TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Hàn Giang liếc mắt nhìn Liễu Tuấn, ánh mắt thân thiết, khẽ gật đầu, bày ra vẻ khích lệ.

Liễu Tuấn vội vàng đứng dậy, cung kính nói: "Cảm ơn Hà bí thư khích lệ! Cũng cám ơn Hàn bí thư!"

Trưởng bối chuyển lời cho người khác, phải làm là đứng nghiêm lắng nghe.

"Liễu Tuấn, làm rất tốt, sau này trọng trách trên vai cậu sẽ càng ngày càng nặng."

Hàn Giang vỗ vỗ bả vai của Liễu Tuấn.

"Hàn bí thư từ khi đồng chí Liễu Tuấn đảm nhiệm phó bộ trưởng giáo học bộ tới nay, làm việc rất cố gắng, kiên định cần cù, thành tích quá rõ ràng, tôi thấy cũng vừa lúc chính thức xác định cấp bậc của hắn. Chung quy là cán bộ hưởng thụ đãi ngộ cấp phó xử, sau này cũng không tiện triển khai công việc đi."

Trên bàn họp thường theo lệ, phó bí thư Trì Hiểu Ba mắt nhìn Hàn Giang, mỉm cười đề nghị.

Sắc mặt Vi An Bang cùng Lâm Mirih Nghĩa chính là hơi ngừng lại, lộ ra vẻ thật không dễ nhìn.

Tên Trì Hiểu Ba, làm sao lại trong cuộc họp đột nhiên tập kích hụp vào cái này? Dường như cuộc họp bí thư lần này, cũng không nên thảo luận vấn đề bổ nhiệm cán bộ đi. Quả thực là làm bừa!

Năm ngoái Liễu Tuấn hưởng thụ cái đãi ngộ cấp phó xử này, Vi An Bang Lâm Minh Nghĩa đã nổi giận trong bụng, cứ theo chiều hướng này phát triển, tiểu tử này lừa gạt một thiên văn chương, được lại tặng vật thật to, chi đành phải nhéo mũi đồng ý.

Làm sao, lúc này mới qua năm, lại lên cấp phó xử chân chính đi? Tiểu tử này tổng cộng mới đến Tỉnh Ủy đoàn mấy tháng, đã làm ra thành tích gì quá rõ ràng sao?

"Các đồng chí cũng nói chuyện một chút đi!"

Hàn Giang cũng mỉm cười, đủ quy củ.

"Hàn bí thư, Hiểu Ba bí thư, hôm nay hình như không phải lúc thảo luận vấn đề bổ nhiệm cán bộ thì phải?"

Vi An Bang cũng thay một khuôn mặt tươi cười, rất tùy ý nói, ánh mắt lại quét qua trên mặt hai vị phó bí thư khác.

"Không sao, dù sao cũng là chuyện tình, đoàn ủy, thảo luận lúc nào cũng là giống nhau.”

Hàn Giang nói.

"Hàn bí thư, tôi cảm thấy được năng lực làm việc của đồng chí Liễu Tuấn là còn có thể, nhưng dù sao thời gian tới Tỉnh Ủy đoàn làm việc cũng không lâu, đến bây giờ cũng chỉ là chừng nửa năm đi? Lúc phân phối tới là phó bộ trưởng khoa đại học, hiện tại đã là phó bộ trưởng hưởng thụ đãi ngộ cấp phó xử rồi, tôi thấy tạm thời không nên điều chỉnh tiếp. Dù sao quá trẻ tuổi, cũng phải suy nghĩ tới cảm thụ của các lão đồng chí khác một chút..."

Lâm Minh Nghĩa nhảy ra ngoài, ra mặt phản đối.

"Ha hả, đồng chí Minh Nghĩa, ý kiến rất có đạo lý, bất quá mọi việc không thể quơ đũa cả nắm. Đồng chí Liễu Tuấn có năng lực làm việc cực mạnh, hiệp trợ đồng chí Bạch Dương chủ trì công việc của giáo học bộ rất tốt, thành tích vẫn là rất nổi bật đi. Trong văn kiện thủ trưởng cao nhất nam tuần nói chuyện cũng nói ra, phải mạnh mẽ bồi dưỡng cùng chọn ra cán bộ trẻ tuổi. Tỉnh Ủy đoàn chúng ta, vốn chính là cái nôi bồi dưỡng cán bộ trẻ tuổi. Không thể bởi vì đồng chí Liễu Tuấn trẻ tuổi, liền cố ý đi áp chế tiến bộ của hắn đi... Tinh thần của thủ trưởng nói chuyện, chúng ta vẫn là phải khắc sâu lĩnh hội!"

Trên mặt Hàn Giang treo nụ cười, ánh mắt chính là thật sự nghiêm nghị, lời nói cũng nói rất nặng, ngay cả lời "cố ý áp chế" như vậy cũng nói ra, có thể thấy được hắn đối với chuyện Liễu Tuấn thượng vị là tình thế bắt buộc. Trì Hiểu Ba nói không chừng có lẽ là tại dưới sự bày mưu đặt kế của hắn mới bỗng nhiên nói lên cái kiến nghị này. Chuyện thuận nước giong thuyền như vậy, Trì Hiểu Ba tự nhiên sẽ không cự tuyệt.

Lâm Minh Nghĩa liếc mắt nhìn Vi An Bang một cái, trong mắt Vi An Bang thoáng hiện lên vẻ tức giận, nhưng rốt cục khẽ lắc đầu.

"Bàn bạc về về việc đồng chí Liễu Tuấn chính thức được phân định cấp phó xử, ở trên cuộc họp bí thư của Tỉnh Ủy đoàn làm việc đã đạt được nhất trí thông qua."

Nghiêm Ngọc Thành thuyết phục Liêu Khánh Khai cũng không có tốn quá nhiều thời gian.

Liêu Khánh Khai tùy tiện nhìn bản báo cáo của Tỉnh Ủy đoàn kia một cái, nghe Nghiêm Ngọc Thành trình bày lý do xong, thản nhiên cười một tiếng, hỏi một câu: "Lại là tiểu tử nhà Tấn Tài kia xúi giục?"

Nghiêm Ngọc Thành liền có chút buồn cười

Tiểu tử này thật đúng là một nhân vật. Mình vừa nhìn cái báo cáo này, liền lập tức tựu đoán được là cùa hắn

Đó cũng thôi, chung quy là cùng nhà mình quen biết mười mấy năm, ngẩng đầu biết đuôi, không khó khăn để đoán được. Hiện tại đột nhiên ngay cả Liêu Khánh Khai cũng là có ý nghĩ như thế.

"Nghe nói là hắn chỉ điểm cho Hàn Giang."

Ở trước mặt lão thượng cấp tri âm, Nghiêm Ngọc Thành cũng không giấu diếm

Liêu Khánh Khai cười cười: "Đem cái này đi làm phần thưởng, cái "hoạt động giáo dục" kia của bọn họ cũng xác thực có thể làm được. Cho nên bọn họ mới đòi số lượng lớn như vậy!"

Nghiêm Ngọc Thành cười nói: "Điểm này, cũng chính là điểm tôi coi trọng."

Nghiêm Ngọc Thành trước kia lo lắng duy nhất đối với Liễu Tuấn chính là "bố cục không đủ", sau khi thấy cái báo cáo này, điểm lo lắng này cũng là phai nhạt đi.

"Anh đã coi trọng, vậy thì trên hội nghị Thường ủy thảo luận một chút đi. "

Liêu Khánh Khai gật đầu.

Nghiêm Ngọc Thành liền có chút ít cảm kích. Liêu Khánh Khai nói lời này, lộ ra đủ tín nhiệm của hắn đối với mình.

Hội nghị Thường ủy của Tỉnh Ủy đang diễn ra thuận lợi.

Bộ trưởng bộ tổ chức Dương Nghi An đem các nội dung chủ yếu của vấn đề này báo cáo giới thiệu từ trên xuống dưới, Liêu Khánh Khai theo thuờng lệ trưng cầu ý kiến của các thành viên trong ban, Trương Quang Minh tỏ thái độ ủng hộ đầu tiên.

"Đem những biên chế để lại cho sinh viên tốt nghiệp chịu xuống nông thôn dạy học, chung quy tốt hơn để lại cho những người đi cửa sau kia."

Lời nói của Tỉnh trưởng nói được rất thẳng thắn.

Nghiêm Ngọc Thành không có lên tiếng, bởi vì Dương Nghi An đã nói, cái báo cáo này đã trải qua sự thẩm duyệt qua của Nghiêm bí thư. Nếu hắn thẩm duyệt qua, còn thuyết phục Liêu Khánh Khai thảo luận trên hội nghị Thường ủy, thái độ đã hết sức rõ ràng.


Duẫn Bảo Thanh cũng tỏ thái độ: "Lời của tỉnh trưởng rất có đạo lý, những người trẻ tuổi này đi tới khu nghèo khó nán lại dạy học một hai năm nữa trở về cơ quan làm việc, rất có lợi, cũng có thể quen thuộc, tình huống cơ sở ở trình độ nhất định.”

Phó tỉnh trường Thường Vụ Diệp Xuân Lâm ở trong Thường ủy xếp hạng thứ năm, thấu hiểu rõ sự gian xảo của Doãn Bảo Thanh, nghe vậy cười tiếp lời nói: "Đúng là nên như vậy, ít đi chút khí tức con mọt sách, nhiều thêm chút tinh thần làm thật, tôi thấy không sai.”

Hồ Vi Dân lên tiếng rất ngắn gọn, gật đầu, nhàn nhạt nói: "Tôi đồng ý".

Hồ Vi Dân biểu hiện như vậy, chuyện này coi như đã được nhất trí thông qua. Bất quá Liễu Tấn Tài vẫn là thêm vào một câu: "Trên nguyên tắc, tôi đồng ý cái phương án này, nhưng là tôi cho là phải nhắc nhở các đồng chí Tỉnh Ủy đoàn một chút, những biên chế này, phải thật sự phân phối đến trên đầu sinh viên đại học đi dạy ở xa. Không nên đến lúc đó, sau khi nguời ta đi dạy trở lại, phát hiện biên chế đã không có, hơn nữa phải phân phối cho sinh viên đại học thật sự nổi trội."

Liêu Khánh Khai mở miệng nói: "Cái nhắc nhở này rất cần thiết, đồng chí Ngọc Thành, chuyện này là đồng chí phân quản, đến lúc đó do đồng chí chịu trách nhiệm giám sát chứng thực."

"Tốt"

Nghiêm Ngọc Thành gật đầu đồng ý.

Chẳng qua là ông ta cũng không để mắt đến một cái vấn đề: hoạt động giáo dục nhanh nhất cũng phải đến quá nửa năm của năm sau mới kết thúc.

Cho đến lúc đó, Nghiêm Ngọc Thành có còn ở trên cương vị ở nơi này hay không, cũng là khó nói được ngay.

Sau khi tất cả thường ủy đều phát biểu ý kiến, Liêu Khánh Khai mới nói với ủy viên biên chế tỉnh đến tham gia hội nghị Triệu chủ nhiệm: "Chuyện này, Tỉnh biên ủy có cái ý kiến cụ thể gì không?"

Ha hả, Thường ủy của Tỉnh Ủy các người cũng đã nhất trí đồng ý rồi, còn cần hỏi ta chăng? Ta có toan tính khác cũng không dám nói a!

Triệu chủ nhiệm trong lòng không ngừng cười khổ, nhưng trên mặt tự nhiên tuyệt không có lộ ra.

"Liêu bí thư, Tỉnh biên ủy kiên quyết thi hành nghị quyết của đại hội Thường ủy."

"Ừm, vậy thì tốt, như vậy, cái chương trình nghị sự này đã được toàn thể nhất trí thông qua rồi!"

Giống như dự đoán mới đầu như vậy, sau khi công bố phần thưởng hai trăm lẻ năm biên chế hành chính của đơn vị trực thuộc tỉnh, và thành phố, đặc biệt là trong đó còn có năm danh nghạch biên chế đơn vị trực thuộc Trung Ương Đoàn, giống như cái dạng mà Liễu Tuấn đã dự đoán kia, các chỗ ghi danh "hoạt động giáo dục” các trường đại học lập tức bị chèn vỡ cả cánh cửa.

Lại có chuyện tốt như vậy?

Kẻ ngu mới không đi ghi danh đó!

Bất quá trước đó, những người này ngoài miệng cũng là từng một lời đi miền núi nông thôn dạy học? Kẻ ngu mới đi ghi danh đấy!

"Tiểu Tuấn, điều này tốt lắm, người báo danh thật sự nhiều lắm!"

Bên trong phòng làm việc của tiểu tổ chỉ đạo hoạt động giáo dục, đồng chí Bạch Dương khó kìm chế được hưng phấn lưu tình.

Mùa này đã là đầu mùa xuân, cả vùng đất miền nam đã bắt đầu xuân về hoa nở, Bạch bộ trưởng mặc áo lông mỏng màu trắng, không có mặc đồ đen công sở, đi tới đi lui ở trong phòng làm việc, lộ ra vóc người phi thường cao như người dây.

Liễu phó bộ trưởng nghiêng dựa vào trên ghế salon, chỉ lo "sắc sắc" ngó chừng mỹ nữ của Tỉnh Ủy đoàn thứ, không ngừng nhìn vóc người đẹp.

Cách một hồi không có nghe được lời đáp lại, Bạch Dương không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái người nầy hôm nay làm sao lại không "vuốt mông ngựa" chứ, thường ngày cứ bắt được cơ hội như vậy. Vậy sẽ chắc chắn là phải nói lời nịnh hót như sóng triều.

Đợi đến khi Bạch bộ trưởng nhìn qua, ánh mắt cùng với ánh mắt "sắc sắc" của tiểu ngoan đồng đụng vào nhau.

Bạch Dương "vội vàng không kịp chuẩn bị", không khỏi cực kỳ thẹn thùng, nhẹ nhàng dậm chân một cái, cả giận nói: "Này, nói chuyện đúng đắn với cậu đấy!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi