BOSS HỆ MỘC CHỈ MUỐN LÀM CÁ MẶN VƯỜN TRƯỜNG

Người bình thường khi gặp bạn bè, cho dù là cặp đôi giả hay các cặp đôi yêu nhau thật, thì bọn họ đều sẽ nói ‘đây là bạn gái của tôi’, vậy nên sau này dù có không đến với nhau, thì cũng có thể nói là chia tay rồi.

Chứ làm gì có ai trực tiếp nói thẳng với vị hôn phu trước của bạn ‘đây là mợ tương lai của nhóc’ chứ?

Có rất nhiều chuyện xảy ra sau khi cô gặp lại Tư Nghiêu, nối lại từng việc với nhau, thì cuối cùng cũng khiến cho Kiều Hi Âm – người không có dây thần kinh tình cảm đã phát hiện ra được điều gì đó.



Không lẽ, Tư Nghiêu, có ý gì đó với cô đấy chứ?

Kiếp trước anh không thể hiện cho cô biết, là bởi vì khi đó thân thể của anh quá yếu ớt, lúc nào cũng có khả năng qua đời…

Cũng có lẽ là do cô đã suy nghĩ quá nhiều, tự mình đa tình.

Nhưng nếu đó chỉ là lời nói trút giận cho cô, thì Tư Nghiêu đã có chút quá lố rồi, anh chỉ suy xét ở hiện tại mà không nghĩ cho tương lai.

Bọn họ không phải là cặp đôi thật sự, cô cũng không có khả năng thật sự trở thành ‘mợ’ của Tư Tinh Duệ.

Hiện tại nếu cô đồng ý với những lời nói của Tư Nghiêu, nếu về sau anh cưới người khác, vậy chẳng phải Tư Tinh Duệ và Chân Minh Phân sẽ lấy chuyện này để cười nhạo chết cô sao.

Kiều Hi Âm giả vờ như không nghe thấy Tư Nghiêu ‘truyền âm’, nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Tư Tinh Duệ và Chân Minh Phân, lên tiếng nói: “Anh Nghiêu chỉ đùa một chút mà thôi, hai người không cần xem là thật.”

Kiều Hi Âm hơi nghiêng đầu liếc mắt nhẹ nhìn Tư Nghiêu, rất nhanh đã dời ánh mắt đi.

Bởi vì chỉ cần nghĩ tới chuyện Tư Nghiêu có khả năng thích cô thì tâm trạng không thể nào bình tĩnh nổi cả.

Hành động này của cô ở trong mắt Tư Tinh Duệ và Chân Minh Phân, cô gái nhỏ trong nhà đã có người yêu, tình cảm của cả hai rất tốt, nhưng lại không dám đảm bảo là có thể cùng nhau đi đến cuối con đường hay không, cho nên mới phủ nhận lời nói của Tư Nghiêu.

Nhưng một tiếng ‘anh Nghiêu’ của cô, Tư Tinh Duệ và Chân Minh Phân đều nghe rất rõ ràng.

Đúng là Kiều Hi Âm đã phủ nhận, nhưng ngược lại điều này càng chứng thực cho tình yêu của hai người.

Tư Tinh Duệ nghĩ thế nào cũng không thể nói ra được tiếng ‘mợ’, ánh mắt hắn dán chặt lên đôi tay đang nắm chặt của Kiều Hi Âm và Tư Tinh Duệ, hắn cũng yên lặng nắm tay thành quyền.

Chân Minh Phân cũng bị tin tức này làm cho thất thần, miễn cưỡng nở một nụ cười cho có lệ: “Hai người còn trẻ tuổi, đều thích nói đùa, ha ha…”

Bà ta cũng tự biết nếu bây giờ mình và con trai còn đứng ở đây thì chỉ càng thêm xấu mặt, rõ ràng Tư Nghiêu là đang ra mặt cho Kiều Hi Âm, chèn ép bọn họ!

Chân Minh Phân xoa trán: “Chị có hơi nhức đầu, phải đến phòng nghỉ nghỉ ngơi một chút, nên không quấy rầy hai người nữa.”

Tư Tinh Duệ cũng phối hợp nói: “Mẹ, mẹ không sao chứ? Con đưa mẹ đi tới phòng nghỉ.”

Hai mẹ con chật vật rời đi.

Một lần nữa Kiều Hi Âm có ý định rút tay ra khỏi tay Tư Nghiêu, lúc này đã thành công rồi.

Tư Nghiêu cúi đầu xuống nhìn cô, ánh mắt u ám, thấp giọng hỏi: “Sao vậy, Âm Âm tức giận vì tôi tự ý làm chủ sao? Xin lỗi, là do tôi suy nghĩ không chu toàn.”

Ngay lập tức Kiều Hi Âm lại cảm thấy, là do chính bản thân cô nghĩ nhiều rồi.

Cô yếu ớt nói: “…Không có tức giận, em chỉ muốn tới khu ăn uống dùng chút điểm tâm, anh đi cứ đi xã giao đi.”

Vở kịch lớn nhất trong đêm nay là hội đấu giá, còn nửa tiếng nữa hội đấu giá mới bắt đầu.

Hiện tại mọi người vẫn chưa vào chỗ ngồi, tất cả chủ yếu vẫn đi lại trong sân, ý muốn mở rộng quan hệ một chút.

Tư Nghiêu mang cô tham dự tiệc này, mục đích muốn giúp cô bớt giận đã làm được rồi, tiếp theo Tư Nghiêu vẫn nên làm việc của mình, mà không cần phải ở suốt bên cạnh cô.

Tư Nghiêu biết lúc nãy bản thân anh đã quá nóng vội, không cẩn thận lộ ra chút dấu vết, để cho cô gái nhỏ bắt đầu nghi ngờ anh.

Hiện tại chắc là cô cũng muốn ở một mình suy nghĩ một lát.

Như vậy cũng tốt, anh cũng không muốn bản thân mình trong mắt cô chỉ là ‘bạn bè’ và ‘ông chủ’.

Tư Nghiêu lại đưa tay xoa đầu Kiều Hi Âm, lực tay rất nhẹ để không làm hỏng kiểu tóc của cô: “Được, em đi đi, lúc nào cũng có thể gọi tôi, đừng để bị người ta ức hiếp cũng không nói ra, em biết chưa?”

Kiều Hi Âm buồn cười nói: “Dạ, em biết rồi. Có anh đã ra mặt thì còn có ai bắt nạt em được chứ?”

Hơn nữa hiện tại cô cũng không phải là người dễ bị bắt nạt, có người dám ức hiếp cô, cho dù không có Tư Nghiêu chống lưng, thì cô cũng có rất nhiều cách để trả thù.

Cứ như vậy hai người tách nhau ra.

Kiều Hi Âm đi tới khu trưng bày bánh ngọt, phát hiện nơi này là nơi yên lặng nhất trong sảnh tiệc.

Cũng phải, các vị khách tới tham dự tiệc, cả nam lẫn nữ đều vội vàng móc nối quan hệ, đàn ông sợ ăn thứ này sẽ bị mất mặt, phụ nữ ăn nhiều thì sẽ sợ bụng to, nên đương nhiên chẳng có ai tới khu vực này.

Nhưng Kiều Hi Âm không hề lo lắng vì điều này, cô lấy một chiếc đĩa sạch, dùng kẹp gắp những bánh kem nhỏ và bánh quy, sau đó đi tới khu vực ăn uống ở sân thượng, bắt đầu ăn nhẹ.

Tuy rằng buổi tối Kiều Hi Âm đã ở phòng tạo hình căn cơm gà trái dừa, nhưng cô là dị năng giả nên năng lượng dễ tiêu hao hơn người bình thường.

Ngoài ra, hôm nay Kiều Hi Âm còn uống tận 1000ml trà giảm béo…

Có lẽ vì bản thân cô đã gầy rồi, thân thể cũng đã được năng lượng hệ mộc nuôi dưỡng một thời gian, nên cơ thể đã trong trạng thái tốt nhất, vì vậy dường như trà thải độc không hề có nhiều tác dụng với cô.

Nhưng nó thật sự có hiệu quả, chính là sau khi Kiều Hi Âm ăn cơm xong, cô cảm nhận được tốc độ tiêu hóa nhanh hơn bình thường một chút.

Cho nên lúc nãy Kiều Hi Âm nhìn thấy những món điểm tâm xinh đẹp ngon miệng này thì cũng không nhịn được cơn thèm.

Không hổ là đầu bếp năm sao! Bánh kem và bánh quy đều rất là ngon!

Bánh chocolate mềm mịn, trong vị ngọt có chút đắng, khá vừa miệng; bánh quy phô mai hương thảo, ngoài giòn trong mềm, mùi vị rất thơm; còn có kem dâu và xoài ngọt lịm, thật sự sướng như lên tận mây…

Quả thật là một bữa tiệc đầy đủ hương vị!

Kiều Hi Âm thật sự rất thỏa mãn, hạnh phúc tới mức híp mắt lại.

Khi Kiều Hi Âm đứng dậy, tính đi lấy thêm một ít điểm tâm thì phát hiện có người đứng bên cạnh cô.

Đối phương cũng đang cầm đĩa, chỉ là lựa chọn một lúc lâu ở khu ăn uống, cuối cũng chỉ chọn một đĩa salad nhỏ.

Kiều Hi Âm nhìn thoáng qua món salad trên đĩa, không quá quan tâm, tiếp tục lựa chọn món ngọt mình thích.

Các điểm tâm này đều rất tinh xảo, vì để tiện cho khách dùng, nên kích thước của điểm tâm chỉ cần cắn một miếng là hết.

Vừa nãy Kiều Hi Âm ăn vẫn chưa đủ thỏa mãn, nên tiếp tục xem thử còn cái gì ngon để ăn không.

Không lâu sau, chiếc đĩa trong tay Kiều Hi Âm đã đầy ắp.

Cô bưng đĩa, quay về chỗ cũ ngồi xuống, chuẩn bị tiếp tục ăn uống, thưởng thức món ngon.

Chỉ là lúc này, cô gái bưng đĩa salad nhỏ đã đi tới đối diện Kiều Hi Âm, lên tiếng hỏi: “Tôi có thể ngồi ở đây không?”

Giọng nói này có chút quen tai.

Lúc này Kiều Hi Âm mới ngẩng đầu lên, nhìn người vừa mới đi tới.

Thì ra là Giản Dĩ Du.

Cô ta mặc một chiếc váy ống màu vàng sâm panh, mái tóc được búi lên, khuôn mặt được trang điểm rất tinh tế, xinh đẹp giống như một cô công chúa vậy.

Bởi vì đã không thân, nên nếu không nhìn kỹ thì đúng là Kiều Hi Âm không nhận ra được cô ta.

Kiều Hi Âm nhàn nhạt nói: “Bàn ghế này cũng không phải của nhà tôi, cậu cứ thoải mái.”

Nói xong Kiều Hi Âm cúi đầu ăn tiếp, cực kỳ chăm chú thưởng thức món ngon.

Còn về việc đổi bàn khác…vốn là không cần thiết.

Vừa nhìn là biết Giản Dĩ Du cố tình đi tìm cô, chẳng lẽ cô lại vì người này mà để bản thân ăn không miệng sao?

Giản Dĩ Du ngồi xuống, cô ta không ăn, chỉ là dùng nĩa chọc vài miếng salad trong đĩa, ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Kiều Hi Âm.

Khi Giản Dĩ Du vừa nhìn thấy Kiều Hi Âm, thì cô ta nhận ra cô ngay lập tức, bởi vì Kiều Hi Âm trang điểm rất nhạt, so với bình thường cũng không khác quá nhiều.

Không nghĩ tới khi Kiều Hi Âm trang điểm lại xinh đẹp đến như vậy…

Tuy rằng cô ta không muốn thừa nhận, nhưng những ánh mắt kinh ngạc xung quanh đã làm Giản Dĩ Du biết rõ, Kiều Hi Âm so với cô ta còn đẹp hơn vài phần.

Sau đó cô ta chú ý tới người đàn ông có khí chất phi thường đi bên cạnh Kiều Hi Âm, trong lòng Giản Dĩ Du cảm thấy rất phức tạp.

Đến khi biết thân phận của Tư Nghiêu, anh còn là chú nhỏ của Tư Tinh Duệ, chính là người cầm quyền trong truyền thuyết của nhà họ Tư, thì sự ghen ghét và không cam lòng của cô ta không thể nào ép xuống được nữa.

Dựa vào cái gì, cô ta không hề kém hơn Kiều Hi Âm bao nhiêu, thành tích của cô ta còn tốt hơn Kiều Hi Âm, gia thế của cô ta cũng tốt hơn nhiều, nhưng bản thân cô ta ngay cả Tư Tinh Duệ cũng không giữ được chứ?

Kì trại hè lúc trước, Giản Dĩ Du cũng không biết Tư Tinh Duệ đã có vị hôn thê, nên cũng có chút hảo cảm với nam sinh xuất sắc này.

Sau khi cha mẹ cô ta ly hôn, Giản Dĩ Du vẫn luôn sống ở thành phố C cùng với bà ngoại.

Hiện tại, thân thể của bà ngoài càng lúc càng kém, phải chuyển tới viện dưỡng lão, nên cô ta mới được mẹ là Bạch Lily đón tới Giang Thành sống chung.

Quan hệ của Bạch Lily và Giản Dĩ Du cũng không tốt lắm, người khác không biết nhưng cô ta biết rất rõ, năm đó cha mẹ cô ta ly hôn vì cha cô ta đã ngoại tình, nhưng thật ra mẹ cô ta cũng không hề vô tội.

Sau khi Bạch Lily phát hiện Giản Đông Minh ngoại tình, thì bà ta cũng đã lén lút ngoại tình với cấp trên của mình.

Có lần Giản Dĩ Du tan học về sớm, nên vô tình phát hiện chuyện này, khi đó cô ta mới mười tuổi, nhưng những việc nên hiểu thì vẫn hiểu.

Cô ta lặng lẽ rời khỏi nhà, không để Bạch Lily phát hiện cô ta đã quay về.

Theo lý thuyết, nếu xây dựng hình tượng vợ chồng tương thân tương ái thì sẽ nhận được rất nhiều lợi ích tốt, cả hai người cứ âm thầm lén lút ngoại tình sau lưng, thì sẽ không đi tới bước ly hôn kia.

Nhưng Bạch Lily lại mang thai, đứa bé không phải là con của Giản Đông Minh.

Đứa bé đó tuyệt đối không được ra đời, bởi vì ông chủ kia cũng đã có vợ, vợ của ông ta còn là một tiểu thư nhà giàu, có xuất thân tốt, nếu sinh đứa bé ra, khi thân thế của nó bị phát hiện thì tiền đồ của cả hai đều sẽ bị hủy.

Chuyện này Giản Dĩ Du không cẩn thận nghe lén Bạch Lily nói chuyện điện thoại nên mới biết được.

Rõ ràng Bạch Lily không muốn Giản Đông Minh biết bà ta ngoại tình, cũng không muốn bị hôn nhân trói buộc nữa.

Vì vậy bà ta đã bắt gian ông ta khi ông ta ra ngoài lêu lỏng cùng phụ nữ khác, sau đó cố ý đụng vào người Giản Đông Minh, ‘không cẩn thận’ bị Giản Đông Minh đẩy ngã, vừa té ngã một cái…

Bạch Lily phải sinh non…

Giản Đông Minh cũng không biết vợ mình đã phản bội.

Tuy rằng ông ta ra ngoài ăn vụng, nhưng ông ta vẫn rất yêu Bạch Lily, bọn họ đã ở cạnh nhau từ lúc học cấp 3, bên ngoài có bao nhiêu hoa thơm cỏ lạ thì cũng không thể lay động được địa vị của Bạch Lily trong lòng ông ta.

Bạch Lily luôn miệng lên án Giản Đông Minh ‘Anh đã tự tay giết chết đứa con thứ hai của chúng ta, tôi sẽ không để yên cho anh’, nên ông ta cảm thấy rất áy náy.

Cho nên, sau đó Bạch Lily tiếp tục làm theo kế hoạch, tung hết bằng chứng ngoại tình của Giản Đông Minh ra, mà ông ta lại không dám phản bác gì hết.

Sau khi xử lý thủ tục ly hôn xong, dường như Giản Đông Minh là tay không rời khỏi nhà, để lại hết chín phần tài sản cho hai mẹ con.

Sau khi ly hôn, Bạch Lily đưa Giản Dĩ Du tới thành phố C, bởi vì bà ta cảm thấy không có Giản Dĩ Du, thì bà ta sẽ dễ dàng yêu đương vụng trộm hơn.

Giản Dĩ Du không dám nói chân tướng này ra cho bất kỳ người nào biết.

Cha của cô ta cũng không phải là đàn ông tốt, ông ta là một kẻ cặn bã không thể nào tẩy trắng được nữa.

Nhưng trong mắt Giản Dĩ Du, mẹ cô ta Bạch Lily còn đáng sợ hơn…mưu mô hiểm ác, ngay cả con mình cũng có thể dùng để tính kế.

Mà hiện tại, khi Bạch Lily chuyển trường cho Giản Dĩ Du tới Nhất Trung Giang Thành, bà ta còn nói thầm với cô ta, muốn cô ta phải tạo mối quan hệ thật tốt với Chu Triệt học cùng lớp, còn ám chỉ gia thế của cậu ta tốt như thế nào.

Thiếu chút nữa là nói ra, đi quyến rũ hắn cho mẹ.

Chu Triệt, là con của vợ và người ngoại tình với Bạch Lily.

Sao Bạch Lily có thể không biết xấu hổ mà nói ra những lời này chứ? Bà ta còn từng có con với cha của Chu Triệt.

Giản Dĩ Du cảm thấy thật kinh tởm.

Huống chi thành tích của Chu Triệt khá tốt, cũng khá điển trai nhưng lại cực kỳ đào hoa, từ năm học cấp hai đã thay đổi bạn gái liên tục.

Giản Dĩ Du không muốn có liên quan gì với Chu Triệt cả, cô ta sợ bản thân lúc nào mọc cỏ xanh đầy đầu mà còn không hay, hoặc cũng không thể ly hôn dù biết hắn ta ngoại tình.

Cô ta đồng ý chuyển đến Nhất Trung Giang Thành, ngoại trừ muốn ở gần mẹ, thì quan trọng nhất chính là biết Tư Tinh Duệ ở đây.

Bạch Lily biết mục tiêu của cô ta có quan hệ rất tốt với Chu Triệt, gia thế của Tư Tinh Duệ còn tốt hơn Chu Triệt rất nhiều, nên cũng không còn ép buộc cô ta gần gũi với Chu Triệt nữa.

Nhưng mà vào ngày đầu tiên chuyển tới Nhất Trung Giang Thành, thì Giản Dĩ Du mới biết Tư Tinh Duệ có vị hôn thê.

Hơn nữa vị hôn thê còn học chung lớp với Tư Tinh Duệ, nhưng chỉ có được mỗi khuôn mặt đẹp, dáng người thì gầy tới mức chán ngắt, gia thế cũng chỉ là một nữ sinh bình thường.

Khi Giản Dĩ Du vừa mới biết chuyện này, giữa trưa đi tìm Kiều Hi Âm ngay lập tức, cho cô biết bản thân sẽ phân rõ giới hạn với Tư Tinh Duệ.

Không phải là cô ta vô tình với Tư Tinh Duệ, mà cô ta tuyệt đối không muốn bản thân bị gắn mác là tiểu tam.

Tư Tinh Duệ đối xử vô tình với Kiều Hi Âm, bọn họ đã định là không có khả năng ở cạnh nhau, cô ta chờ được, chờ đến khi hai người họ hoàn toàn cắt đứt thì mới bắt đầu hành động.

Lúc này cô ta chỉ cần lấy thân phận ‘bạn học’, thường xuyên xuất hiện trước mặt Tư Tinh Duệ để tạo cảm giác tồn tại, để hắn phát hiện cô ta tài giỏi và xinh đẹp là được.

Đến khi Giản Di Du biết Kiều Hi Âm không thèm để ý đến hôn ước này, thậm chí còn ghét bỏ Tư Tinh Duệ, thì cô ta cảm thấy rất mơ hồ khó hiểu.

Còn có chút hoài nghi bản thân, chẳng lẽ ánh mắt của cô ta có vấn đề, Tư Tinh Duệ thật sự kém như vậy sao?

Có lần cô ta muốn từ bỏ, cô ta cảm thấy bản thân xinh đẹp như vậy, cho dù không có Tư Tinh Duệ, thì về sau cũng sẽ có không ít người theo đuổi cô ta.

Vì cái gì mà Giản Dĩ Du cô ta phải đi nhặt kẻ mà người ta không cần? Vậy chẳng phải cô ta còn không bằng Kiều Hi Âm sao?

Ai ngờ, sau khi cô ta về nhà, vừa nói việc này với mẹ cô ta, thì Bạch Lily trực tiếp tát cô ta một cái.

“Giản Dĩ Du, mẹ cho con cẩm y ngọc thực, cho con được học tập ở nơi tốt nhất, là vì muốn con làm phu nhân nhà giàu, chứ không phải là làm một người giống như mẹ.”

Giản Dĩ Du bị đánh tới ngây ngốc, cô ta theo bản năng phản bác: “Mẹ có thể vì sao con không thể chứ? Con cũng có thể trở thành MC nổi tiếng nhất Giang Thành, con còn có thể đi làm nghệ sĩ!”

Bạch Lily chỉ nói: “Chuyện tám năm trước, có phải con nghe trộm được mẹ gọi điện cho cha của Chu Triệt không?”

“Con cho rằng đứa bé trong bụng mẹ là của ông ta sao, thật ra là không.”

“Mẹ cũng chẳng biết đó là của ai.”

“Trong tám năm nay, mẹ đã phá thai hai lần, cha của nó đều là những người khác nhau.”

“Giới giải trí chính là phức tạp như vậy, cha của con năm đó chỉ là một đạo diễn hạng trung, những nữ diễn viên xinh đẹp không có bối cảnh, thì một phần ba trong số đó đều từng bị ông ta ngủ qua.”

“Con còn muốn tự mình xông ra đó không?”

“Điều mà mẹ hối hận nhất, chính là khi phát hiện cha con ngoại tình, mà đã để bản thân sa vào vũng bùn này, hiện tại mẹ không thể quay về được nữa.”

“Nhưng con còn có thể, mẹ hy vọng con có thể sạch sẽ, có thể giàu có vô lo, Tư Tinh Duệ và Chu Triệt đều không tệ, nếu con không muốn chọn Tư Tinh Duệ thì có thể chọn Chu Triệt.”

“Trái tim của thiếu niên là lúc yếu ớt nhất, nếu hiện tại con không nắm chắc cơ hội, thì sau khi lên đại học, bọn họ càng gặp được nhiều người hơn, với xuất thân của con, mà muốn gả vào giới nhà giàu ở Giang Thành là không bao giờ có khả năng.”



Giản Dĩ Du không thể phản bác Bạch Lily.

Cho đu Bạch Lily không tốt thì cũng là mẹ của cô ta.

Gả vào nhà giàu là sẽ có cuộc sống giàu có, vì cái gì cô ta phải dựa vào bản thân để phấn đấu chứ?

Còn về những quy tắc ngầm đó…thật sự muốn ra mắt làm diễn viên càng khó hơn.

Giản Dĩ Du ghen ghét Kiều Hi Âm là vì cô không hề có một người thân nào cả, nhưng lại dám làm mặt lạnh với Tư Tinh Duệ, gia tộc đã giàu có ba đợi tại Giang Thành!

Cho nên Giản Dĩ Du không thể nhịn được, buổi sáng khi Trần Duyệt và Hứa Viên Viên gây lộn, cô ta đã chen một chân vào, muốn so thành tích với Kiều Hi Âm, còn muốn cô ở trước mặt Tư Tinh Duệ thừa nhận bản thân là phế vật.

Chỉ có như vậy thì Giản Dĩ Du mới có thể tự an ủi bản thân, thật ra cô ta không hề thích Tư Tinh Duệ đến như vậy, nhưng lại không thể không như cũ, cô ta vẫn phải lấy lòng hắn.

Nhưng không nghĩ tới, đêm nay cô ta lại nhìn thấy Kiều Hi Âm xuất hiện với thân phận bạn nữ của chú họ Tư Tinh Duệ.

Tư Nghiêu, đó chính là Tư Nghiêu! Là người đàn ông độc thân giàu có nhất trên cả nước Z! Nhà họ Tư ở thủ đô, còn là nhà giàu siêu cấp!

Còn nhà họ Tư ở Giang Thành? Bất quá chỉ là một nhánh nhỏ của nhà họ Tư mà thôi, tài sản chỉ bằng một phần mười của nhà họ Tư ở thủ đô.

Mà Tư Tinh Duệ chỉ là một trong những người thừa kế mà thôi, về sau có bao nhiêu tài sản rơi xuống đầu hắn thì còn chưa biết được, mà Tư Nghiêu bây giờ đã là người nắm quyền của nhà họ Tư rồi.

Trong lòng Giản Dĩ Du chua như ăn một kg chanh, lời nói ra cũng chua lòm: “Bạn học Kiều Hi Âm, cậu đúng là thâm tàng bất lộ đó, vậy mà có thể quen biết được người lợi hại như ngài Tư, còn trở thành bạn nữ của ngài ấy.”

“Có thể cho tôi hỏi một chút, làm sao hai người quen biết nhau được không?”

Kiều Hi Âm nuốt đồ ăn trong miệng xuống, chậm rãi uống một miếng nước ép dưa hấu, ngẩng đầu lên nhìn Giản Dĩ Du, không trả lời mà hỏi ngược lại cô ta: “Sao, cậu cũng muốn làm quen với Tư Nghiêu sao?”

Giản Dĩ Du không nghĩ tới, bản thân chỉ hỏi thăm thử thôi, nhưng lại nhận được câu trả lời như vậy.

Đầu óc của con nhỏ này đúng là không tốt cho lắm.

Ngay lập tức Giản Dĩ Du nở một nụ cười xinh đẹp: “Đương nhiên, ai mà không muốn làm quen với ngài Tư chứ, bạn học Kiều có thể giúp tôi một chút không? Làm ơn!”

Có lẽ Tư Nghiêu rất thích nữ sinh cấp ba trong sáng tươi tắn, nếu Kiều Hi Âm có thể, thì cô ta cũng sẽ có thể.

Kiều Hi Âm lại ăn thêm một miếng điểm tâm, rồi mới nói: “À, không thể, tôi chỉ hỏi vậy thôi.”

Nói xong, tốc độ ăn của Kiều Hi Âm trở nên nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã ăn hết số điểm tâm còn lại.

Giản Di Du thay đổi sắc mặt ngay lập tức: “Cậu…”

Kiều Hi Âm trầm mặt nói: “Cậu cái gì mà cậu? Cậu là ai, ở đây là nhà của cậu sao? Tôi và Tư Nghiêu quen nhau ra sao, có liên quan cái rắm gì đến cậu! Mau dẹp cái sắc mặt ghen ghét đó đi, lần sau đừng đến trước mặt tôi để tôi cảm thấy kinh tởm, nếu không đừng trách tôi không khách khí.”

Bình luận

Truyện đang đọc