Màn đêm trút xuống như nước, từng luồng huyết khí như đại long xỏ xuyên thiên địa.
- Từ khi nào ta cũng có tu vi như vậy?
Diệp Phàm đi trên đường cái, lẩm bẩm tự nhủ.
Lý Hắc Thủy thở dài:
- Đây là một đám độc nhân. Ta dám khẳng định trong đó tối thiểu phải có mấy Thánh Chủ thật sự muốn giết lão Thần Vương Khương Thái Hư. Quả nhiên là to gan lớn mật.
- Theo lý thuyết thì có Hằng Vũ Thần Lô bảo vệ, tính mạng của lão Thần Vương phải không có gì đáng lo mới đúng, tại sao ta vẫn cảm thấy có điểm không hợp lý?
Diệp Phàm nhíu mày.
- sẽ không có ai sử dụng cả vũ khí Cực Đạo đó chứ?
Lý Hắc Thủy kinh hãi. Nếu như vậy thì Thần Thành có thể bị đánh thành đất bằng, không còn tồn tại được nữa.
Diệp Phàm lắc đầu nói:
- Không ai dám mang vũ khí Cực Đạo tới đâu. Thế sẽ bại lộ thân phận. đã nhiều ngày Thần Thành có kinh biến rồi, tuyệt đối không thể yên tĩnh mà trôi qua được.
Bọn họ đi ra không bao lâu thì đã có người phát hiện ra. Hai người vội vàng bay lên trời, đi tới Thủy Nguyệt tiểu lâu, sợ bị người ta vây lại.
Hoàng tử Đại Hạ cho mời, Diệp Phàm tất nhiên rất khó cự tuyệt. Khi Nam Cung Kỳ gây khó dễ cho hắn thì Hạ Nhất Minh và Yêu Nguyệt cũng đã cất lời tương trợ hắn.
Thủy Nguyệt tiểu lâu treo trên trời đêm, cảnh sắc u nhã, khác nhau rất lớn với địa phương khác, không có lầu quỳnh gác ngọc, không có cung điện to lớn.
Nơi này giống như một động thiên khác, tự thành một vùng không gian nhỏ, vô cùng gần với tự nhiên, có rừng trúc, có biển tùng xanh tươi, ánh trăng chiếu xuống, u tuyền róc rách.
Thủy Nguyệt tiểu lâu được xây dựng song song với Diệu Dục Am. là một trong ba địa phương phong nhã nhất Thần Thành, là một nơi có thể làm hao mòn ý chí anh hùng.
Nhưng phong cách giữa hai nơi này lại quá khác nhau, rất nhiều người đều coi nó là một vùng đất lành, ở trong đó có thể tìm được cảm giác bình an trong tâm linh, rời xa hồng trần huyên náo.
Trên thực tế thì quả như thế thật. Trăng sáng treo cao, rừng tùng như tranh, suối mắt chảy qua gềnh đá, lầu gỗ ở trong đó vô cùng tự nhiên.
Thật sự là một vùng thế ngoại siêu thoát, có cảm giác giống như đang ở một nơi thanh tĩnh ngoài tam giới, mộc mạc mông lung, im lặng mà u nhã.
- Hoàng tử Đại Hạ không định mời chúng ta đi tới nơi phong hoa tuyết nguyệt chứ?
Lý Hắc Thủy nói.
- Sao lại thế được? ở phía sau hắn còn có một cái đuôi đó, làm sao dám chứ.
Diệp Phàm cười nói.
- Lại nói tiếp cái cô nhóc tiểu ni cô áo trắng kia cũng đeo bám ghê, suốt ngày đi theo ca ca nàng. Quan hệ giữa hai huynh muội nàng cũng không tồi thật.
Diệp Phàm cùng cười nói:
- Tiểu ni cô kia tu luyện trong đời thường, đến mái tóc dài cũng nuôi được rồi.
Bọn họ tiến vào trong rừng núi có suối mát lành, đi tới trước một cây cầu gỗ ở trước Thủy Nguyệt tiểu lâu, rất nhanh liền gặp được vài người quen.
Trái tim Diệp Phàm đập mạnh một cái, suýt nữa bỏ chạy. Thần Vương thể của Cơ gia lúc này mà sinh cảm ứng với hắn thì đúng là phiền toái lớn rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
chấm cơm.
Ngoài ra còn có Cơ Tử Nguyệt trong sáng, tiểu ni cô, hoàng tử Đại Hạ, Yêu Nguyệt Không. Bọn họ đều không đứng trong lầu gỗ mà ở trên một đài cao, uống rượu ngắm trăng.
- Tới chậm phải chịu phạt đi.
Yêu Nguyệt Không cười to, cho người tới rót rượu.
- Chúng ta chịu phạt ba chén.
Diệp Phàm và Lý Hắc Thủy đi tới đài cao, uống liền ba chén rượu ngon.
- Ba chén sao đủ được, còn chưa đủ để cho các ngươi làm mát họng. Ba hũ thì còn được.
Hoàng tử Đại Hạ cười nói.
- Các ngươi tha cho hai người chúng ta đi thôi.
Ảnh trăng trắng như lông ngỗng rải trên rừng tùng. Đài cao bằng ngọn tùng, vừa có thể ngắm trăng, vừa có thể thưởng thức cảnh rừng khuya u tĩnh.
Xa xa có tiếng đàn vọng lên. Vài nữ tử đang múa trên không trung dưới ánh trăng, giống như hằng nga chạy theo trăng, phi thường môn lung động lòng người.
- Muốn mời Cổ huynh thật là khó, vài ngày đã không thấy hình bóng đâu.
Cơ Hạo Nguyệt mỉm cười, mày kiếm mắt sáng, thần võ bất phàm.
- Bị hạt giống thần dược liên lụy khiến ta không dám ra ngoài.
Diệp Phàm giải thích, đồng thời hỏi xem sau khi Tử Sơn bị công phá thì các Thánh địa rốt cục đã chiếm được cái gì.
- Không chiếm được kế thừa của Vô Thủy Đại đế đấy chứ?
Lý Hắc Thủy cũng hỏi:
- Ta cũng nghe người ta nói rằng có người gặp di thể của Vô Thủy Đại đế, trông rất sống động.
Cơ Hạo Nguyệt lắc đầu nói:
- Tuy rằng Cơ gia ta cùng tấn công Tử Sơn nhưng tình huống chân thật thì ta cũng không biết. Tuy nhiên ta từng nghe nói là đã phát hiện ra một số bí mật của Đại đế, bởi vậy kinh sợ mà rời khỏi Tử Sơn.
Thần sắc Diệp Phàm lập tức biến đổi nói:
- Có người thấy Vô Thủy Đại đế ngồi xếp bằng trên đạo đài, còn có sinh mệnh, chuyện này rốt cục có phải là thật không?
- Ta cũng hy vọng đúng là như vậy nhưng hơn phân nửa là không có khả năng. Không ai có thể sống lâu như vậy.
Cơ Hạo Nguyệt lắc đầu.
- Tiểu Nguyên Thiên Sư ngươi không thể tay không đến đây, không tặng lễ vật cho chúng ta cùng được nhưng không tặng lễ vật cho tiểu ngoan là không được đâu.
Cơ Tử Nguyệt tươi cười ngọt ngào. Ánh trăng chiếu rọi hai má nàng trong suốt.
bên kia, trên đầu vai của tiểu ni cô, sinh linh nhỏ màu vàng đang trừng mắt nhìn Diệp Phàm, ánh mắt lóng lánh, rất có linh tính.
Diệp Phàm lập tức nở nụ cười nói:
- Tiểu tử này thù rất giai, nhớ mãi không quên khối Nguyên kia.
- Đó là Nguyên của tiểu ngoan, nó đương nhiên không quên.
Tiểu ni cô áo trắng lẩm bẩm.
Diệp Phàm lấy ra mười mấy viên Thần Nguyên đậu đặt lên lòng bàn tay. Thần Tàm lập tức ngồi không yên nữa, định tới lấy nhưng lại hơi dỗi, trừng mắt nhìn Diệp Phàm.
- Ta có lòng tốt tặng Thần Nguyên cho ngươi, còn trừng mắt nhìn ta thì ta không cho nữa.
Diệp Phàm trêu nó.
Vút!
Một đạo kim quang bắn ra từ thân thể nó, trong nháy mắt cuốn lấy mười mấy viên Thần Nguyên đậu kia đi. Nó lập tức trốn sau lưng Cơ Tử Nguyệt, lấm la lấm lét nhìn Diệp Phàm.
Mấy người ở nơi này đều kinh ngạc, ngay cả Cơ Hạo Nguyệt cùng mở miệng nói:
- Loại thần thông này nếu tu tới đại thành chẳng phải có thể lấy hết vạn vật sao?
- Tiểu cường đạo trời sinh.
Diệp Phàm cười nói.
Rất nhanh mọi người đã chuyển đề tài tới Khương Thái Hư. Rốt cục ai muốn giết Thần Vương thì không ai nói tới vì chủ đề này quá nhạy cảm.
Bọn họ đều bình luận tại sao Cửu Bí lại cường đại như vậy, sự thần kỳ của Hóa Long Trì, còn cả dị bẩm của Khương Thần Vương.
Hoàng tử Đại Hạ, Cơ Hạo Nguyệt đều muốn mua hạt giống thần dược, uyển chuyển đề nghị Diệp Phàm, lại nói sẽ trả giá thật tốt.
Diệp Phàm không thể hứa hẹn gì, cũng chỉ nói ra sự khó xử của mình, đổ tất cả mọi chuyện lên phòng đấu giá Thiên Yêu bảo khuyết.
Cơ Hạo Nguyệt nhìn lên tinh không nói:
- Chư vị nói thử xem ở một thế giới khác của tinh không có tu sĩ giống chúng ta hay không?
- Hạo Nguyệt huynh tại sao lại nhắc tới vấn đề này.
Thiếu chủ Thiên Yêu Cung khó hiểu hỏi.
- chỉ là nhất thời cảm khái thôi.
Cơ Hạo Nguyệt lắc lắc đầu.
Trong lòng Diệp Phàm chấn động. hắn cảm thấy có thể là việc mình đi tới thế giới này đã xảy ra vấn đề, ở Nam Vực đã có người tiết lộ thiên cơ.
- Xác thực có người tới từ Vực Ngoại. Trong sách cổ của Đại Hạ ta đã nhắc tới.
Hoàng tử Đại Hạ gật đầu.
- Hả, xin Hạ huynh nói rõ cho.
Diệp Phàm vội hỏi.
Hoàng tử Đại Hạ lắc lắc đầu nói:
- Ta chỉ ngẫu nhiên nghe được một vị huyền tổ nhắc tới mà thôi.
- Hiện giờ Thánh thể kia nếu đến từ Vực ngoại thì các ngươi nói hắn có thể đánh vỡ nguyền rủa không?
Cơ Hạo Nguyệt lại nói.
Trái tim Diệp Phàm nhảy lên nhưng lại bình tĩnh lại rất nhanh, không dao động gì nữa. Hắn không nghĩ đã lộ sơ hở, trong lòng có cảm giác không ổn. chỉ sợ đã thật sự có người ở Nam Vực tiết lộ thiên cơ.
hắn đã rời khỏi Nam Vực rất lâu rồi, không biết những cố nhân này xưa giờ thế nào. Diệp Phàm cũng nghĩ ngợi rất nhiều.
Mãi tới đêm khuya Diệp Phàm và Lý Hắc Thủy mới rời đi, sau đó lại tới Diệu Dục Am theo lời hẹn.
Kết quả là Lý Hắc Thủy bị cản lại, bị dẫn tới một tòa cung điện, chưa thấy An Diệu Y, khiến hắn vô cùng bất mãn.
Tuy rằng đêm nay được mời vào cung điện, cũng có thể coi như lần đầu trở thành khách sau rèm nhưng Diệp Phàm lại không có ý tưởng gì. Với khả năng của An Diệu Y thì thà tuyển Thánh tử chứ không tuyển hắn.
Trên thực tế cũng quả như thế thật. Tất cả biểu hiện của An Diệu Y đều chỉ là vì hạt giống thần dược mà thôi.
Mỗi đời truyền nhân của Diệu Dục Am đều có quan hệ không rõ với một số Thánh tử cường đại nhất, có lợi ích rất lớn đối với sự phát triển của Diệu Dục Am.
Diệp Phàm cảm nhận rất rõ ràng thái độ làm người của An Diệu Y, đề nghị mua hạt giống Kỳ Lân của hắn nhưng bị hắn cười trả lời, đều dùng kỹ xảo đáp trả.
Sau khi rời khỏi Diệu Dục Am thì đã là sau nửa đêm. Lý Hắc Thủy nghe lời thuật lại của Diệp Phàm thì thở dài nói:
- Tiểu Diệp Tử thật không may. Ngươi bị loại rồi. Khẳng định ngươi không thể trở thành khách sau rèm của nàng rồi.
- Ngươi nói đi đâu thế.
- Ta chỉ nói sự thật thôi.
Trước mặt An Diệu Y có thể phải quyết định. Truyền nhân mỗi đời của Diệu Dục Am đều như vậy. Ta nghĩ nàng muốn tuyển thì khẳng định sẽ là một vị Thánh tử cường đại.
Lý Hắc Thủy cẩn thận suy nghĩ.
- nữ nhân như vậy chỉ nghĩ tới hiệu quả và lợi ích, có gì đáng nói đâu.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Tương lai dù người có trở thành Nguyên Thiên Sư thì dù sao cùng tràn ngập chuyện xấu, mà quan trọng nhất là... Không thể so sánh về bối cảnh với các Thần thành.
Lý Hắc Thủy phán đoán.
- Nếu Diêu Quang Thánh tử không bị trấn áp thì ta nghĩ An Diệu Y khẳng định sẽ chọn hắn. Hiện giờ thật là khó đoán, không biết sẽ là ai nhưng ta chắc nàng đã có quyết định rồi.
- Ngươi thật sự là hết chuyện để làm rồi...
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
Ngày thứ hai, Diệp Phàm bát đầu mở tiệc chiêu đài các Thánh tử và Thánh nữ. Hắn chẳng có cách nào đi gặp tất cả, đều phải mời bọn họ tới hết vậy. Hắn không biết những người này ngày sau biết hắn là Thánh thể thì sẽ có biểu hiện thế nào.
Mà bên trong Thần Thành lúc này có rất nhiều người gọi hắn là tiểu Nguyên Thiên Sư, cực lực mượn sức. Trong tương lai nếu thân phận chân chính được lộ ra ngoài ánh sáng thì sợ rằng tình cảnh sẽ hoàn toàn khác.
Diệp Phàm bất kể thế nào cũng không thể dự đoán được ngày này lại tới nhanh như vậy.
Buổi chiều hôm đó khi hắn tới thạch phường quen thuộc thì một lão nhân tóc trắng xóa đang đứng ở bên trong thạch viên, còn có mấy tông sư Nguyên Thuật cùng đời với Nam Cung Kỳ.
- Ngươi biến đổi dung mạo?
lão nhân này chống quải trượng, tuổi già sức yếu, không biết là đã bao nhiêu tuổi, khô gầy như cây khô, trông chẳng khá gì một bộ xương.
- Ngươi là ai?
Trái tim Diệp Phàm nhảy rộn lên. Hắn giật mình phát hiện ra đối phương gần như cùng sắp tu thành Thiên Nhãn, hai mắt đục ngầu bắn ra hai đạo điện mang, nhìn thấy hình dạng của hắn.
Nam Cung Kỳ mắng:
- Không được vô lễ. Đây là Âu Dương Diệp tiền bối trong giới Nguyên Thuật, là người duy nhất tiếp cận vô hạn với cảnh giới Nguyên Địa sư trong năm tháng vô tận.
Địa Sư và Thiên Sư cách nhau khá xa. Nguyên Thuật của lão nhân này không biết đã tu bao nhiêu năm rồi mà cũng chỉ vẻn vẹn tiếp cận vô hạn với Địa Sư mà thôi. Có thể thấy cảnh giới của Nguyên Thiên Sư cao tới mức nào.
