Đầu của Hoa Vân Phi bị đánh bay ra, văng ra một chuỗi huyết hoa, khiến người ta kinh hãi. Đây tuyệt đối là một thiên kiêu nhưng hiện tại lại như vậy!
Từ khi đại chiến tới nay, biểu hiện của hắn khiến người ta kinh thán vô cùng, các Thánh tử khác cũng phải rất kiêng kị. Nhân vật như vậy đúng là có thể bễ nghễ một thế hệ trẻ tuổi.
Mọi người vốn tưởng rằng hắn tiếp tục đại chiến với Diệp Phàm, ai yếu ai mạnh, ai sống ai chết còn khó có thể phán rõ trong thời gian ngắn nhưng hiện tại lại xảy ra biến cố kinh người.
- Đây chính là một thế hệ nhân kiệt a... Chẳng lẽ sẽ chết như vậy sao?
- Thực lực cường đại, khí vận như tiên linh... Một thế hệ trẻ có mấy người sánh bằng được hắn đây?! Thật đáng tiếc!
Rất nhiều tu sĩ đều cảm giác rất thương tiếc.
Nhưng còn có không ít tu sĩ vân không nói gì vì cảm giác không đơn giản như vậy! Hoa Vân Phi hẳn sẽ không dễ dàng chết đi, vì hắn có được một loại thánh thuật vô thượng.
Hư không hỏng mất, năng lượng gió lốc tàn sát bừa bài, cả bầu trời trở nên hỗn loạn, trong hư không có một hắc động suýt chút nữa đã nuốt Diệp Phàm vào, vô cùng khủng bố.
Hắc vụ bị thổi đi, khi nhìn thấy một màn này ai ai cũng kinh hãi. Giữa bầu trời như sinh ra một mảnh vực sâu thưm thẳm, tối om, cắn nuốt hết thảy ánh sáng.
Diệp Phàm gian nan vọt ra, thiếu chút nữa đã bị hút vào trong, có thể nói hung hiểm vạn phần!
Hắn vừa lao ra lập tức lao lên, không muốn cho đối thủ có cơ hội sống lại vì đối phương nắm giữ Hoàng Kiếp Tái Sinh Thuật.
Hơn nữa, Độc Nhân đệ nhất là người thế nào?! Hắn khai sáng ra Bất Diệt Thiên Công, vô cùng khó tiêu vong.
Khoảnh khác khi Diệp Phàm lao ra, trong hắc động hiện lên rất nhiều mảnh huyết nhục, lưu động quang huy kỳ dị, phần đầu Hoa Vân Phi ở xa xa cũng lóe lên ánh sáng.
Ầm!
Huyết khí màu vàng của Diệp Phàm sôi trào, cả người như chim đám trong thần hỏa hoàng kim, như một thánh linh từ trong bảy đại cẩm địa sinh mệnh lao ra.
Ba!
Hắn huy động đại thủ màu vàng của mình đánh về phía trước, hư không liên tục văng tung tóe, từng đạo cái khe màu đen liền lan tràn về bốn phía.
Phần đầu Hoa Vân Phi đột nhiên là một mảnh tối đen, nơi đó xuất hiện một lốc xoáy nhỏ màu đen, nhoáng lên cái liền biến mất.
- Muốn chạy cũng không dễ dàng như vậy đâu!
Diệp Phàm nắm giữ Đại Hư Không Thuật, rất mẫn cảm đối với bí pháp vượt qua hư không, lập tức tìm được quỹ tích đối phương.
Nhoáng cái, phần đầu Hoa Vân Phi lại chìm sâu vào phiến vực sâu đen tối vừa rồi suốt nuốt chửng hắn kia, hợp cũng một chỗ với những phần thân thể khác, quang hoa lưu chuyển.
- Để xem ngươi còn trốn được nữa không?!
Đại thủ màu vàng của Diệp Phàm mạnh mẽ đè ép không gian, bao phủ về phía đó.
- Đáng tiếc, ta không thể thi triển toàn công, bằng không kết quả đã khác!
Đây là một đạo thần niệp Hoa Vân Phi truyền ra, tràn ngập cảm giác tiếc nuối.
Đột nhiên, trong lòng Diệp Phàm phát lạnh. Hắn quyết đoán lui lại. Ngay sau đó, hư không vỡ ra, xuất hiện một cự thủ màu đen vỗ vào nơi hắn vừa dựng thân.
Nửa bước đại năng!
Người này bao phủ trong sương mù, khí tức cường đại như đại dương mênh móng bắt đầu khởi động, so với nhân vật cấp Thánh chủ cũng không kém bao nhiêu, có thể tiến thêm nửa bước nữa thì đã là một đại năng, hùng thị thiên hạ.
Người hộ đạo của Hoa Vân Phi xuất hiện. Hắn đã sớm có phòng bị vì thời gian đại chiến giữa hai người quá dài, biết rằng sớm đã kinh động tới người này.
Ầm!
Người này lại ra tay, như muốn loại bỏ Diệp Phàm một cách vô tình. Dao động khủng bố khiến những người quan chiến ai ai cũng phát lạnh. Không phải nhân vật cấp Thánh chủ thì ai có thể đối kháng lại được?
Nhưng Diệp Phàm lại mỉm cười, dùng bộ pháp tuyệt thế rút lui, như một đạo ánh sáng lưu chuyển rồi quát lớn:
- Chư vị, truyền thừa của Độc Nhân đệ nhất từ xưa tới nay đã xuất hiện!
Một tiếng hô lớn này chấn động không gian, như tiếng sấm nổ lớn, khiến ai ai cũng kinh động.
Rất nhiều đạo thân ảnh bay lên trời cao, không đứng yên quan chiến nữa. Đây đều là những lão nhân râu tóc bạc trắng.
Một tiếng hét lớn của Diệp Phàm thật có hiệu quả, mấy nhân vật cái thế của các Thánh địa và các đại giáo vô thượng Trung Châu vì muốn tiến vào cấm địa thái cổ ngát lấy Thần dược đều đã bị kinh động.
Đây là điều Diệp Phàm đã sớm có dự định. Hắn hạ quyết tâm phải dời ánh mắt thế nhân. Vì có quá nhiều người âm mưu hắn cho nên hắn muốn có người xuất đầu, gánh đỡ loại địch ý này bớt cho hắn.
- Là ai?
Từ hư không xa xa truyền tới một thanh âm già nua.
- Tất nhiên là Thái Huyền Hoa Vân Phi!
Hắn vừa rồi đã thể hiện ra một loại kế thừa khác, hắc động suýt nữa đã nuốt mất ta kia vẫn chưa biến mất hoàn toàn, chẳng lẽ các ngươi không cảm giác được gì sao?
Diệp Phàm lớn tiếng đáp lại.
- Ngươi đừng ngậm máu phun người!
Tên Nửa bước đại năng kia lùi lại, tiến tới trước phiến vực sâu trên bầu trời kia.
Xoát!
Hào quang nhoáng lên, Hoa Vân Phi không chút hao tổn nào lại lao ra. Hoàng Kiếp Tái Sinh Thuật khiến hắn sống lại. Tuy nhiên, liên tiếp thi triển hai lần thần thuật này khiến hắn phải trả giá không nhỏ, bị thương tới căn nguyên.
- Bảo ta ngậm máu phun người, các ngươi có thể đứng yên đó, chờ các vị tiền bối phân tích kỹ, thật giả sẽ rõ ràng thôi!
Diệp Phàm không để ý nói.
- Tiếp theo, ta sẽ thi triển hết thiên công vô thượng như ngươi mong muốn, nhất định phải giết chết ngươi!
Hoa Vân Phi truyền âm, không có chút uể oải nào, chỉ còn sự bình thản và tự tin.
