Diệp Phàm giảng kinh luận pháp, trình bày các loại chân nghĩa đại đạo tồn tại trong thiên địa, giảng giải rất nhiều diệu lý, làm cho rất nhiều người được dẫn dắt rất lớn, hiểu ra thông suốt.
Suốt bảy ngày, Diệp Phàm đều ngồi xếp bằng trên vách núi. Đạo đài nơi đó phát ra bảo huy, mà hắn thì bảo tướng trang nghiêm, như một Phật Đà, lại giống như một Đại Ma. Tiếng tụng kinh vang vọng trên trời dưới đất, làm cho mọi người chìm sâu vào trong đó không thể tự kềm chế.
Trong hư không sinh trưởng ra một gốc cây lại một gốc cây đạo liên, trên vòm trời rớt xuống từng phiến từng phiến cánh hoa trong suốt, trên mặt đất thần tuyền tuôn chảy ồ ồ, khắp Dao Trì đều lưu quang tràn đầy màu sắc, được bao phủ trong đạo khí mờ mịt.
Phàm là người tới đây nghe kinh đều có thu hoạch: người thu được nhiều lợi ích trong lòng buông lòng, trực tiếp ngộ đạo, đột phá tới cảnh giới khác. Kẻ thu hoạch ít cũng lĩnh ngộ bí thuật, kinh pháp các thứ, hiểu biết sâu sắc hơn, loại tích lũy này rất có ích lợi cho tu luyện ngày sau.
Đây chính là đạo hạnh của Thánh thể đại thành, giảng đạo mấy ngày, giúp cho một đám người đều đột phá, chuyến đi này không tệ. Chư thiên Vực ngoại rất nhiều người đã tìm đến, đất trống bên ngoài Dao Trì đều chật ních.
Mọi người không khỏi thở dài, cành giới của Diệp Phàm không phải bọn hắn có khả năng nhìn lên, đúng thật là cao cao tại thượng, xấp xí với Đại đế cổ, trở thành cường giả cấp thần thoại, có thể tung hoành vũ trụ mười vạn năm.
Ngày thứ bảy chấm dứt, Diệp Phàm đình chỉ giảng kinh, một đám người tiến lên gặp lại hắn, nhìn từng gương mặt quen thuộc đều mang theo ánh mắt kính sợ, hắn biết năm tháng đã mất đi, có vài thứ thay đổi khó trở lại như trước kia.
Ngay cả Đại Hạ Hoàng tử cùng với Dao Trì Thánh nữ, bằng hữu ngày xưa thân thiết như vậy đều rất câu thúc với hắn, đủ để nói rõ vấn đề. Tuy vậy hắn không có cố ý chỉnh lại hay thay đổi, vẫn giống như quá khứ như vậy chạm cốc, nâng cốc nói lời vui đùa với họ.
Cho đến qua thời gian thật lâu, một ít cố nhân mới trầm tĩnh lại, đối với thân phận và tu vi của hắn không còn có áp lực như trước. Yêu Nguyệt Không đến đây, cười ha hả, cùng với Đại Hạ Hoàng tử cùng nhau chuốc rượu Diệp Phàm.
Đương nhiên, người khác từng có duyên gặp vài lần, không tính rất quen thuộc vốn không có phóng tâm thoải mái như vậy, từng người ngồi nghiêm chinh, cẩn thận lời nói, rất dè dật.
Mà Phong Hoàng thì trực tiếp rời đi, không hề đi tới gặp lại.
- Diệp huynh! Huynh phải đi về rồi sao, nấn ná thêm mấy ngày thế nào?
Yêu Nguyệt Không giữ lại.
Diệp Phàm uống cạn rượu trong chén, nói:
- Với ta mà còn khách sáo sao? Thật muốn gặp ta cứ tới Thiên Đình, đại môn bất cứ lúc nào cũng rộng mở với các ngươi. Huynh đệ từng sóng vai chiến đấu không cần như vậy!
Cuối cùng, hắn nói thẳng ra như vậy.
- Tốt! Chúng ta sai rồi! Bất luận như thế nào, huynh đều là Diệp huynh của chúng ta, ngay cả tương lai huynh vượt qua Thiên Tôn, cũng khó cải đổi năm tháng từng cùng chúng ta một dạo cùng xông pha Đông Hoang, huynh đệ tốt không quên nhau!
- Huynh đệ là như thế! Chúng ta nhất định sẽ đi Thiên Đình, có thể sẽ ở lại nơi đó không đi nữa!
Yêu Nguyệt Không và Đại Hạ Hoàng tử Hạ Nhất Minh đều cười to nói. Men say mông lung, dường như lại nhớ tới thời trẻ tuổi, từng tung hoành Đông Hoang và Trung Châu, ở Thần Thành Bắc Vực đổ thạch đại chiến... đến nay khó quên.
- Diệp huynh! Lần này huynh thần uy cái thế, tiêu diệt một vùng cấm, ảnh hưởng quá lớn, chính mình cùng phải cẩn thận. Ta nghĩ các cấm địa khác khẳng định sẽ kiêng kỵ đặc biệt đối với huynh. Nói không chừng sẽ có chuẩn bị ở sau gì đó để đối phó với huynh! Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Dao Trì Thánh nữ nói.
- Đừng lo, tối thiểu trong vòng tám ngàn năm bọn họ không dám!
Diệp Phàm nói tới đây, ánh mắt nổ bắn ra, chùm tia sáng kinh người quét về phía mấy đại vùng cấm xa xôi.
- Diệp tiền bối! Ngài đi rồi, bọn họ có thể hay không đi ra, tỷ như nói... mấy tên con của vùng cấm kia?
Có người trẻ tuổi sợ hãi hỏi.
- Đúng vậy, thúc thúc! Nương ta chết ở hắc ám náo động, một thúc thúc của ta thì mới không lâu bị người trong đó giết chết!
Đứa nhỏ búp bê gốm sứ của Vũ Điệp công chúa đã lớn lên, lúc này sắp khóc.
Đứa nhỏ này thực kinh diễm, tu luyện đến bây giờ sớm đã là anh kiệt phong vân trong Bắc Đẩu, nhưng hiện tại đích xác không phải đối thủ của con vùng cấm. Nàng đối với vùng cấm không có một chút cảm tình, có thể nói là căm thù đến tận xương tuỷ.
Quá khứ ở Bắc Đẩu Tinh Vực, trong lớp nhân vật hậu bối từng có hai người có tư chất để lại ấn tượng khắc sâu cho Diệp Phàm: một người là tiểu sa di Tây Mạc, còn người kia chính là búp bê 2ốm sứ. Bọn họ có được tuệ căn tu đạo người thường khó có thể với tới.
- Yên tâm đi! Ta sẽ không để cho bọn họ tác loạn!
Diệp Phàm đứng dậy, đứng ở trên vách đá truyền ra một đạo âm ba, không cao lắm, nhưng lại thổi quét khắp viên cổ tinh.
- Con của vùng cấm nếu dám tự cao tự đại đi ra ngoài làm loạn, ta ắt sẽ nắm đao binh, đại sát tới cùnạ!
Những lời này không phải cao vút cỡ nào, có thể nói rất bình tĩnh, nhưng lại chấn động các nơi. Đây là một loại tuyên ngôn, một loại cảnh cáo, Diệp Phàm nhàm vào mấy đại vùng cấm mà thành lập quy cũ.
- Khinh người quá đáng!
Trong vùng cấm lập tức liền có người biến sắc, đó là cường giả con nối dòng của Hoàng Đạo, bọn họ chưa từng bị danh nhân thét ra lệnh như vậy, ngay cả bậc cha chú của họ cũng sẽ không làm như vậy.
Mà Diệp Phàm lại không lưu tình chút nào, nghiêm khắc cảnh cáo, bọn họ dám cả gan vượt qua, tất có đại họa sát thân.
Diệp Phàm không để ý đến, bay lên trời, ở trên bầu trời xé mở một cái khe nứt màu vàng, biến mất khôi Bẳc Đẩu Tinh Vực, quay trở về Thiên Đình.
Sau đó không lâu, mọi người phát hiện con của vùng cấm đi ra, mọi người đều chấn động trong lòng, chẳng lề lời nói của Diệp Phàm không có dẫn đến tác dụng, mà làm cho bọn họ sinh ra tâm lý nghịch phản, muốn huyết tẩy thiên hạ?
Thế nhưng, bọn họ nhiều lo lắng, những người này không có ra tay.
Vả lại mấy ngày sau, mấy đệ từ của Diệp Phàm đi vào Bắc Đẩu lịch lãm. Diệp Đồng. Dương Hi hiển nhiên chính là vì con của vùng cấm mà đến, chuyển động khắp chung quanh. Một người là muốn đột phá, người kia là hiểu chiến đến cuồng, nhận được lệnh của sư phụ tới đây trông coi.
- Hắn uy phong thật lớn, phái vài tên đệ tử tới đây, nghĩ là như vậy có thể chấn nhiếp chúng ta sao?
Có người không phục khó chịu, chân mày dựng thật thẳng.
Nhưng, cùng chỉ có thể nói ra như vậy mà thôi, còn có thể làm gi được, chẳng lẽ thật sự muốn đi khiêu khích người của Diệp Phàm nhất mạch sao? Có lẽ Thánh thể đại thành đang thiếu một cái cớ như vậy đây!
Con của vùng cấm bi ai phát hiện, từ sau khi Diệp Phàm chém chết Tiêu Diêu Thiên Tôn, thật sự có thể xưng tôn trên thế gian này. Ngay cả bậc cha chú của họ cũng không muốn trêu chọc, nếu là gây xích mích, khẩng định người kia sẽ đánh vào vùng cấm, cường bức chí tôn cổ đại thẳng hoa, một khi như vậy thọ nguyên sẽ giảm mạnh, chỉ sợ sẽ khó có thể tiếp tục sống ở trên đời này.
Diệp Phàm chiến một trận tạo ra uy danh hiển hách!
Mọi người Bắc Đẩu phát hiện, bọn họ lo lắng quá rồi, nhiều ngày trôi qua đều rất bình tĩnh, vả lại đệ tử của Diệp Phàm nếu đã đến đây, còn có gì lo lắng chứ? Con của vùng cấm đều bị trấn áp, không dám làm càn.
Tam đệ tử Hoa Hoa này là không chăm chỉ tu luyện nhất, hoang phí rất nhiều thời gian, cũng sắp độ kiếp, liền tuyển chọn ở ngoài Bẳc Đẩu Tinh Vực.
Tiểu Tùng thì lại là mang theo một loại từ mò, chạy ngược chạy xuôi khắp Đông Hoang, truy tìm dấu chân ngày xưa của sư tôn mình, muốn nhìn xem hắn đã đi qua con đường như thế nào.
Bốn đại đệ tử của Diệp Phàm đều hiện thân, mọi người hoàn toàn an tâm, bởi vì bọn họ giật mình phát hiện, con của vùng cấm cố ý lảng tránh những người này, cuối cùng lựa chọn đi xa, hoặc là trở về cấm địa, không tồn tại chung một vực với bốn người bọn họ.
Năm tháng từ từ mà qua, nhoáng lên một cái chính là mấy trăm năm, mà Diệp Phàm cùng đủ ngàn tuổi, hắn tự aiễu đã trở thành một nhân vật lớp người già, nhưng huyết khí lại càng thêm tràn đầy.
Bởi vì Thánh thể đại thành, theo mấy trăm năm củng cố và ngộ đạo, trước mắt trạng thái bản thân hắn đã đạt tới đỉnh phong cực hạn, chưa bao giờ có cường đại như vậy, chân chính xưng được với thần uy cái thế!
Trong thời gian này, hắn vài lần cố gắng thử tiến quân về hướng lĩnh vực Đại đế, thò vào nửa thân mình cũng chưa đủ, hắn muốn một nửa kia cũng chui vào.
Cuối cùng, Diệp Phàm lại đột phá!
Hắn thẳng hoa cực hạn, đạt tới đinh cao nhất của đời người, là một loại thành đạo khác.
Đáng tiếc, hắn giống như các tiền bối ngày xưa, thủy chung có thiếu sót, không thể hoàn toàn đặt chân vào lĩnh vực đó, đại đạo như gông xiềng giam cầm bước chân hắn, ngăn cản bước nhảy chung cực của hắn.
Tương đối mà nói, hắn so với mấy trăm năm trước càng cường đại hơn, sau Thánh thể đại viên mãn lại thăng hoa cực hạn, là chân chính vô địch trên trời dưới đất!
"Cuộc đời này của ta có lẽ đi tới chung điểm của Thánh thể có thể đạt tới, nếu muốn phá đi vào thật sự quá khó khăn, dựa theo thôi diễn ra đường tương lai, gặp cửu tử nhất sinh lại khó có điều thành công."
Phía trước đã không có đường, mấy trăm năm nay Diệp Phàm thành đạo theo một loại khác, sau khi đứng ở đỉnh phong của Thánh thể Nhân tộc cực hạn, tới nơi này chỉ có thể đối mặt với hắc ám vô tận.
Con đường đã tuyệt, phía trước là vực sâu, ngày nay hắn cần đổi một con đường khác, như thế nào thay đổi, hắn đang suy nghĩ? Các đại Thánh Thể cổ đại trước kia hẳn đều đã dừng lại như thế, không ai xông qua được.
Ngày nay đến phiên hắn, chẳng lẽ cũng phải bị cản trở như thế sao?
"Con đường Thánh thể đứt đoạn, ta muốn tiếp tục, ta phải thay đổi!"
Hắn ngày đêm suy nghĩ, hao hết tâm huyết, dùng hỗn độn làm lô đỉnh, thiếu chút nữa làm tan biến chính mình, cũng vẫn không thành công. Con đường phía trước đứt đoạn, khó có thể bước qua.
Những năm gần đây, cũng từng phát sinh không ít chuyện, trong đó một sự kiện ảnh hưởng thật lớn, Dương Hi và Diệp Đồng đại chiến với Thế Ngoại Tam Thần, sư huynh đệ hai người ở Tử Vi Tinh vực tiêu diệt toàn bộ bọn họ.
Việc này dẫn phát chấn động lớn, từng dẫn tới trong Bất Tử Sơn vươn ra một bàn tay to, chụp vào hai sư huynh đệ, gần như định bắt đi.
Diệp Phàm bị kinh động, đúng lúc hiện ra, chân thân đạp thiên địa, một cước giáng xuống làm vỡ nát bàn tay to kia. Trường phong ba này thật lớn, lục hợp bát hoang đều run rẩy!
Một hồi chí tôn chiến gần như sắp bùng nổ, làm cho bầu không khí đại vũ trụ khẩn trương tới cực điểm.
Cuối cùng, vị chí tôn kia ẩn nhẫn, buông một câu: "Trên Phi Tiên Tinh gặp!"
Mà mọi người cùng từ trong xung đột đáng sợ lần này mới biết được Phi Tiên Tinh sắp có biến cố khác thường. Thời gian đã cách mấy trăm năm, có lẽ lại sắp có cơ hội dẫn động chí tôn cổ đại xuất thể hiện ra.
- Thạch Hoàng! Chẳng lẽ ngươi còn sổng?!
Diệp Phàm lập tức ánh mắt lạnh như băng, hắn từ trên người kia cảm ứng được khí tức của một người khác: Thạch Hoàng.
Phong ba trôi qua một trăm năm, Diệp Phàm cực hạn mà đứng bên bờ con đường Thánh thể đứt đoạn phía trước, hắn không sợ chiến một trận với Thái Cổ Hoàng, nhưng cũng không thể không chuẩn bị, một hồi đại chiến kinh thiên động địa có thể thật sự sẽ kéo tới phút cuối cùng.
Trên Phi Tiên Tinh, phong ấn ở trung ương nứt vỡ ra, có các loại phi tiên quang bay vọt ra, thụy hà chiếu rọi khắp thế gian, trong mơ hồ có thể thấy được khí tượng hùng tráng của Tiên vực.
- Ma thổ phong ấn từ thời đại thần thoại, sẽ là cơ hội thành tiên sao?
- Trong truyền thuyết, trên Phi Tiên Tinh từng có tiên buông xuống, trấn áp mấy Đại Ma Tôn, lần này sắp xuất thế sao?
Một đợt sóng vừa yên lặng, một đợt sóng khác lại nổi lên. Diệp Phàm mới vừa tròn ngàn tuổi, Phi Tiên Tinh đã xảy ra dị biến, dẫn tới chú Ý của các cường tộc đại tinh hệ, vùng cấm cũng không thể yên lặng.
- Thời kỳ thịnh thế hoàng kim, hắc hắc, ha ha...
Có người cười thảm, cái gọi là chư vương cùng nổi lên, đại thế hoàng kim tiến đến, thật sự là một loại châm chọc mà! Lúc này còn không đến ngàn năm, chí tôn lại sắp xuất thế sao?
- Đại thể hoàng kim lại phát sinh, sau mấy ngàn năm lại tới, sắp xuất hiện thịnh cảnh trăm tàu tranh chạy, cuối cùng cạnh tranh đại đạo, đỉnh phong quyết đấu, người thành Đế sẽ xuất hiện trên thế gian!
Có người nói ra lời tiên đoán.
Mà lần này thì sao, chí tôn lại sắp xuất thế, ai sẽ đi quản chuyện mấy ngàn năm sau, chỉ muốn biết sau một hồi náo động có thể gặp tiên hay không?