- Ngươi biết Cải Thiên Hoán Địa đại pháp, nhất định là đã chiếm được Ngô Trung Thiên.
Âu Dương Diệp chỉ còn da bọc xương, có thể nói là già không thể già hơn được nữa. Nhưng giờ phút này đôi mắt hắn bắn ra hai đạo thần quang khiến người ta sợ hãi, nóng bỏng vô cùng.
- Các ngươi ngăn ta lại làm gì?
Trong lòng Diệp Phàm chấn động. Thứ duy nhất khiến hắn an tâm đó là lão nhân này ẩn cư nhiều năm sớm không xuất thế, cũng chưa nhìn thấy bức họa thánh thể Thái Cổ, không nhận ra hắn.
- Chúng ta mời tổ sư Âu Dương xuất thế để chỉ điểm cho tiểu bối ngươi một chút.
Nam Cung Kỳ cười vô cùng thâm sâu nói.
- Tốt, không thành vấn đề. Ngày mai ở Đại Diễn thạch phường không gặp không về.
Diệp Phàm đáp ứng rất thoải mái, xoay người bước đi. Hắn cũng không muốn ở lại thêm một khắc nào để thân phận lộ ra ngoài ánh sáng.
Hắn lôi Lý Hắc Thủy ra một góc không người, tế là đài Huyền Ngọc, chuẩn bị vượt qua hư không nhưng lại thất bại. Hắn khiếp sợ phát hiện ra căn bản không thể xuyên qua hư không được.
ơ bên trong Đại Diên thạch phường, Nam Cung Kỳ hỏi:
- Âu Đương tổ sư. Ngươi nói hắn biến đổi dung mạo, rốt cục hình dáng như thế nào?
Tay phải Âu Dương Diệp nhấn lên hư không một cái. Một khối chân thân hiện ra, đúng là dung mạo Nguyên bản của Diệp Phàm.
- Là hắn, thánh thể Thái Cổ.
- Sao lại thế được? Không ngờ lại là hắn.
Đệ tử của thế gia Nguyên Thuật cổ và vài tông sư như Nam Cung Kỳ đều ngây dại, vô cùng khiếp sợ, không thể nào ngờ nổi đó là Diệp Phàm.
Thánh thể Thái Cổ đại náo Bắc Vực, giết cả cao thủ trẻ tuổi của Thánh địa, mọi nơi đều có bức họa của hắn.
- Đuổi theo, đừng cho hắn chạy...
- Cổ Phong là Diệp Phàm, là thánh thể Thái Cổ.
Nam Cung Kỳ hét lớn, giọng nói truyền ra hơn mười dặm. Trên người đối phương có thánh vật, cũng có Ngô Trung Thiên. Đây là một Thần Tàng sống, phải mau chóng bát lấy.
Tiếng rống to như vậy khiến rất nhiều tu sĩ trong Thần Thành nghe được, đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Đệ tử của thế gia Nguyên Thuật cổ rống to, giải thích với mọi người khắp nơi chuyện vừa xảy ra.
Cả vùng đất này lập tức ồn ào hẳn. Tất cả tu sĩ đều đuổi theo.
- Hắn chạy không thoát đâu. Khương gia dùng Hằng Vũ Thần Lô trấn áp Thần Thành, hắn không thể rời đi.
- Đuổi mau, nhất định phải tìm ra hắn.
Đường phố đại loạn, rất nhiều tu sĩ hô to, truy tìm khắp nơi.
Một lúc lâu sau có rất nhiều người nghe tin này, Thần Thành chấn động.
- Cổ Phong chính là Diệp Phàm.
- Trời ạ. Cổ Phong danh chấn Thần Thành chính là Thánh thể Thái Cổ kia, khiến người ta giật mình quá.
Các Thánh tử, Thánh nữ khi nghe thấy tin này đều trợn mắt há mồm. Người bọn họ truy giết lại ở ngay dưới mi mắt bọn họ, còn từng ngồi cùng bàn ăn uống với bọn họ.
-o0o-