- Ngươi nếu thật sự còn dám tới chịu chết thì ta liền thay ông trời thu ngươi thôi!
Diệp Phàm đáp lại.
- Ta không ngờ tới ngươi lại chiếm được bí quyết chữ Giai, ta cũng truyền thừa bí pháp không hề thua kém, có thể đối kháng lại bí quyết chữ Giai này!
Hoa Vân Phi lại nói, bỗng nhiên hắn lại nói thêm một câu khiến người ta không thể hiểu rõ hàm ý trong đó.
- Ngươi cho là hiểu rõ hết thảy sao, cũng chỉ đoán đúng một nửa! Một nửa khắc, ngay cả ta cũng không biết!
Hắn dùng thần niệm truyền âm, tất nhiên những người khác không thể nghe được. Trên thực tế, trước khi rời đi, Hoa Vân Phi cũng muốn chứng mình mình không quan hệ gì với Độc Nhân.
ở xa xa, vài vị lão nhân xuất hiện, đều là những nhân vật cấp Thánh chủ của các Thánh địa Đông Hoang và các đại giáo Trung Châu, đều bức tới rất nhanh.
- Ta sẽ chứng mình ta trong sạch nhưng nếu giờ lưu lại, chỉ sợ có kẻ âm thầm không để ta có cơ hội mà diệt khẩu!
Hoa Vân Phi nói.
Rồi sau đó, hắn tế ra một khối Huyền Ngọc Thai, hư không vỡ ra, hắn và tên Nửa bước đại năng kia liền vượt qua hư không mà đi.
Nơi này lập tức xôn xao, sôi trào cả lên. Đây là chuyện gì xảy ra? Một nhân vật thiên kiêu như Hoa Vân Phi chẳng lẽ thật sự là người kế thừa của Độc Nhân?
Không lâu trước, đạo ưàng Bắc Vực Độc Nhân phát sinh đại kiếp nạn, rất nhiều người bỏ mạng, chấn động Đông Hoang. Hắn có liên quan tới việc này hay không?
Nhưng hắn ở tận Nam Vực, làm sao có thể làm được việc này, thật sự có năng lượng lớn như vậy sao?
Một đêm này chắc chân sẽ khiến rất nhiều người khó ngủ, phong ba thật sự quá lớn, truyền thừa của Độc Nhân khẳng định tác động tới rất nhiều người, hắn nếu xuất hiện sẽ là một hồi đại tai nạn mới.
Rất nhiều nhân vật lớn tuổi đều trực tiếp chạy tới Thái Huyền Môn. Mặc kệ đây là thật hay giả, chỉ cần có chút đáng ngờ thì nhất định phải ưa xét rõ ràng, bằng không tương lai khẳng định không biết có bao nhiêu người gặp họa.
- nữ nhân kia chạy đâu rồi?
Rốt cục có người nghĩ tới Lý Tiểu Mạn.
Nhưng lúc này cũng không thấy bóng dáng nào đâu nữa cả. Diệp Phàm cũng hơi ngân ra, hắn không phát hiện ra Lý Tiểu Mạn rời đi lúc nào và như thế nào.
Một đêm này, cả Yên đó là một mảnh hôn loạn, tin tức vượt qua hư không, truyền ra khắp thiên hạ.
-Khụ...
Diệp Phàm đáp xuống, phun ra một ngụm máu màu vàng nhạt.
Rất nhiều người tràn ngập kính sợ, không tự chủ được phải tránh cho hắn một con đường. Thánh thể tuy rằng bị đại đạo gây thương tổn, sắp ly thế nhưng còn có được uy thế như vậy khiến người ta cảm giác lạnh sống lưng.
Càng có không ít người đang âm thầm nguyền rủa rằng sắp chết mà còn mạnh mẽ như vậy thì chết nhanh hơn đi!
Mọi người tin tưởng rằng Diệp Phàm nếu liều mạng thì trước khi chết, xử lý vài tên Thánh tử chắc cũng không thành vấn đề!
Thần vương thể của Cơ gia bình tĩnh nhìn Diệp Phàm, không nhận ra chút dao động nào. Hắn giữ chặt cánh tay của Tiểu Nguyệt của Cơ gia, không để nàng đi lên. Cơ Tử Nguyệt rất lo lắng, trong mắt còn hiện lên cả hơi nước.
Xa xa, đôi mắt Diêu Quang Thánh tử vô cùng thâm thúy, không biết đang suy nghĩ điều gì. Bên ngoài thân hắn có thần quang lưu chuyển, vô cùng thần thánh.
Lúc này, Diệp Phàm chỉ có một ý niệm trong đầu đó là nhanh nhanh tìm được cô gái nhỏ rồi sau đó rời khỏi Nam Vực. Nơi này không tiện ở lâu.
- Ngao...
Ngày hôm sau, một tiếng gào lớn chấn động Yên đô khiến nhiều người nghĩ rằng có ác lang ngàn năm xông tới. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
chấm cơm.
Đại hắc cẩu tới đây. Ngoài ra còn có Bàng Bác, Lý Hắc Thủy, Đồ Phi. Tuy nhiên ba người đều biến đổi dung mạo rồi mới đi vào cổ thành này.
- Các ngươi sao lại tới đây?
Sau khi gặp lại mấy người Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc, vốn theo ước định thì bọn họ sẽ gặp nhau ở Trung bộ Đông Hoang.
- Tất nhiên là tới đánh nhau giúp ngươi rồi! Chúng ta nghe được tin tức liền trước tới đây đã!
Bàng Bác nói.
- Kỳ thật chúng ta đã sớm tới rồi nhưng đều do con chó chết này, khi vượt qua hư không, nó bảo sẽ không vượt quá ba ngàn dặm, ai ngờ lại vượt qua hơn ba trăm vạn dặm!
Đồ Phi nguyền rủa.
- Là ba trăm ba mươi vạn dặm!
Lý Hắc Thủy bổ sung.
- chỉ là vô tình sai lầm mà thôi!
Đại hắc cẩu nhe răng nói.
Diệp Phàm cuối cùng hiểu được lúc trước hắn sai lệch một trăm năm mươi vạn dặm cũng đúng là may mắn.
Hắc Hoàng vừa xuất hiện ở Yên đô khiến nhiều người lập tức tránh xa. Hung danh của nó ở Bắc Vực thật sự quá lớn, chạy khắp nơi kêu gào thu nhân sủng, rất nhiều người muốn lột da nó.
Nhưng lớp nhân vật lớn tuổi lại khinh thường chấp nhặt với một con chó. số nhân vật trẻ tuổi lại lo sợ Thánh thể cuối đời liều mạng, như vậy thì nếu chết thật đúng là không có ý nghĩa.
Đại hắc cẩu có chút như không biết gì, gặp ai cũng chào hỏi, cũng như quen biết từ trước, giống như kiểu được nhiều người chào đón vậy!
- đã lâu không thấy, chúng ta lại gặp nhau!
Người khác không để ý tới nó nhưng nó như không biết, vẫn nhiệt tinh như cũ.
- Ta nói cô bé này, bổn hoàng đang nói chuyện với ngươi đó, sao lại không để ý tới ta. Chẳng lẽ ngươi không thấy một lần gặp gỡ như thế này là bất ngờ sao?
- Ta giết ngươi...
- Gâu... Bổn hoàng không muốn đấu đá với con gái!
Bọn họ đi vào nơi ở Diệp Phàm, cung hỏi rõ những gì hắn trải qua rồi cảm thấy vô cùng kinh thán.
- Tốt! vết thương do đại đạo cuối cùng cũng đã được hóa giải!
Bàng Bác vô cùng kích động.
- Từ nay về sau, biển rộng trời cao, mặc sức cá nhảy chim bay!
Đồ Phi cười lớn.
- Đúng, hiện tại nhất định không được tiết lộ ra ngoài, cứ mặc thế nhân nghĩ rằng sinh mệnh của ngươi không còn nhiều nữa!
Lý Hắc Thủy nói.
- Thánh quả...
Nước miếng của đại hắc cẩu như trào ra, mặt xị xuống.
- Không thiếu ưu đãi cho ngươi đâu! Hiện tại thì nhanh nhanh nói rõ về vấn đề Độc Nhân đi!
Diệp Phàm lập tức đánh cho nó một cái để nó tinh mộng.
Độc Nhân Đại Đế ngạo thị cổ kim, tranh với trời, đấu với đất, chiến với bản thân. Hắn không phải là thiên phú dị bẩm nhưng dựa vào thực lực bản thân, chém giết chư vương, từ phàm thể đi tới tuyệt đỉnh!
Thần thuật hắn sáng chế ra độc nhất vô nhị, trước dùng Thôn Thiên Ma Công nghịch thiên cải mệnh, thành tựu Đại Đế, đứng trên thiên hạ, nhìn xuống thương sinh.
Sau đó, hắn dùng tinh lực suốt đời sáng ché Bất Diệt Thiên Công, đột phá ma thể, hủy diệt nhân quả, sinh ra thần thai, chiến chang chính mình.
Có truyền thuyết nói rằng hắn có thể là Đại Đế sống lâu nhất của nhân loại nhưng lại vô cùng mờ mịt, không mấy người có thể nói rõ về hắn.
- Nhất Niệm Hoa Khai, Quân Lâm Thiên Hạ có thể nói là thánh thuật quá thế, nếu cộng thêm Vạn Hóa Thánh Quyết độc nhất vô nhị thì quả thật rất khó giải quyết. Tiểu tử ngươi sao có thể phá giải được?
Đại hắc cẩu sau khi biết Diệp Phàm lực áp thánh thuật như vậy thì sáng mắt lên nói:
- Ngay cả Đấu Chiến Thánh Pháp, độc đấu với thánh thuật hợp nhất như vậy cũng không có mấy hiệu quả đi!
Diệp Phàm kể lại trận chiến vừa rồi, đại hắc cẩu cắn răng nói:
- Tiểu tử này chiếm được kế thừa của Độc Nhân, cả cái nắp Thôn Thiên Ma Quán thượng cổ cũng ở trong tay hắn sao?
- Khó mà nói được!
Diệp Phàm lắc đầu, hắn suy nghĩ hồi lâu rồi nói.
- Độc Nhân kia vang dội cổ kim, khai sáng thánh thuật cũng không chỉ hai loại, còn có thánh thuật Duy ngã Độc Tôn! Dựa theo lời ngươi thì hắn quả thật chưa kịp thi triển! Vả lại, đây chính là thánh thuật đối ứng với Thôn Thiên Ma Công...
Diệp Phàm cả kinh:
- Ý của ngươi là?
- Còn có Bất Diệt Thiên Công! Đây chính là kỳ công lão Độc Nhân sáng tạo ra lúc về già, đến tột cũng có bao nhiêu thánh thuật đối ứng, không ai có thể biết được!
Hắc Hoàng nói.
- Độc Nhân lợi hại như vậy sao?
Bàng Bác cũng giật mình.
- Tất nhiên là lợi hại! Bằng không bổn HSo lại muốn đào mộ hắn?!
Đại hắc cẩu lẩm bẩm.
- Ngươi hoài nghi Diêu Quang Thánh tử cũng có liên quan sao?! Ngày trước hắn từng động tới ngươi, giờ chúng ta đến đủ, không bằng đi xử lý hắn thôi!
Lý Hắc Thủy nói.
- Đúng thế, chúng ta chủ động xuất kích!
Đồ Phi cũng nói.
-o0o-