dối.

"Đúng đấy, Phi Phi con đừng cho Tiểu Tuấn thêm phiền nữa!"

Giải Anh cũng nghe ra được chút ý tứ, ở một bên vội trợn mắt nói.

Nếu quá thật để Nghiêm Phi đi tới trời xa ở nông thôn đi dạy, đừng nói là Liễu Tuấn, chỉ sợ có một đống người không cách nào an tâm mà làm việc.

Mắt thấy Liễu Tuấn cùng bà mẹ đều là vẻ mặt kiên quyết, Nghiêm Phi cũng biết cái kế hoạch này của mình chín thành là không thể thực hiện được rồi, không khỏi có chút như đưa đám. Ngoài việc muốn giúp Liễu Tuấn, tiểu nha đầu còn ít nhiều có chút hoài niệm cuộc sống khi trẻ thơ địa phương nhỏ ở huyện Hướng Dương, cảm thấy ở nông thôn có không khí trong lành, núi sông non nước, hơn nữa cuộc sống ngày ngày cùng bọn nhỏ ở chung một chỗ giao thiệp cũng rất dễ chịu.

Nghiêm khắc mà nói, Nghiêm Phi chưa từng thật sự tiếp xúc qua xã hội, đem tất cả đều tưởng tượng ra rất tốt đẹp.

"Nếu em cảm thấy buồn bực, chờ khí trời ấm áp một chút, anh cùng em đi tới thành phố Hàn Hồ du lịch, chiêm ngưỡng cảnh tượng hồ lớn tám trăm dặm một chút, được không?"

Liễu Tuấn ít nhiều có thể đoán được một chút tâm tư của Nghiêm Phị liền cười khuyên nói.

"Được, không cho lừa gạt em!"

Nghiêm Phi vẫn là tâm tính trẻ con, lập tức liền vui vẻ.

"Không lừa gạt em!"

Liễu Tuấn yêu thương lắc đầu, dùng đúng là giọng nói dỗ hài tử.

Bàn về số tuổi thì Nghiêm Phi thật ra còn lớn hơn so với hắn một tuổi (ha ha thằng này cũng lái máy bay giống mình=)) ). Nhưng là lúc hai người quen biết, Nghiêm Phi mới mười tuổi, còn Liễu Tuấn trong lòng đã là bốn mươi tuổi, cùng nhau lớn lên trong cuộc sống, Liễu Tuấn có hơn một nửa là đem Nghiêm Phi thành bạn gái, hơn phân nửa cũng là xem như tiểu muội muội vô cùng đáng yêu khờ dại.

Mỗi lần nhìn thấy Nghiêm Phi, cũng là lộ ra yêu thương, cho tới bây giờ cũng phát ra chút cáu kinh đối với nàng.

Thấy Liễu Tuấn lộ ra dáng vẻ đó, Giải Anh liền thỏa mãn thở dài.

Cái ý nghĩ kia của Liễu Tuấn mặc dù có chút kỳ lạ, rõ ràng mang theo dấu vết "Nghé con mới đẻ không sợ cọp". Nhưng Hàn Giang trái lo phải nghĩ, cũng là không nghĩ ra biện pháp có hiệu quả hơn so với cái biện pháp này. Dường như muốn đem "hoạt động giáo dục" làm cho oanh oanh liệt liệt, chỉ có khích lệ tinh thần chính là không đủ.

Bây giờ mọi người càng ngày càng thực tế.

Liễu Tuấn tự mình đến đây truyền lời, tối thiểu đã nói rõ thái độ của Nghiêm Ngọc Thành.

Làm phó bí thư phân công tổ chức đảng, ở trên chuyện này, thái độ của Nghiêm Ngọc Thành là rất quan trọng. Tuy nói là dù hắn thông qua rồi, chuyện này cũng không phải là nhất định có thể thành, nhưng nếu chỗ này của hắn cũng không thông qua, vậy thì hoàn toàn không có hy vọng gì.

Ở trong phòng làm việc của phó bí thư Tỉnh Ủy, Nghiêm Ngọc Thành rất khách khí tiếp đãi Hàn Giang, hỏi thăm các tình huống công việc khai triển mở rộng của Tỉnh Ủy đoàn trong đoạn thời gian gần đây, Hàn Giang nhất nhất trả lời. Đây cũng là việc trên hỏi dưới trả lời.
Kế tiếp, Nghiêm Ngọc Thành cũng rất thẳng thắn cùng Hàn Giang trao đổi về vấn đề hai trăm biên chế ở đơn vị hành chính này.

Mặc dù đối với thái độ của Nghiêm Ngọc Thảnh, trong lòng Hàn Giang nắm chắc, nhưng trong lúc nói năng vẫn còn là phi thường cẩn thận, cẩn thận chú ý giải thích một phen. Dù sao hắn chỉ là một Bí thư Tỉnh Ủy đoàn, mở miệng ra muốn hai trăm biên chế đơn vị hành chính này, thật sự là nghe có chút rợn cả người.

Điều này sẽ làm cho không biết bao nhiêu người trừng mắt, ngó chừng chuyện này tiến hành tới đâu rồi, nếu thật sự thành công, rồi không biết có bao nhiêu người muốn mắt nhỏ máu đi xuống.

Nghiêm Ngọc Thành lẳng lặng nghe Hàn Giang giải thích, hơi trầm tư một chút, ôn tồn nói với Hàn Giang: "Hàn Giang đồng chí, đối với cái hoạt động giáo dục kia của Tỉnh Ủy đoàn các anh, tôi là bỏ phiếu tán thành, ở chuyện này bấy giờ, trên nguyên tắc tôi cũng vậy tưong đối đồng ý. Như vậy đi, sau đó tôi sẽ đặc biệt làm một bài báo cáo cho Liễu bí thư, tranh thủ sự ủng hộ của hắn."

Khuôn mặt Hàn Giang nhất thời lộ rõ vui mừng, thật cao hứng trở về.

Trở lại Tỉnh Ủy đoàn, Hàn Giang ở trong phòng làm việc đi qua đi lại một trận, quyết định gọi điện thoại cho Hà Duyên An. Lúc nhậm chức ở Trung Ương Đoàn, Hàn Giang chính là thuộc hạ trực tiếp của Hà Duyên An, quan hệ cùng Hà gia cũng tương đối thân cận.

Hà Duyên An là em gái ruột của Hà lão gia tử, Hà Trường Chinh. Ở trong huynh muội Hà gia xếp hạng thứ năm, bởi vì đại ca hy sinh ở trong chiến tranh giải phóng, Hà Trường Chinh trên thực tế thành lão Đại, Hà Duyên An còn lại là thứ tư. Còn chưa tới năm mươi tuổi, đã đảm nhiệm bí thư Trung Ương Đoàn, trong đám cán bộ cao cấp phái nữ, được cho là rất trẻ tuổi.

Theo lý lẽ mà nói, Hà Duyên An cùng phái hệ với Tiền Kiến Quân, tương đối gần. Xét thấy thân phận Hà gia của nàng, cũng chưa hoàn toàn bị quy thành một loại phái hệ, có đôi khi, cũng sẽ làm một người phát ngôn ở trong chính giới quân đầu đoàn thể như đám Hà lào gia tử kia.

Chức vụ trước mắt của Hàn Giang, còn không đủ để khiến cho phe phái cao tầng chú ý. Còn cùng với Hà Duyên An, càng nhiều hơn là quan hệ cấp trên cấp dưới nhiều năm tạo thành quan hệ cá nhân.

Bất quá cũng không thể quơ đũa cả nắm, còn phải xem tình huống thực tế như thế nào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi