TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Chuyện nhà hàng Nhân Dân tiếp đãi công an sở Mai, chúng ta gọi Bàn Đại Hải đến quản lí? Tên tuổi người này quá nổi tiếng, không thích hợp làm những chuyện phạm pháp. Bất luận là công ty vận chuyển hàng hoá hay nhà hàng, cả hai nơi tôi đều bảo anh ấy đứng ở phía sau.

Việc này nếu tôi đã ra mặt, thì vấn đề cung cấp và tiêu thụ hàng hoá nhất định sẽ không gặp vấn đề gì phức tạp. Sau khi Lương Quốc Cường và Trần Lập Hữu được bổ nhiệm vào hội thường uỷ cán bộ cấp huyện, nắm quyền hành trong tay, đối với Tôn Hữu Đạo mà nói đây là một việc có tính đả kích rất lớn. Thành sự mà nói, thời gian trước, khi Mạnh Vũ Hàn ngồi vững trên vị trí bí thư huyện Hướng Dương, tôi có thể nhìn ra, Tôn Hầu Tử có chút không hài lòng. Dù sao chức vụ bí thư huyện uỷ cũng rơi vào tay Mạnh Vũ Hàn, rõ ràng việc này không có lợi gì đối với chủ nhiệm Liễu, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn không thể để chủ nhiệm Liễu tiến lên một bước nào nữa. Chủ nhiệm Liễu và Mạnh Vũ Hàn là đối thủ của nhau, quả thực có chút khiếp sợ. Nếu chủ nhiệm Liễu có thể ở lại làm việc trong huyện Hướng Dương, vấn đề có thể không to tát gì, dù sao chủ nhiệm Liễu và bí thư Nghiêm có quan hệ thân quen với nhiều cán bộ giữ chức vụ quan trọng trong huyện Hướng Dương. Mạnh Vũ Hàn lo sợ là điều tất nhiên, việc bổ nhiệm chủ nhiệm Liễu đến bộ phận khác, bọn họ đều lo lắng những ngày sau này sẽ không được yên ổn. Rất may sự sắp xếp của tôi không phải là có ý đối đầu với Mạnh Vũ Hàn, ngược lại còn ẩn ý định nịnh hót lấy lòng, lúc này Tôn Hầu Tử cảm thấy yên tâm phần nào. Trong lòng nghĩ vạn lần không được, chúng ta không lấy tiền nha nội Mạnh không được hay sao?

Lòng dạ hẹp hòi của Tôn Hữu Đạo, trong lòng tôi rõ như gương.

Thân trên quan trường, mọi người phần lớn là" Gió thổi chiều nào xoay chiều đó ", không có người nào giống như Văn Thiên Tường trung nghĩa vô song để tin cậy. Nếu tôi không có cách nào làm mọi việc trở nên tốt đẹp, việc đến đầu, cũng không thể trách mọi người " Cây đổ thì đàn khỉ cũng tan."

Chính vì vậy, khi tôi bảo hắn " Vì nhà hàng Nhân Dân " diễn vở kịch Song Hoàng, Tôn Hữu Đạo do dự rất lâu. Đợi đến lúc thành công, tôi nhất định sẽ hất cẳng Mạnh Vũ Hàn đi, cha đương nhiên thăng chức bí thư huyện uỷ. Trong lòng Tôn Hữu Đạo rất vui, nghĩ thầm quả nhiên mình không theo nhầm người.

Chuyện này,tôi vừa nói với Tôn Hầu Tử, bỗng nhiên Tôn Hầu Tử không nói câu gì, lập tức đáp ứng , không do dự, hỏi tôi có cần thuê toàn bộ lầu một làm nơi bán hàng hay không? Tôi cười từ chối, trước mắt, tôi rất lo lắng, một nhà hàng có quy mô to như vậy xây dựng trong huyện Hướng Dương nhỏ bé, không được hợp lí cho lắm.

Công ty bách hoá và thị trường tập mậu ít nhất phải có mấy người đầu bếp và mấy nhân viên phục vụ, cầm khoản nợ trong tay, đương nhiên là không có gì để nói. Đáng ở lại làm việc thì hãy ở lại tiếp tục làm việc.

Dựa vào cách quản lí của cửa hàng cũ, áp dụng vào quản lí cửa hàng mới. Cửa hàng sửa chữa lại toàn bộ, thay đổi toàn bộ nội thất bên trong, trước trước sau sau, tính qua loa cũng phải mất gần hai vạn nhân dân tệ, Hắc Tử và Nha Hoa Tử ngạc nhiên, không thể tin được một nhà hàng nhỏ lại đáng giá như vậy.

Tôi vỗ vai Hắc Tử, cười: " Yên tâm đi, việc kinh doanh nhất định sẽ tốt thôi. Đến lúc đó sợ anh lại bận quá, quản lí không kịp, lúc đó nhớ gọi chị dâu đến nhà hàng làm việc nhé, bảo chị đến làm kế toán cho nhà hàng."

Thạnh Tú Lệ học hết cấp ba, cũng được cho là người phụ nữ có tài.

Hắc Tử cười hì hi, biết tôi có ý quan tâm, chăm sóc đến cảnh đoàn tụ vợ chồng hắn. Dù vẫn chưa chính thức kết hôn, nhưng ngày đó cũng đến nhanh thôi.

Chủ nợ tin tưởng, không còn ai dám đến gây sự nữa. Bên công an càng dễ dàng làm thủ tục. Bên viện kiểm sát, có Phương Kim Đức rồi. Không thể kết tội chết nhanh như vậy được. Mà cũng không có lí do gì mà phải đắc tội với Mã Trí Khoan a.

Về phần của toà án, cũng không có gì đặc biệt phải lo lắng. Bên đó có Lương Quốc Cường bí thư chính trị pháp luật xử lí rồi. Trên đời này không có ai là kẻ ngốc cả.

Hơn nữa hệ thống toà án nhân dân không có quyền cao như viện kiểm sát. Biên chế nhân viên là do cán bộ cấp cao hơn quản lí. Kinh phí tiền lương, tiền công do chính phủ cấp phát. Tiền túi có được là do cấu véo người khác mà có. Lưng muốn thẳng cũng không thể thẳng lại được. Chính vì thế, về sau xuất hiện rất nhiều vụ án tranh chấp của công xảy ra. Người trong viện kiểm sát đại bộ phận không chấp hành pháp luật. Nguyên nhân cũng từ đó mà phát sinh.

Những vụ án kiểu này, thường không có có người chịu khổ. Vấn đề xử lý thường không nặng.

Ngược lại, muốn thuyết phục được Lương Quốc Cường nhất định phải tốn một chút sức lực.

Tính cách quật cường của sư phụ không phải là không có cách mua chuộc. Thực tại không cam tâm dung túng cho hai tên tiểu tử Mạnh Dược Tiến và Mã Văn Tài.

Sáng sớm khi luyện tập, tôi thấy tâm trạng của Lương Quốc Cường không được vui, mặt mũi tái mét, nhìn thấy sư phụ như vậy, mọi người đều run sợ. Đường đường là bí thư chính trị pháp luật của một huyện, lại tự mình mở một đội tập luyện vào buổi sáng sớm, chuyện này đã đủ làm cho mọi người phải khiếp sợ rồi. Nhìn thấy sư phụ mặt mũi tái mét như vậy, làm cho mọi người đều hối hận lúc đầu sao nhất thiết phải chạy đến đây góp vui, cơ thể chịu giày vò có thể chấp nhận được, tâm lí bị giày vò quả nhiên là rất khó chịu." Phương pháp không đúng, có thể làm lại !"

Lương Quốc Cường nhìn thấy tôi ra hai chưởng, viên gạch vẫn nguyên, một vết rạn nứt nhỏ cũng không thấy, không khách sáo, quát lớn.

Tôi cũng săp 13 tuổi rồi, bao nhiêu ngày tập luyện vất vả, Lương Quốc Cường nói nội công cơ bản của tôi không tồi, có thể thử chuyển sang luyện tập khí công rồi. Lúc bắt đầu luyện tập, dùng lực để đánh những viên gạch trên không trung. Cấp độ này không khó, cũng không được gọi là luyện khí công. Tôi luyện tập đấm bao cát hơn một năm rồi, tay toàn là vết chai tay, dùng sức đập viên gạch, không tốn một chút sức lực nào, " Thiết trưởng ", mười mấy ngày luyện đập gạch, chỗ tập luyện toàn là gạch vỡ vụn, bác gái phụ trách quét dọn vệ sinh bên công an phải vất vả thu dọn. Lương Quốc Cường thấy tôi học thành công chiêu thức đập gạch, liền dạy tôi chiêu thức khác.

Chiêu thức này khó hơn nhiều so với những chiêu thức trước, đặt nhiều viên gạch chồng lên nhau, tôi không thể đập vỡ được viên gạch nào, đập hai bàn tay đau điếng. Đấm mười mấy phát, viên gạch vẫn không có hiện tượng gì rạn nứt, nha nội tôi toàn thân toát hết mồ hôi, không nghĩ ra cách nào khác.

" Xin sư phụ chỉ dạy."

Mắt nhìn viên gạch nhưng lại không có cách nào để đập vỡ nó, nha nội tôi khiêm tốn nhờ sư phụ thỉnh giáo.

"Vận khí, tập trung tất cả khí lực vào đầu bàn tay, tập trung, không được phân tâm !"

Lương Quốc Cường nghiêm mặt nói.

Thực ra phương pháp này Lương Quốc Cường đã dạy tôi rồi, chỉ là trong lúc cần nó thì nó không xuất hiện, có thể vẫn chưa đạt đến công lực thâm hậu. Có thể do tâm trạng của sư phụ không được tốt, ảnh hưởng đến sự phát huy của tôi.

Không còn cách nào khác, chỉ biết bình tâm trở lại, vận tức điều khí, sau đó hít thở thật sâu, dùng một lực rất mạnh, đấm mạnh một phát, viên gạch lập tức vỡ làm ba.

" Cứ như vậy, mỗi ngày đập vỡ một viên gạch, không được tham. Mọi việc phải theo một trình tự nhất định. Cháu đang trong độ tuổi trưởng thành, luyện công phu nhiều quá, sẽ ảnh hưởng đến quá trình phát triển. Một tháng sau, số lượng tăng thêm, mỗi ngày luyện tập đập vỡ hai viên, phân khai đập, không được đặt chồng lên nhau. Sau mỗi một tháng lại tăng lên một viên, trong vòng một năm công phu của cháu nhất định đạt đến trình độ cao. Đập vỡ một viên gạch, mới được phép chồng hai viên vào nhau để đập.

Người trầm lặng như sư phụ, khó được một lần nói nhiều đến như vậy.

Tôi cười gật đầu, thầm nghĩ cộng tác giúp nha nội tôi mở nhà máy gạch, như vậy sẽ không mất tiền mua gạch để luyện công.

Kết thúc buổi tập sáng sớm, tôi ăn xong cơm, thay quần áo, sau đó thong thả đi đến phòng làm việc của cục trưởng cục công an. Lương Quốc Cường tuy là bí thư chính trị pháp luật của huyện, nhưng phòng làm việc vẫn không thay đổi, vẫn là phòng làm việc của cục công an.

Lương Quốc Cương nhăn mày nhăn mặt, không vui.

" Sư phụ, có phải vì chuyện của Mạnh Dược Tiến và Mã Văn Tài làm cho sư phụ phải phiền lòng không? "

Trước mặt của Lương Quốc Cường, tôi nói chuyện không bao giờ quanh co lòng vòng.

Lương Quốc Cường gật đầu.

" Mạnh Vũ Hàn và Mã Trí Khoan không tìm đến cháu ?"

" Vâng ! "

" Việc này cũng khó trách cơ, con trai nhà ai không phải là bảo bối ?"

Đã đến làm khách, không tránh khỏi lấy danh nghĩa tình thân " Mặt dày" đến nhờ vả chạy vạy sư phụ.

Nghe tôi nói như vậy, sắc mặt của Lương Quốc Cường chuyển biến đáng kể.

" Sư phụ à, vụ án này, sư phụ không phải quá lo lắng, nói khó nghe là đánh liều một canh bạc, nói tóm lại vụ trọng án không phải giết chết người thì cũng làm tổn thương người, không muốn có nợ máu, đơn giản phải biết sắp xếp một chút, chuyện này cũng không có ảnh hưởng lớn đến xã hội. Mạnh Vũ Hàn và Mã Văn Tài chịu không ít giày vò, tuổi vẫn còn trẻ, hãy cho hắn cơ hội để sửa đổi. Ngay cả Hắc Tử hôm nay cũng cũng cải tà quy chánh, hai người họ chịu nhiều thiệt thòi như vậy, sau này nhất định trở thành người có ích.

Tôi nói như vậy thực sự chỉ là để an ủi Lương Quốc Cường. Lương Quốc Cường luôn luôn lo lắng mọi người đứng sau lưng nói, mình lợi dùng quyền thế bao che cho Mạnh Vũ Hàn và Mã Trí Khoan, dung túng tôi phạm, những lời này không được dễ nghe chút nào. Chính vì vậy, tôi cũng nhắc nhở sư phụ một câu " Ảnh hưởng không lớn đến xã hội ". Trên thực tế, Mạnh Vũ Hàn là người đáng thương nhất, Liễu Hệ Đại thu được thắng lợi lớn, Mạnh Dược Tiến và Mã Văn Tài là người làm hỏng việc, quả thật có mấy người chú ý đến chuyện này.

Ngày trước khác, bây giờ cũng khác, bất kỳ một câu chuyện nào cũng phải dựa sự biến hoá của thời thế mà biến hoá theo.

Lương Quốc Cường là một người cương trực, không phải là người ngu ngốc, hôm nay có thể leo lên chức phó huyện, nhất định hiểu rất rõ trên quan trường có rất nhiều quy tắc không thể tuỳ ý phá hỏng.

" Sư phụ à, trong vụ án này, nếu không phải vì thân phận của Mạnh Dược Tiến và Mã Văn Tài tương đối đặc biệt, thực ra cũng không phải là một vụ án lớn khó giải quyết, hãy để cấp dưới đi làm. Thân phận của sư phụ là bí thư huyện uỷ chính trị pháp luật, những chuyện như thế này để cấp dưới đi làm là tốt nhất.

Lãnh đạo phải có phong độ của một lãnh đạo.

Tôi thừa cơ lấn tới, tiếp thêm bát " Cháo trắng" cho sư phụ.

Tôi nói, Lương Quốc Cường chăm chú nghe. Lập tức gật đầu, thần sắc một lúc một tốt lên.

Việc bình thường cứ để nó xảy ra một cách bình thường, không nên làm to chuyện.

Tôi nhẹ nhàng cười, tặc lưỡi nữa.

.......................

Không lâu sau, Mã Trí Khoan gõ cửa đến nhà tôi chơi, hắn còn dẫn theo người yêu đi cùng.

" Bí thư Liễu, xin chào ."

Mã Trí Khoan vừa bước vào cửa, mặt tươi cười.

Bí thư Trí Khoan, hôm nay rồng lại đến nhà tôm thế này, mời ngồi.

Vẻ mặt cha cũng tươi cười, lời nói có vẻ châm chọc hắn.

Ngày xưa, khi Nghiêm Ngọc Thành giữ chức vụ bí thư, Mã Trí Khoan là thư kí của cha, hắn thường đến nhà tôi ngồi chơi, nói chuyện cùng cha, nói hết chuyện phiếm đến bàn chuyện về công việc, quan hệ hai người rất tốt. Từ sau khi Mạnh Vũ Hàn lên chức, đặc biệt là cha, vừa đi bồi dưỡng đảng về, Mã Trú Khoan chỉ biết " Mại thân đầu kháo" quan hệ giữa hai nhà không được thân mật như trước nữa. Thậm chí trong cuộc họp chủ nhiệm huyện uỷ, mọi người gặp nhau cũng không nói chuyện riêng tư, toàn nói chuyện công việc.

Mã Trí Khoan tinh nhanh như một con quỷ, không để ý đến những lời mỉa mai của cha, dù cha nói thế nào đi nữa, hắn chỉ đỏ mặt một lúc, lập tức hồi phục vẻ mặt bình thường.

Mẹ là người hiểu biết, lập tức đi rót trà mang lên, cười hì hì, kéo tay người yêu Mã Trí Khoan vào phòng, nhìn hai người giống như quen nhau từ lâu rồi. Hai người trong phòng không biết đang nói chuyện gì đó, rất vui vẻ, mọi người đều ngạc nhiên không biết hai người đang nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?

" Bí thư Liễu, cảm ơn anh rất nhiều ..."

Cha mỉm cười nói: "Bí thư Trí Khoan, mọi người đều là đồng nghiệp của nhau, sao lại nói khách sáo như vậy.

Lần này, Mã Trí Khoan đích thân đến nhà tôi là để tạ ơn. Lần trước, cha đến khảo sát bộ công an, đã phát hiện ra một số cán bộ phạm tội, nhưng tội danh không được lớn cho lắm, khi nói đến Mạnh Dược Tiến và Mã Văn Tài, với thân phận là lãnh đạo và là một bậc tiền bối, cha và Nhan Duyệt Sắc cùng nhau giáo huấn hai người này một trận, hai vị lãnh đạo luôn luôn nhân mạnh chính sách của đảng, bắt bọn họ phải nói ra sự thật mới thôi. Nếu hôm nay phạm tội, nhất định phải phối hợp với nhân viên điều tra, tuân thủ quy định mà cơ quan điều tra, chấp hành nghiêm chỉnh xử lí của nhà nước.

Cha làm việc này rất tốt, đến giọt nước cũng không thể lọt qua, bất luận trước hay sau, tất cả đều đường hoàng chánh đại.

Công việc thị sát bộ công an của bí thư huyện uỷ, mang nặng hàm ý giáo dục cán bộ trẻ tuổi, đây là việc đáng làm, bất kì người nào cũng không thể trách móc được điều gì. Trước mắt mọi người những việc này đều là trong sáng, nhưng trong thâm tâm đã có tính toán từ trước, ý của bí thư Liễu, là không muốn điều tra đến cùng.

Thái độ cương quyết của bí thư huyện uỷ, không một ai dám lên tiếng phải đối ?

Tôi ngồi bên cạnh nghe mọi người nói chuyện, trong lòng cảm thấy thoải mái lên rất nhiều. Những việc đã xảy ra như thế rồi, phải báo cáo kết quả thế nào vơi Nghiêm Ngọc Thành. Đừng có coi thường tôi là một thằng nhóc. Tôi cũng biết Nghiêm Ngọc Thành bị điều đến thành phố Bảo Châu, những việc mà bác ấy đích thân ra lệnh, tôi không dám to gan làm trái. Nếu không có một kết quả thoả mãn, sau này, tôi không dám đến tìm bác ấy nữa. Không nhìn thấy Nghiêm Ngọc Thành còn chịu đựng được, nhưng không nhìn thấy Nghiêm Phi chắc tôi không chịu đựng được mất?

Trước mắt, tôi vẫn còn một việc quan trọng, tôi nhất định phải đến thành phố Bảo Châu tìm cô Giải Anh để giúp đỡ.

Ngày Mã Trí Khoan đến nhà cảm ơn, cũng trong ngày hôm đó, tôi gọi Tô Kiến Trung đi cùng tôi đến thành phố Bảo Châu. Thời gian vẫn còn sớm, tôi bảo Tô Kiến Trung lái xe trực tiếp đến trường Trung Nhất thành phố Bảo Châu. Trường Trung Nhất thành Phố Bảo Châu là trường học trọng điểm ở khu vực Bảo Châu, bất luận là chất lượng dạy học hay lực lượng giáo viên giỏi luôn chiếm một lượng lớn. Trường có diện tích lớn, hoàn cảnh cũng không tồi, nhiều cây xanh, trong trường có nhà thể dục thể thao lớn nhất khu vực .

Cô Giải Anh chuyển đến thành phố Bảo Châu vẫn đảm nhiệm chức vụ tổ chức cấu thành công hội, chức vụ và cấp bậc không có gì khác trước, vẫn là hội viên đảng uỷ giáo dục.Vì thành phố Bảo Châu có nền giáo dục tương đối phát triển, cách gọi cấp bậc có phần khác, nhưng vẫn là người quản lí tổ chức cấp khoa. Hiệu trưởng trường học Trung Nhất Bảo Châu chính là cán bộ cấp khoa.

Nghiêm Phi cũng chuyển đến thành phố Bảo Châu cùng bố mẹ, Nghiêm Phi bây giờ đang học lớp 8A trường Trung Học Trung Nhất. Tôi nhìn đồng hồ, chuẩn bị đến giờ ra chơi, quyết định đến lớp 8A tìm" Bạn gái ".

Đến trước cửa phòng học, ngó vào trong nhìn, ha ha, nhìn thấy Nghiêm Phi đang ngồi bàn thứ hai tổ bốn, cô bé đang chăm chú nghe thầy giáo chữa bài tập về nhà. Vì bố Nghiêm Phi làm bí thư thành phố Bảo Châu, thầy cô giáo đương nhiên phải sắp xếp cho cô vị trí tốt nhất rồi, ưu đãi nhiều hơn nha nội tôi nhiều.

Tôi cũng không làm phiền Nghiêm Phi học, đành tựa người vào tường đợi Nghiêm Phi tan học.

Đợi không đến 15 phút, tiếng chuông tan học bắt đầu kêu. Thầy chủ nhiệm của Nghiêm Phi vẫn chưa cho học sinh về, đứng trên bục giảng nói mất 10 phút, những phòng học bên cạnh đã về hết rồi, học sinh nhốn nháo đứng bên ngoài cửa sổ nhòm vào, thầy chủ nhiệm cuối cùng cũng phải dừng lại không giảng tiếp, tuyên bố tan học. Phòng học lập tức ồn ồn , học sinh tụm năm tụm bảy nói chuyện, có một số đi thẳng, có một số người tò mò, liếc nhìn nha nội tôi không chớp mắt, rồi nhốn nháo đi xuống lầu. Nghiêm Phi có thói quen, làm việc gì cũng từ từ bình tĩnh, từ từ gấp quyển sách vào, sắp xếp sách vở gọn gàng, đặt vào cặp sách, mọi người đi về gần hết rồi, cô bé mới đứng dậy, đeo chiêc cặp sách trên lưng đi về.

Xem ra cô bé vẫn chưa có bạn thân, cũng không có người đi cùng.

" Tuấn....."

Nghiêm Phi rầu rĩ không vui, bỗng nhiên nhìn thấy tôi đứng ở góc cầu thang, liền gọi to một tiếng, trái tim như muốn nổ tung, theo phản xạ có điều kiện, lao thẳng tới, đầu thiếu chút nữa đụng vào mũi của tôi, mới dừng lại.

Tôi vội vàng duỗi tay, vịn vào vai cô bé, vừa yêu lại vừa trách mắng: " Đi đứng phải cẩn thận chứ...."

Bình luận

Truyện đang đọc