GIÀ THIÊN

Sóng nước cuồn cuộn trong Hắc Đàm, những chiếc Chiến Xa Cổ tàn tạ dường như đã được gột rửa qua máu và lửa, lưu lại đầy những vết đao kiếm, nghiền ép sóng nước, theo gió mà tới.

"Thực sự là quá tà môn rồi, đã hơn ngàn năm qua đi. Âm phần Yêu Đế vẫn còn có Thủ phần giả (1), đây là 1 điều bất hợp lý, khó có thể tưởng tượng ra được!"

Đạo sĩ bất lương nhíu chạy đôi mày lại.

(1): Thủ phần giả: Người giữ mộ

"Vèo "

Ngay thời khắc hắn còn đang ngẩn ngơ, 1 mũi tên màu đen đã lao tới, trên mũi tên còn khắc hình Minh Hỏa (2) đang cháy, phía sau còn tỏa ra những luồng khói đen.

(2): Minh Hỏa: một loại lửa

"Coong"

Đạo sĩ bất lương dựng tấm Huyết sắc Thuẫn bài lên, cản mũi tên này lại, nhưng mũi tên này lại đột nhiên phát nổ, minh hỏa bắn ra bốn phía, khói đen cuồn cuộn tỏa ra.

Minh Hỏa đã đốt cháy xung quanh, ngay cả nham thạch cũng bị nóng chảy, đốt trụi mọi vật, sau đó đông cứng, rối nứt ra thành bột mịn.

Loại năng lượng đáng sợ này suýt nữa thì đánh trúng Diệp Phàm và Đạo sĩ bất lương, loại mũi tên này gồm 2 phần: băng và hỏa, vô cùng lợi hại, những tu sĩ chỉ cần không chú ý, thì có thể nguy hiểm tới tính mạng.

"Vèo vèo vèo..."

Những tiếng phá không vang lên không dứt, những mũi tên đen xuyên qua làn khói, không ngừng lao tới, giống như một trận mưa đen đang rơi xuống.

"Đinh đinh đương đương "

Huyết sắc Thuẫn bài bị mấy trăm mũi tên bắn trúng, xung quanh lại bị Minh Hỏa thiêu đốt, khói đen vô tận không ngừng tỏa ra mãnh liệt.

"Xoạt xoạt xoạt "

Huyết sắc Thuẫn bài phóng ra hào quang, giống như một loại Thủy ba (3) trùng kích ra phía ngoài, chấn tan minh hỏa, xua tan khói đen, chặn đứng đợt công kích này.

(3): Thủy ba: làn sóng

Nhưng mà, khi tiếng vù vù vang lên, cũng là lúc những âm binh ở Chiến Xa Cổ đã lao lên được trên bờ, nghiền nát hư không xung quanh.

"Ta cũng đang muốn xem các ngươi là loại sinh vật gì!"

Đạo sĩ bất lương nổi giận, cắn răng nói, sau đó há mồm phun ra 1 đạo lục quang, đây là cái tiểu đao dài khoảng 1 tấc, lục quang tỏa ra, nhanh chóng dài tới hơn nửa thước, giống như 1 cái bích thủy đầm, óng ánh long lanh, hàn khí tỏa ra lạnh người.

Diệp Phàm sau khi nhìn thấy, thì nghiến răng nghiến lợi, đúng là cái Chủy thủ mà hắn bị cướp, trước kia bị Đạo sĩ bất lương này đoạt đi, bây giờ lại đem ra đối địch.

"Vèo "

Chủy thủ màu xanh hóa thành 1 đạo lục mang bay ra ngoài, bắn vào những quang mang đang bay tới, chặn những chiếc Chiến Xa Cổ lại.

Sau đó, từ trong Khổ Hải của Đạo sĩ béo tỏa ra hào quang, 1 hạt châu màu đỏ bay ra, ánh sáng đỏ tỏa ra bốn phía, tán phát ra thần lực vô cùng cường đại, mãnh liệt lao về phía trước, khi mà những chiếc Chiến Xa Cổ đang không thể nhúc nhích.

Đồng thời, Tử sắc ban chỉ trên ngón tay cái của Đạo sĩ bất lương cũng lập lòe, làm cho cả bàn tay của hắn quang mang lấp lánh, tử khí tràn ra.

"Chém!"

Đạo sĩ bất lương quát lớn, nhất thời tử sắc quang mang vọt ra, tạo thành những lưỡi đao màu tim sáng loáng.

"Phốc phốc phốc "

Lưỡi đao đã xẻ đôi chiếc Chiến Xa Cổ, ngăn đám âm binh lại.

Thấy được cảnh này, Diệp Phàm liên tục nguyền rủa hắn, 3 vũ khí thông linh kia đều do hắn tìm được, nhưng tất cả lại bị Đạo sĩ bất lương cướp đi, giờ lại đem ra đối địch.

"Bụp Bụp Bụp… "

Lúc này, Lục sắc chủy thủ đã xuyên thủng đám âm binh, chém nát 1 chiếc Chiến Xa Cổ. Đồng thời, hạt châu màu đỏ cũng đã khống chế được 3 chiếc Chiến Xa Cổ.

"Đúng là đồ tốt!"

Đạo sĩ bất lương kinh thán.

Cuối cùng, tất cả những chiếc Chiến Xa Cổ tàn tạ đều bị chém nát, tất cả âm binh đều bị xuyên thủng, đạo sĩ bất lương nhanh chóng vọt tới, xé rách giáp trụ màu đen của chúng ta, hắn muốn quan sát xem bên trong chúng rốt cục là thứ gì.

Làm cho hắn trợn mắt há mồm chính là, sau khí xé rách lớp giáp trụ, bên trong chúng chỉ chảy ra 1 chút cát mịn, căn bản chúng không phải là vật thể có sinh mệnh.

Sau đó, sau đó hắn cũng tìm được mấy tên âm binh không phải là cát mịn, nhưng lại là thi thể dã thú, đã bị đóng băng.

"Chuyện gì thế này..."

Đạo sĩ bất lương kinh dị không ngớt, nói:

"Chẳng lẽ do Đạo văn tạo thành bọn chúng?"

Hắn nhanh chóng phủi đống cát mịn ra, bên dưới có 1 tầm Mộc bài, trên mặt có khắc rất nhiều Đạo văn phức tạp.

"Đúng là như vậy, dùng cát làm binh, lấy thịt làm tướng, thủ đoạn rất cao minh."

Nói xong, Đạo sĩ bất lương rất hưng phấn, nói:

"Những đạo văn này đã có từ vạn năm trước, bây giờ không chừng ta còn nghiên cứu ra được thứ gì đó lợi hại."

Hắn đang nhanh chóng thổi bay cát mịn, chấn tan thi thể, đem tất cả Mộc bài nhặt lấy, chất thành 1 đồng lớn trên mặt đất.

"Ầm "

Đúng lúc này, Hắc Đàm lần thứ 2 chấn động, một con Yêu Tướng trên người mặc Ô Kim chiến giáp, đầu sói, chậm rãi đi tới, khí tức tử vong tỏa ra, cường đại hơn không biết bao nhiêu lần so với đám âm binh kia.

"Đây chính là Yêu Tướng mà năm xưa đã chết trận, cũng được sử dụng ở đây, nhưng hình như nó không phải do Đạo văn tạo thành."

Đạo sĩ bất lương chìm vào suy nghĩ.

Yêu Tộc chầm chậm áp sát, mỗi bước đi làm mặt đất chấn động ầm ầm, khói đen tỏa ra cuồn cuộn.

"Đúng là không đơn giản."

Lúc này, từ Khổ Hải của Đạo sĩ bất lương phóng ra một đạo thần hà đẹp mắt, tạo thành một ngọn lửa lớn màu xanh, mãnh liệt phóng về phía trước, bao phủ lên Yêu Tướng đầu sói.

"Chát "

Nhưng mà, bản lĩnh của Yêu Tướng cũng không phải nhỏ, dùng khí tức tử vong, không ngừng bức ngọn lửa màu xanh phải lùi lại.

"Hắn là thi biến, đã có linh trí mơ hồ, yêu thể bất hủ, có thể sinh ra oán lực rất cường đại."

Bất lương đạo sĩ cả kinh, cảm thấy đây không phải là chuyện đùa, lập tức đẩy Diệp Phàm lui lại phía sau, sau đó hắn đem cả mấy kiện vũ khí thông linh phóng lên, tiếp sức cho ngọn lửa màu xanh.

"A, Chỗ này có điều cổ quái."

Đúng lúc này, một thanh âm lạnh lung của một thanh niên nam từ chừng 20 tuổi truyền tưới, khi đi tới ngọn núi, hắn nói:

"Rất tốt, bây giờ các ngươi có thể lui lại..."

Sau đó ánh mắt của hắn tập trung vào đống Mộc bài có khắc Đạo văn trên mặt đất, rồi lại nhìn thẳng vào Yêu Tướng.

Đạo sĩ bất lương lạnh lùng liếc mắt nhìn đối phương, trong mắt lộ ra vẻ kinh dị, trên ống tay áo của đối phương có ký hiệu của Diêu Quang Thánh Địa.

"Ta chính là đệ tử của Diêu Quang Thánh Địa, sư trưởng ta có mệnh lệnh, các ngươi nhanh chóng rời đi."

Thanh niên này kiêu căng vô cùng, giống như trời sinh hắn đã có cảm giác ưu việt hơn người, hắn liếc mắt nhìn Diệp Phàm, phát hiện không có thần lực ba động, thì quát nói:

"Nếu không muốn chết, nhanh chóng rời khỏi nơi này!"

"Ầm "

Đúng lúc này, tên Yêu Tướng kia đã bị Đạo sĩ bất lương ngăn cản, rồi ầm 1 tiếng chui luôn xuống Hắc Đàm, biến mất không còn thấy tăm hơi đâu nữa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Đạo sĩ bất lương xoay người, lạnh lùng nói:

"Đồ không biết sống chết, cáo mượn oai hùm, ta rất phản cảm với loại người như vậy, lại dám giả mạo đệ tử của Diêu Quang Thánh Địa, cho dù có là sự thực đi chăng nữa, thì đạo gia ta cũng có thể dùng 1 chưởng mà đập chết ngươi!"

"Vù "

Thanh niên kia thấy sự việc bại lộ, lập tức xuất thủ, hóa thành hơn trăm đạo kim mang, giống như Kim sắc quang vũ hướng về Đạo sĩ béo phóng tới.

"Xoạt xoạt xoạt "

Đạo sĩ bất lương lập tức vung tay áo, 1 đạo quang mang màu xanh bay ra, thu tất cả Kim sắc quang vũ vào trong, nhìn lại thì hóa ra là rất nhiều Kim Châm.

"Chát "

Đạo sĩ bất lương tiến về phía trước, chớp mắt đã túm được cổ tên thanh niên, nhấc bổng hắn lên, rồi đi tới gần Hắc Đàm, nói:

"Cáo mượn oai hùm, ngươi dám lừa dối đạo gia ta ư, nói, ngươi là đệ tử của ai, nếu không nói, ta ném ngươi xuống Hắc Đàm."

"Ta đúng là đệ tử của Diêu Quang Thánh Địa!"

Thanh niên kia nói với vẻ vô cùng sợ hãi.

"Đạo trưởng nói lời vô ích với hắn làm gì, trực tiếp ném hắn xuống đi, để cho Yêu Tướng ăn là xong."

Diệp Phàm đứng ở xa đưa ra đề nghị, hắn cố ý muốn hù dọa tên thanh niên kia.

"Nói cũng đúng, không cần phí lời vô ích nữa."

Đạo sĩ bất lương nhẹ nhàng vung tay, thanh niên kia đã rơi xuống Hắc Đàm, trong chớp mắt đã biến mất không thấy bóng dáng nữa.

Ở phía xa xa, Diệp Phàm trợn mắt há mồm, không nghĩ rằng Đạo sĩ bất lương lại làm thật, tên đạo sĩ thiếu đạo đức này đã trở nên nguy hiểm hơn, hắn không cố kị 1 ai cả.

"Ào ào ào "

Bọt nước ở Hắc Đàm tung bay, có tới mười mấy Yêu Tướng xuất hiện, trên người được che kín bởi Ô Kim chiến giáp, chỉ để lộ mỗi cái đầu, mà cái đầu của chúng cũng thiên kỳ bách quái, khi là đầu chó, khi lại là đầu hổ, vừa nhìn đã biết là yêu quái, tất cả đều tỏa ra khí tức tử vong vô cùng nồng đậm.

Trong tay bọn họ đang cầm chính là tên thanh niên lúc nãy, "Xoạt" một tiếng đã xé hắn làm 2 mảnh, máu tưới văng tung tóe.

"Ầm ầm ầm "

Đúng lúc nào, Hắc Đàm giống như đang sôi trào, màu đen như mực giờ biến thành màu đỏ như máu, diễm lệ quỷ quái không gì so sánh được.

"Không tốt, chuyện xấu rồi, Âm phần của Yêu Đế khi nhiễm máu, đã khởi động sát cục!"

Trong nháy mắt sắc mặt của Đạo sĩ bất lương đã trở nên vô cùng khó coi.

"Ầm "

Đúng vào lúc này, thiên địa chấn động, huyết quang từ trong Hắc Đàm bắn thẳng lên không trung, sự thê diễm này trong nháy mắt lan tỏa ra toàn bộ Phế tích, làm kinh động tất cả các tu sĩ.

"Chẳng lẽ… chúng ta sẽ chết ở chỗ này hay sao?!"

Diệp Phàm cả kinh thất sắc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi